Áo ba lỗ màu đen cùng quần đùi dán vào thân hình mê người, đường cong chập chùng lên xuống rõ ràng, làn da trắng nõn dưới ánh đèn ở sân đua như đang phát sáng.
Mấy người đàn ông xung quanh thấy vậy thì khí huyết dâng lên, ánh mắt như muốn phun ra lửa.
Diệp Cảnh xoay người, chậm rì rì đi đến bên sân ngồi xuống ghế, hai chân mở rộng, biểu tình lãnh đạm.
Thư Kha đưa váy cho nhân viên công tác bên cạnh. Khi gió thổi qua, mái tóc đen của cô nhẹ nhàng bay lên, cô vén tóc lên buộc thành chùm đuôi ngựa thấp sau gáy.
Thư Kha ngồi vào trong xe kart, đội mũ bảo hộ lên. Bên kia, Vương Vệ cũng đang đội mũ, anh ta không nhịn được quay sang Thư Kha huýt sáo, đùa giỡn nói: "Ba ba đây sẽ thương em, lái từ từ thôi."
Thư Kha không quay đầu, nửa ánh mắt cũng không thèm cho anh ta, cô nâng cánh tay lên, hướng về phía anh ta giơ ngón giữa lên.
Vương Vệ không ngờ là một người đẹp như cô lại có thể làm ra hành động như thế, anh ta nói tiếp: "Ớt nhỏ (1) này, chút nữa anh đây sẽ khiến cho cô em tâm phục khẩu phục gọi ba!"
Trương Tông đứng bên đường đua, vẻ mặt khó chịu: "Sao tôi lại muốn xông lên đấm cho tên ngốc kia một phát thế không biết?"
Triệu Chấn Vũ đứng bên cạnh anh ta lên tiếng: "Đây chính là người phụ nữ mà hôm đó khiến anh đánh nhau với lão đại đó hả? Chẳng trách..."
Nói tới đây...Trương Tông quay đầu nhìn về phía Diệp Cảnh đang ngồi chơi di động bên kia, lão đại bộ dạng mặt lãnh, giống như là không có hứng thú gì với nữ thần của anh ta?
Đèn xanh bật lên.
Thư Kha nhấn chân ga hết cỡ, xe kart lao đi.
Lúc này, có không ít người đứng bên đường biên phấn khích theo dõi. Trương Tông cùng mấy người bạn cũng tập trung nhìn chằm chằm vào đường đua, cho nên không chú ý tới Diệp Cảnh ngồi phía sau, anh đã buông di động xuống, ánh mắt dán vào thân ảnh trong chiếc xe kia.
Vẻ mặt của người đàn ông không có gì nhiều, không nhìn ra anh đang có cảm xúc gì.
Thư Kha ở làn ngoài, Vương Vệ ở làn trong. Đoạn này là một đoạn đường thẳng, hai người họ đang đua tốc độ nhằm kéo dài khoảng cách.
Sắp tới khúc cua đầu tiên, người đàn ông kia đang rất phấn khích, đây là lúc để thể hiện thực lực, khiến cho ớt nhỏ sáng mắt ra.
Vương Vệ giảm tốc, đang xem xét nên sử dụng kỹ thuật nào để vượt khúc cua hoàn toàn nhất, thì thấy thân xe Thư Kha đã tới bên cạnh...
??? Dùng tốc độ nhanh thế này để vượt khúc cua?
Sau đó, anh ta nhìn cô nhẹ nhàng hất đuôi xe vượt qua....
Cứ như vậy mà qua...qua...
Động tác lưu loát mượt mà, phản ứng nhanh nhẹn, khống chế xe vững vàng...
Vương Vệ nhìn mà chấn động, thân xe va vào lề đường.(Truyện được đăng tại watt @xzaaaaai)
Anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại, đuổi theo Thư Kha.
Bàn tay nắm chặt tay lái, xây dựng lại tâm lý cho bản thân.
......Ớt nhỏ này cũng có chút thực lực, không thể coi thường được, nhất định phải kéo lại cân bằng ở khúc cua tiếp theo.
Sau khúc cua đầu tiên, Thư Kha đã ăn đứt Vương Vệ một cách hoàn hảo, bên biên đường đua vang lên những tiếng ủng hộ.
Trương Tông hưng phấn đánh một cái vào bả vai Triệu Chấn Vũ: "Nữ thần của tôi quá lợi hại!...Cứ như vậy nhé, nghiền chết cái tên ngốc kia đi, giữ vững nhé!"
Ngay cả Triệu Chấn Vũ cũng bị chấn động, tùy ý anh ta vỗ, khen ngợi: "Không tồi, không tồi..."
Trên đường đua, ánh mắt Thư Kha trầm tĩnh, cô vẫn luôn duy trì tốc độ cao, chạy thẳng ổn định.
Vương Vệ càng lúc càng vội, càng muốn đuổi theo cô thì càng liên tục mắc lỗi. Khoảng cách của hai người mỗi lúc một xa.
Ở khúc cua cuối cùng, mọi người đều nhìn chằm chằm vào chiếc xe của Thư Kha.
Trạng thái của người đẹp này quá tốt, nếu khúc cuối này có thể vượt qua một cách nhanh chóng và nhẹ nhàng như cũ thì có thể đem ra làm mẫu trong sách giáo khoa rồi đấy.
Mọi người hít sâu nín thở dõi theo, thân xe đảo qua, nhẹ nhàng hoàn mỹ vượt qua.
Đám người vây xem vỗ tay huýt sáo khen ngợi không ngừng.
Xe dừng lại ở điểm cuối, Thư Kha bước xuống.
Diệp Cảnh nhìn cô, nhìn khoé miệng nhếch lên của cô, vẻ mặt tự tin đến kiêu ngạo của cô.
Phải, chính là nụ cười cùng ánh mắt này, dường như cả thế giới này đều thuộc về cô.
Thứ cô muốn, chuyện cô muốn làm, không sợ một cái gì cả, cũng không có gì có thể ngăn cản được cô.
"Vì sao lại muốn đua xe?"
"Tôi thích cảm giác được đuổi theo gió trời, tuy rằng chỉ được trong nháy mắt."
"....Chậm tý đi! Anh lái chậm chút đi mà! Nguy hiểm quá!"
"Nhát gan quá! Em không dũng cảm một chút, sao có thể đuổi theo tôi?"
Tiếng gió lớn thổi qua, tiếng động cơ gầm rú gào thét, tiếng cười ngọt ngào làm càn cứ quanh quẩn bên tai như mới xảy ra ngày hôm qua... Bàn tay Diệp Cảnh đặt trên đùi siết chặt nắm thành quyền.
Vương Vệ xuống xe, Thư Kha đã đứng bên biên đường đua chờ. Trương Tông sợ Thư Kha bị khi dễ, di chuyển đứng sau lưng cô, không những thế, anh ta còn ra hiệu cho mấy anh em của mình qua cùng.
Thư Kha lạnh lùng nhìn Vương Vệ đang tới gần: "Anh thua rồi."
Mặt mũi Vương Vệ không thể nhặt lên được, cười cười: "Ớt nhỏ, thâm tàng bất lộ(2) thật đấy, hoá ra lại là một người lão làng!"
Trước đây anh ta chưa từng nhìn thấy cô ở câu lạc bộ này bao giờ, cho rằng cô chỉ là tay mơ nhất thời hứng thú tới tìm tòi. Nào biết, vậy mà lại là một tay lão làng...
Vẻ mặt cô không biểu cảm: "Gọi ba đi."
Mặt Vương Vệ cứng đơ.
Trương Tông đứng sau hô lên: "Vừa rồi ai cũng nghe được cuộc đánh cược của hai người, anh không phải định chơi xấu đấy chứ?" Anh ta tiến lên một bước, làm bộ lão tử hôm nay liều chết cùng mày đấy.
Mọi người xung quanh bắt đầu ồn ào: "Gọi ba...", "Mau gọi ba...", "Người đẹp ba ba nghe hay đấy chứ haha...."
Nếu thời gian có thể quay ngược lại, có đánh chết Vương Vệ cũng không dám trêu chọc người phụ nữ này. Mặt mũi đời này đều bị mất hết hôm nay rồi. Trước mặt bao nhiêu người gọi một người phụ nữ là ba, mẹ nó không thể nào làm được!
Không biết xấu hổ thì không biết xấu hổ, bọn họ có thể làm gì được anh ta?
"Chỉ đùa chút thôi, đừng coi là thật, người đẹp." Vương Vệ ha hả cười.
Nói xong quay người rời đi, Diệp Cảnh đã đứng cách đó ba bước. Thân hình anh cao lớn cường tráng, tựa như một vách tường bằng đồng, chặn trước mặt anh ta.
Người đàn ông mặc áo thun quần jean đơn giản, từ trên nhìn xuống, lạnh lùng nhìn anh ta: "Đã đánh cược rồi thì phải chịu thua chứ."
Mẹ kiếp, Diệp Cảnh! Vương Vệ biết anh. Anh ta càng rõ, người đàn ông này anh ta không thể đắc tội.
Vương Vệ chậm rãi xoay người, cố gắng nặn ra một nụ cười, ra vẻ nhẹ nhàng nói với Thư Kha: "Ba, ba tôi có thể đi chưa?"
Thư Kha không trả lời anh ta, khóe miệng nhếch lên cười nhẹ, đi về phía Diệp Cảnh.
Cô đi đến trước người anh, nâng tay lên, đặt lên bả vai anh, thân thể hai người sát gần lại.
"Súc vật..." Động tác thân mật bất thình lình khiến cho Trương Tông hoảng sợ: "Nữ thần sao lại thô bạo như thế?"
Thư Kha nhón chân, gương mặt tới gần Diệp Cảnh, hai người càng lúc càng gần, anh vô cảm nhìn cô, cô tới gần bên tai anh, nhẹ nhàng nói: "Giúp tôi đi, ít nhất cũng nên giả làm bạn trai chứ. Nếu không thì, chút nữa tôi ở một mình lại có người tới tìm tôi tìm phiền toái thì làm sao đây?"
"Bộp ---" một tiếng, Thư Kha đứng yên tại chỗ, người đàn ông vỗ một cái vào mông cô.
Cơ thể cô cứng đơ lại, trừng mắt nhìn anh. Tên khốn này...
Không thể ngờ được anh dám đánh vào mông cô trước mặt bao nhiêu người như thế!
Ánh mắt Thư Kha buồn bực, gương mặt ửng đỏ.
Diệp Cảnh cong môi, cười xấu xa, đè thấp giọng nói vừa dịu dàng, lưu manh vừa đùa cợt: "Không tồi, không hổ là người phụ nữ do tôi huấn luyện ra."
Lần này Thư Kha chủ động rời ánh mắt đi nơi khác, ánh mắt nhìn về chỗ nào đó, trong lòng thì náo loạn.
Bên kia, Trương Tông ngơ ngác như đi trong mộng.
Sao lại thế này? Anh ta đã bỏ lỡ cái gì rồi? Sao nữ thần của anh ta lại biến thành người phụ nữ của lão đại rồi?
...... Gian tình tới nhanh tựa như gió lốc!
*
Những quán ăn khuya, tiếng người ồn ào, khí nóng bốc lên.
Đêm hè, chỉ cần ba năm người bạn tốt, một đĩa tôm hùm đất cùng vài lon bia, cuộc sống như thế thôi là đã quá mãn nguyện.
Rời khỏi trường đua Kart, Trương Tông mời cô ở lại cùng đi ăn, Thư Kha theo bọn họ tới quán ăn khuya. Sau đó Thư Kha còn giải thích hành động thân mật lúc nãy, nói sợ ở một mình sẽ bị người khác tới gây rối, cho nên làm bộ. Sau khi giải thích xong, cô quay mặt sang nhìn về phía Diệp Cảnh, cười tươi: "Cảm ơn anh đã giúp đỡ."
Diệp Cảnh hừ cười một tiếng.
Ừ thì trên thực tế, cô chỉ muốn mượn cơ hội đó trêu chọc anh tý thôi, ai mà biết được, cuối cùng người bị ăn đậu hũ lại là cô...
Gieo gió gặp bão, phạm vào đại giới rồi.
Trong đó chắc chắn có uẩn khúc, nhưng người đơn giản như Trương Tông sao có thể nhìn ra được. Trương Tông cười lớn nói: "Vậy thì cô tìm đúng người rồi đấy! Anh Cảnh tôi ấy à là người trong xã hội đấy, người khác không dám nói gì đâu! Anh ấy có thể chống tay, có thể cưỡi ngựa! Có thể lái xe tăng, cúc hoa nở...nở..ôi mẹ kiếp..."
(Editor: Bạn Tông nói về tư thế trong chuyện đó đó mọi người, đó là gì chắc không cần nói ha🤧)
Diệp Cảnh giơ chân đá anh ta thiếu chút nữa là bò thẳng ra đường.
Mấy người khác quay mặt ra chỗ khác, cái tên đại ngốc này một ngày không tìm ngược thì cả người khó chịu thì phải.
Tới quán ăn khuya, bàn vuông năm người ngồi, mấy người kia trong lòng hiểu rõ nhưng không nói tự mình ngồi về một bên, chừa lại cho Thư Kha cùng Diệp Cảnh một chỗ. Hai người thoải mái hào phóng ngồi xuống.
Thư Kha ngồi nghe mấy người bọn họ nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng thêm vào vài câu, không nhiều lời, khi cần thì mỉm cười. Cảnh đẹp ý vui, người đẹp ngồi bên cạnh, có thể nói đây là niềm vui sướng trong cuộc đời. Mấy người kia như được tiêm máu gà ồn ào vô cùng.
Chỉ có Diệp Cảnh là lãnh đạm dị thường, thong thả ung dung ngồi lột tôm, lột xong thì tự mình ăn.
Mấy người khác thì nhiệt tình tán gẫu cùng với Thư Kha.
Triệu Chấn Vũ: "Thư Kha có phải đã từng chơi đua xe rồi không?"
Thư Kha: "Chưa từng nghiêm túc tham gia đua xe bao giờ."
Trương Tông: "Cũng chưa từng tham gia giải đấu chính quy à?"
Thư Kha: "Chưa từng."
Triệu Bằng: "Cô có nền tảng tốt đấy, nếu muốn bắt đầu thì cũng dễ."
Triệu Chấn Vũ: "Có muốn tới đoàn xe của chúng tôi chơi thử không?"
Khi Thư Kha cùng mấy người kia nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng sẽ chuyển động, liếc qua nhìn Diệp Cảnh bên cạnh mình. Hay thật đấy, người đẹp như thế này ngồi bên cạnh mà anh vẫn có thể chuyên tâm ăn tôm hùm đất. Điểm mấu chốt đó là, đã ăn còn ăn đến đẹp trai vô cùng!
Diệp Cảnh ăn tạm tạm rồi, cầm lấy khăn giấy lau miệng, đứng lên, ra hiệu cho bọn họ: "Mấy người cứ ăn đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc."
Diệp Cảnh đi rồi, vị trí bên người trống không, tán gẫu chuyện trên trời dưới đất với mấy người này không còn thú vị nữa. Được một lúc, Thư Kha cũng đứng lên, nói: "Tôi vào toilet một chút."
Cô xách túi lên rời đi.
Bên ngoài quán ăn, Diệp Cảnh đứng bên lề đường, một tay đút túi, tay kia kẹp điếu thuốc, ánh mắt rơi vào hư không, anh đưa thuốc lên hút một hơi rồi nhả ra thành vòng khói. Bên cạnh là cây hoè già cành lá tươi tốt, đổ bóng dưới ánh đèn đường. Anh bị nhốt vào trong bóng đêm ấy, thân hình cao lớn đĩnh đạc, tấm lưng rộng lớn. Cô đi ra, liếc mắt một cái là đã nhìn thấy anh.
Thư Kha đi tới đó, lấy từ trong túi xách ra một điếu thuốc, kẹp ở trong tay, tới gần anh: "Mượn chút lửa."
Diệp Cảnh hút một hơi, đang định bỏ điếu thuốc ra, thấy cô lại gần thì động tác hơi dừng lại, buông tay. Ánh mắt rũ xuống, nhìn điếu thuốc trên đôi môi đỏ mọng kiều diễm kia, cô ngẩng mặt lên cho tới khi hai điếu thuốc chạm vào nhau.