“Tống Thanh Ương, ngươi phát điên cái gì đấy?”
“Người đâu, bắt ả điên này lại cho ta.”
Một đống người ào tới chỗ ta, còn ta thì ngồi ở góc tường bóp cổ Ninh Vương phi.
Tiêu lão phu nhân quát: “Tống Thanh Ương, ngươi không màng tới hậu quả à? Mau thả Ninh Vương phi ra.”
“Muốn sống thì câm miệng lại!” Ta nói.
“Tống Thanh Ương, ngươi muốn gì?” Hoàng Hậu nương nương đẩy mọi người ra, đứng ở phía trước chất vấn ta.
“Ngoài sống sót ra thì ta chẳng muốn gì nữa.” Ta nhìn Hoàng Hậu.
“Ngươi có biết quan hệ giữa Tiêu Đình Hòa và Ninh Vương không?” Hoàng Hậu nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đang đẩy hắn vào cảnh vạn kiếp bất phục đấy!”
Tiêu lão phu nhân tức giận đến rung rẩy cả người, mắng ta: “Đồ ngu!”
“Chuyện của Tiêu Tướng quân ta không quản được, nhưng có người muốn lấy mạng ta thì tuyệt đối không!”
Hoàng Hậu thay đổi sắc mặt ngay lập tức.
Mọi người cũng thấy khó hiểu, Lương phi bỗng dưng tiến lên hỏi: “Tiêu nhị phu nhân, ngươi có ý gì?”
Ta nhìn Hoàng Hậu: “Tề Vương mưu phản chẳng qua là vở kịch do Hoàng Hậu và Ninh Vương phi khởi xướng mà ra.”
Tất cả mọi người trong điện đều bất ngờ nhìn Hoàng Hậu, không dám tin đó là sự thật.
“Ngươi có biết bản thân đang nói gì không, nàng là Hoàng Hậu đấy!” Lương phi nhắc nhở ta.
“Nếu có biện pháp một hòn đá ném hai con chim thì ngươi có chịu làm không?” Ta hỏi Lương phi, nàng là người thông minh nên lập tức hiểu ý ta là gì.
“Ngươi nói bậy nói bạ!” Hoàng Hậu cả giận nói.
“Hoàng Hậu nương nương, nếu ta không đoán sai, lúc này Thánh Thượng nên bị hành thích rồi, còn là mượn danh Tề Vương làm việc.”
Hoàng Hậu và Ninh Vương núp sau danh nghĩa Tề Vương để tạo phản. Hôm nay bọn họ chỉ cần giết được Tấn Vương, làm Thánh Thượng bị thương, sau đó hại chết phần lớn những người có mặt ở đây, chỉ cần chừa lại vài ba người mà thôi.
Đến lúc đó sẽ có người sống sót làm chứng, như vậy thì Tề Vương có mọc một trăm cái mồm cũng không giải thích rõ được. Huống chi bọn họ sẽ không bao giờ cho Tề Vương có cơ hội mở miệng phân trần.
Thục phi và Tề Vương hôm nay không xuất hiện, rất có khả năng đã “sợ tội tự sát” từ lâu.
Dùng một sự kiện trừ khử hai vị Hoàng tử, đã thế còn không cần gánh tội danh tạo phản, ép vua thoái vị. Hoàng Hậu và Ninh Vương phi quả thật tính toán như thần.
Theo ý ta thì giết người nhà văn võ bá quan có ba tầng âm mưu.
Thứ nhất, dọa dẫm đại thần trong triều để dễ bề kiềm chế họ. Thứ hai, giết ai cứu ai dùng ai đều có ý nghĩa sâu xa. Thứ ba, đồng thời cầm tù người nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu và Ninh Vương phi, thậm chí giết luôn cả họ để giúp Ninh Vương không bị nghi ngờ.
Sau khi ta nói xong, tất cả âm thanh trong điện đều bị nuốt chửng, im ắng tới nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Lương phi ngập ngừng, chậm chạp nhìn Hoàng Hậu hỏi: “Nàng ta nói có đúng không?”
Tất nhiên Hoàng Hậu sẽ phản bác. Nhưng mà Lương phi đâu có ngốc, đám mệnh phụ phu nhân trong điện càng không ngốc, có người chỉ điểm sẵn rồi thì họ sẽ tự phán đoán ra được.
Ninh Vương phi tỉnh lại, hỏi ta: “Ngươi phát hiện từ lúc nào?”
“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ngươi động tay đánh nghiêng chén canh, làm Lương phi răn dạy ta...”
Ta thấp giọng nói xong, Ninh Vương phi cười khẽ: “Ngươi phát hiện ra mà vẫn ung dung thản nhiên, ta xem thường ngươi rồi.”
“Ta không nói bởi vì không đáng.”
Bởi vì ta còn chưa biết thái độ Tiêu Đình Hòa như thế nào, không bằng im lặng cho xong.
“Hôm nay thì sao?” Ninh Vương phi hỏi ta.
“Lần trước đến Ninh Vương phủ làm khách ta từng gặp qua phụ tá Ninh Vương, hôm nay vào cung lại thấy hắn thêm một lần. Hắn giả trang thành người trong cung đi lướt qua ta. Đương nhiên quan trọng nhất không phải hắn, mà là ngươi...”
Ninh Vương phi trợn mắt nhìn ta, tròng mắt đỏ ngầu, biểu cảm dữ tợn: “Ta?”
“Ngươi làm việc quá vội vàng. Ngôi vị Hoàng đế và tính mạng nguy nan ngay trước mắt, vậy mà ngươi không hoảng không loạn. Ta tin ngươi không sợ chết, cũng tin ngươi chững chạc có trí tuệ, nhưng ta không tin ngươi không biết sợ mất mát là gì.”
Sắp sửa mất đi thứ mà mình quan tâm nhất, cho dù là ai đi nữa cũng không thể thong dong đến thế.
Ví dụ như ta trân trọng mạng sống, ví dụ như Lương phi yêu thương con trai nàng. Còn Ninh Vương phi đa mưu túc trí, thứ mà nàng để ý chính là ngôi vị Hoàng đế.
“A, ha ha!” Ninh Vương phi cười thật lâu rồi bỗng dưng ngưng bặt: “Tống Thanh Ương, ta thừa nhận ta xem thường ngươi. Nhưng ngươi cũng làm hỏng kế hoạch của Tiêu Đình Hòa rồi, hắn sẽ không tha cho ngươi đâu.”
“Còn nữa, vệ binh đang ở bên ngoài, chỉ cần ta la lên một tiếng là bọn họ sẽ lập tức tiến vào, giết sạch tất cả các ngươi.”
Ta nhìn bốn phía xung quanh: “Vậy thì chưa chắc.”
Ta hướng về đám đông ồn ào, trầm giọng nói: “Muốn sống thì làm theo lời ta.”
Cả phòng đầy ắp người này không thể tránh khỏi cái chết. Nếu đã sắp chết thì tại sao không thử liều mạng một phen?
Ta để các nàng tận dụng hết thảy đồ vật có ích chèn vào cửa sổ, đổ dầu lên bốn phía rồi cắm cây đuốc vào giữa.
Làm xong xuôi rồi vệ binh trấn giữ ở ngoài mới biết bên trong có biến nhưng đã muộn. Bọn họ muốn vào đây thì cần tốn chút thời gian.
Ta bảo mọi người trói Hoàng Hậu, Ninh Vương phi và những người liên can lại.
“Các ngươi muốn vào đây ít nhất cũng phải tốn thời gian một chén trà nhỏ.” Ta áp vào cửa cười lạnh: “Từng ấy thời gian là đủ để Hoàng Hậu nương nương và Ninh Vương phi chết đi sống lại chục lần, lửa đốt Khôn Ninh Cung lan tận nóc nhà rồi cũng nên.”
“Chết kiểu nào cũng là chết, có Hoàng Hậu và Ninh Vương phi chôn cùng thì chúng ta không lỗ đâu.”
Người bên ngoài có vẻ chần chừ.
“Bọn họ sẽ nghe sao?” Lương phi hỏi ta.
“Không sao cả, có nghe hay không thì để bọn họ tự quyết định.” Ta thấp giọng nói: “Chuyện chúng ta có thể làm là kéo dài thời gian, đợi bên ngoài phân chia thắng bại.”
“Nếu, nếu như Ninh Vương thắng thì sao? Ngươi đừng quên Tiêu Đình Hòa và Ninh Vương ở cùng một phe.” Lương Phi nhắc nhở ta.
“Vậy thì chết thôi.” Ta nhấp môi: “Chúng ta không có quyền chọn lựa.”
Lương phi gật đầu: “Được, được lắm!”
Tiêu lão phu nhân im lặng ngồi một bên, không mở miệng ra nổi. Chờ đến khi trong điện an tĩnh lại bà mới tới hỏi ta: “Ngươi và Tiêu Đình Hòa bàn bạc trước rồi à?”
“Không có.” Ta nhạt nhẽo trả lời.
“Ngươi, ngươi hồ đồ!” Tiêu lão phu nhân nổi giận.
Ta lạnh lùng nhìn bà: “Lão phu nhân không hiểu tính tình con mình sao, hắn làm người ngay thẳng đường hoàng, cho dù có muốn giúp Ninh Vương mưu đồ đoạt vị cũng không có khả năng lợi dụng đàn bà con gái để uy hiếp người khác.”
Tiêu lão phu nhân ngẩn ra, lặng im trong một khắc rồi thấp giọng nói: “Bên ngoài có nhiều vệ binh như vậy, ngươi làm thế này chỉ tổ phí công.”
Vừa dứt lời thì nghe được âm thanh rất lớn bên ngoài. Có người bắt đầu dùng cọc gỗ va đập vào cửa sổ.
Mọi người hoảng loạn, Lương phi đứng ở cửa sổ hăm dọa, nếu còn tiếp tục phá cửa thì nàng sẽ đốt lửa.
Người bên ngoài hơi chần chừ nhưng không được bao lâu đã bắt đầu đập tiếp.
Ta thở dài, nếu hôm nay thật sự mất mạng tại đây thì coi như ta xui xẻo. Đáng tiếc ba mươi vạn lượng kia thôi, ta không còn mạng để tiêu xài nữa rồi.
Ầm một tiếng, cửa sổ bị phá vỡ từ bên ngoài. Trong lúc rối ren làm cây đuốc rơi xuống đất. Ngọn lửa vụt cháy bùng lên, đốt lan lên rèm vải thiêu cháy khắp phòng.
Tiếng gào khóc lấp đầy điện lớn.
Đúng lúc đó, ta nghe thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau. Chẳng mấy chốc Tiêu Đình Hòa đã dẫn theo người vọt vào Khôn Ninh Cung.