"Không có."
"Nếu cô ta dám làm gì em..."
"Anh sẽ đấm cô ta đến lúc không còn là người thì thôi!"
"Đúng ạ!"
Anh trai vui mừng đưa ta về phòng, nhưng lại có một vị khách không mời mà đến đang đứng đợi ở cửa phòng.
"Chào cậu, Thính Vũ." Đồng Ngữ nhìn ta, dường như cô ấy đã phải hạ quyết tâm rất lớn.
Ta dừng bước, nhìn cô ấy với vẻ đề phòng.
Cô ấy vội vàng giải thích: "Tớ không có ý gì khác, tớ chỉ muốn nói với cậu đôi lời rồi tớ sẽ đi ngay."
Ta không nói chuyện.
Cô ấy cắn môi, nói: "Thính Vũ, tớ biết cậu ghét tớ, lúc trước... tớ làm rất nhiều việc không tốt, tạo ra thương tổn rất lớn với cậu, có lẽ, có lẽ cậu đã quên..."
"Không, tôi không quên."
"Đúng nhỉ, làm sao cậu quên được."
Cô ấy bất an nắm chặt góc áo: "Tớ cũng không quên, thực ra mấy năm gần đây, tớ vẫn luôn hối hận, mỗi lần nhớ tới việc tớ đã làm ở cao trung, tớ rất muốn tát cho bản thân mấy cái, thực sự, thực xin lỗi cậu..."
Ta có chút kinh ngạc, cô ấy đang sám hối sao?
Ta yên lặng nhìn.
Đồng Ngữ mím môi, vì áy náy mà cụp mắt xuống, một lát sau, cô ấy ngẩng đầu, ánh mắt bỗng nhiên trở nên kiên định: "Thính Vũ, tớ biết cậu sẽ không tha thứ cho tớ, nhưng mà, tớ sẽ bù đắp cho sai lầm của bản thân, người làm sai, nhất định sẽ phải trả giá!"
Nói xong, liền xoay người chạy.
Ta nhìn bóng lưng của cô ấy, nhất thời cũng không thể hiểu tâm trạng của bản thân.
👉 Hãy đọc ở Wordpress và Wattpad Tớ Là Mee để ủng hộ editor ạ 👈
Một lát sau, ta quay đầu nhìn anh trai: "Cô ấy sẽ không nhảy xuống biển chứ?"
Anh trai nhíu mày: "Ai rảnh mà để ý đến cô ta, em đừng để ở trong lòng, đi nghỉ ngơi sớm chút đi."
"Dạ."
Ta bước vào phòng, nghe lời anh trai, khóa trái cửa.
Ta dựa vào cửa thất thần.
Rất kỳ lạ, phải không?
Cô ấy xin lỗi ta, nhưng lòng ta lại chẳng hề gợn sóng.
Chẳng nhẹ nhõm hơn chút nào.
Chắc là bởi vì, lời xin lỗi đến quá muộn, ta đã không cần nữa rồi.
Di động bỗng nhiên rung lên làm ta giật mình.
Hóa ra là Chu Yến Hành.
"Cậu có đó không?" Hắn hỏi.
Wechat mới thêm mấy hôm trước, nhưng đây là lần đầu tiên bọn ta nhắn cho nhau.
"Ở đây." Ta gửi kèm theo một biểu tượng mặt trời nhỏ qua.
Bên kia cũng gửi cho ta một biểu tượng mặt trời nhỏ khác.
Rất... đáng yêu.
"Sáng mai cậu có thời gian không? Cậu có muốn cùng nhau ra ngoài không, phong cảnh nơi này thật sự rất đẹp."
Hắn đang hẹn ta à? Không khí đột nhiên đông cứng lại, tim ta đập nhanh đến nỗi sắp bay ra ngoài.
Bên kia gửi thêm một câu: "Tối hôm qua vì bận ghi hình nên không chiêu đãi các cậu chu đáo."
Các cậu? Như vậy, Lâm Hạo với Đồng Ngữ cũng sẽ đi à?
Ta vừa suy nghĩ lung tung gì vậy.
Ta nhẹ nhàng thở ra, trả lời: "Ùm."
"Được, vậy 9 giờ ngày mai gặp lại, ngủ ngon."
Hắn gửi biểu tượng cảm xúc hình mặt trăng đang ngủ, đối thoại cũng kết thúc.
Thần kinh căng thẳng của ta cuối cùng cũng được thả lỏng, lúc này ta mới nhận ra, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.