Sáng hôm sau, ta mang theo hai quầng thâm mắt xuống tầng lầu.
Đúng hẹn, Chu Yến Hành đạp xe xuất hiện.
Hôm nay hắn mặc áo phông trắng, bên ngoài khoác thêm hoodie xám, nhìn qua có phần tùy hứng và lười biếng.
Ta hít một hơi thật sâu, rồi đi về phía hắn.
Ba lô đột nhiên bị giữ chặt.
Anh trai mạnh mẽ mở ba lô: "Đợi chút! Nào, cầm theo hai bánh bao này đi!"
"Cái gì vậy ạ? Em không cần đâu."
"Đừng để bụng đói? Bánh bao của khách sạn ăn cũng không tồi đâu."
"Không, em không muốn ăn!"
"Em cầm thêm một chai Wahaha* đi!"
"Em không cần thật mà!"
Ta kéo lấy ba lô, chạy như bay đến chỗ Chu Yến Hành.
Xấu hổ quá.
Chu Yến Hành nhìn anh trai, không nói gì, vỗ vào ghế sau xe đạp: "Đi nào."
Ta chần chờ một chút, nhưng vẫn ngồi lên, cẩn thận nắm lấy mép yên xe.
Chu Yến Hành nhìn lướt qua, cũng không nói gì, đạp xe đi.
"Bọn Lâm Hạo ở đâu rồi?" Ta hỏi.
"À, bọn họ... bọn họ không đến, bảo là không có thời gian."
Không có thời gian? Mọi người đều để hai ngày rảnh rỗi để thuận tiện cho việc ghi hình, họ bận cái gì chứ?
Ta nhìn gáy Chu Yến Hành, cuối cùng vẫn không hỏi.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Đi lung tung thôi." Ngữ khí hắn nhàn nhạt.
"À."
Ta yên lặng nhìn bãi biển phía xa.
Ánh mặt trời rực rỡ, những chú hải âu bay lượn, nhưng Chu Yến Hành dường như không vui, suốt quãng đường đi đều im lặng.
Ta cũng không dám nói chuyện.
Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên hỏi: "Anh ta có đối xử tốt với cậu không?"
Ta như bị ai đó đánh cho một quyền, ngây ngốc trong chốc lát, mới hỏi: "Ai cơ?"
"Bạn trai cậu."
"Hả?"
Bạn trai ở góc nào vậy?
Nghĩ một lúc, ta mới phản ứng lại, chắc người hắn nói là anh trai.
"Cậu nói người vừa rồi hả? Đó là anh trai tớ, anh ấy cứ một hài đòi đi theo tớ!"
"Anh trai cậu à?"
Hắn ngẩn người, xấu hổ cười: "Thì ra là vậy."
Không hiểu sao, không khí đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn, hắn vui sướng đạp xe.
Hắn bỗng nhiên nói: "Cậu xem, biển bên kia xanh quá."
"Ha ha, đúng nhỉ, sao biển có thể xanh như vậy cơ chứ, còn có cát nữa, trắng ghê..."
...
Bọn ta trò chuyện câu được câu không.
Chu Yến Hành đạp xe xuyên qua những rặng dừa dọc theo bờ cát trắng, không có một bóng người, rồi dừng lại ở một trường học bên ngoài dãy nhà ven biển.
Bởi vì đang trong kỳ nghỉ tết trung thu, cho nên trong trường học không có một ai, cánh cổng mở toang, cũng chẳng có ai quan tâm.
"Bọn mình đi vào đi dạo đi."
Chu Yến Hành không đợi ta trả lời, trực tiếp đi vào.
Trường học rất lớn, nhưng lại có phần cũ nát.
Ta nhìn kiến trúc hai bên, còn có danh sách thành tích được dán lên tường, ta có ảo giác dường như đang đi xuyên thời gian quay trở lại năm ấy.
Cách bố trí của trường học này, rất giống trường cao trung của ta.
"Phòng học năm đó của bọn mình cũng giống nơi này." Hắn đột nhiên nói.
"Ùm, đúng vậy."
Ta gật đầu.
Chu Yến Hành đã bước lên cầu thang, ta cũng vội vàng đi theo.
Tựa như được quay trở lại trường học.
Bên cạnh là từng dãy phòng học.
Chắc hẳn đây cũng là lớp cao trung, vì mỗi bàn học đều để từng chồng sách dày.
Bảng đen phía trên còn có biểu ngữ [Miễn là học không chết thì sẽ học được từ cái chết]*.
Ta dừng lại bên cửa sổ phòng học.
Bên cạnh chiếc bảng đen được viết chi chít lịch học, ở phía dưới còn ghi tên học sinh trực nhật.
Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện nhỏ.
Chắc là vào một buổi tối nào đó khi học cao tam, Chu Yến Hành trực nhật, sau đó viết thời khóa biểu của ngày hôm sau.
Còn ta ngồi tại chỗ kiểm tra lại đề.
Đột nhiên ta nghe thấy một nam sinh vừa cười vừa nói: "Ây! Chu thiếu gia, muốn đổi luôn tên của người trực nhật à!"
Khi đó Chu Yến Hành đã bỏ phấn xuống, chuẩn bị đi, nhưng bị người trêu, lại quay đầu nhìn.
Ta nhìn lên bảng đen, mới phát hiện, tên người trực nhật là tên của ta.
Nhưng mà, ta mới trực nhật tuần trước, theo lý thì tên của ta không nên ở đó nữa chứ.
Hơn nữa, chữ viết kia cũng không phải chữ của ta.
"Ừ, biết rồi còn hỏi?"
Chu Yến Hành không kiên nhẫn nhìn người kia, cầm lấy bông lau bảng, lau đi tên của ta, viết qua loa ba chữ "Chu Yến Hành", rồi xách ba lô rời đi.
Ta cũng không để chuyện đó trong lòng.
Có lẽ chỉ là trò đùa thôi.
Hoặc có lẽ, ngày ta trực nhật, vì dòng chữ ghi tên ta rất đẹp, nên vẫn luôn không có người nỡ xóa.
Ta thu hồi ánh mắt.
Dừng lại bên chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Là bàn học cao trung điển hình, chất đầy sách vở, bị bút hoặc dao cào xước.
Bàn sát cửa sổ còn khắc mấy chữ [Học tập chăm chỉ].
Thật kỳ lạ, có một số việc dường như đã quên, nhưng lúc nhìn đến mấy thứ này, đột nhiên lại nhớ rõ.
Bàn học của ta, cũng khắc hai chữ.
Đó là buổi học toán sau kỳ thi định kỳ hàng tháng, giáo viên dạy toán đang ở trên bục giảng đáp án.
Ta và Chu Yến Hành đều đạt điểm tối đa, nên không định nghe giảng bài, ghé mặt vào bàn, mơ màng đi ngủ.
Khi thấy nhàm chán, ta thường lấy bút, viết lung tung ở bài thi.
Đột nhiên Chu Yến Hành nghiêng lại.
"Làm thơ à?"
Ta sửng sốt, vội vàng che bài thi lại.
"Không phải, là lời bài hát."
"À."
Chu Yến Hành xoay đầu đi, lại xoay đầu về.
"Tớ viết rất nhiều lời bài hát, về sau, nói không chừng tớ sẽ trở thành một ca sĩ tài năng, trong TV, còn có cửa hàng trên đường phố đều sẽ phát bài hát của tớ."
Hắn tưởng ta không hiểu.
Hắn lại hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
Ta nắm chặt bút, không được tự nhiên trả lời: "Tớ sẽ học tập chăm chỉ, rồi vào Thanh Hoa."
"À, đỉnh ghê."
Hắn cười nhẹ nhàng, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ rơi xuống tóc hắn, sáng bừng lên.
Hắn quá đẹp, ta thậm chí không dám nhìn.
"Cậu nhất định có thể đậu Thanh Hoa."
Hắn nói, móc ra một con dao từ hộc bàn, dịch lại gần, khắc trên bàn ta hai chữ [Thanh Hoa].
Hắn lúc ấy chắc là... quá nhàm chán.
Nhưng hai chữ kia, thật sự đã khích lệ ta.
Nghĩ vậy, khóe miệng ta cong lên.
Ta nhìn bóng dáng hắn.
Những việc này, chắc là Chu Yến Hành đã sớm quên rồi?
Chu Yến Hành dường như có cảm ứng, đột nhiên quay đầu lại nhìn ta.
"Cậu đang cười cái gì vậy?"
"À, không có gì."
Ta giật mình, vội vàng chạy theo hắn.
"Cười cái gì vậy? Nói cho tớ biết đi."
"Không có gì thật mà!"
Ta chạy lên trước hắn, chỉ vào trong phòng học, nói sang chuyện khác: "Cậu xem này, ngay cả sách giáo khoa cũng giống của bọn mình!"
"Đúng vậy."
Hắn mỉm cười, yên lặng đi phía sau ta, nghe ta nói nhảm.
Đi được chốc lát, hắn đột nhiên hỏi ta: "Bùi Thính Vũ, lúc cao tam, cậu gặp chuyện gì mà đột nhiên chuyển trường vậy?"
Ta sửng sốt, dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn.
Mùa xuân cao tam năm ấy, ta chuyển trường, cũng không nói cho bất kỳ ai.
Vốn dĩ, sẽ chẳng ai để ý?
Chu Yến Hành cười, nhưng có gì đó đang đè nén trong mắt hắn.
"Cậu không muốn nói cũng không sao, chỉ là tớ thấy quá đột ngột, dù gì bọn mình cũng là bạn cùng bàn."
À, thì ra là vậy, bạn cùng bàn đột nhiên biến mất, cho nên rất kỳ lạ, chứ không phải vì nguyên nhân khác.
Ta mím môi, giả vờ không sao, nói: "Bởi vì trong nhà tớ có một chút vấn đề, nên mới chuyển đi, cũng không nói với ai cả, vì dù sao, tớ cũng không có bạn bè..."
"Bọn mình không phải bạn bè?" Hắn ngạc nhiên.
Chúng tôi... là bạn bè ư?
Ta cũng rất ngạc nhiên.
Tim tôi lỡ nhịp.
Nhìn nhau vài giây, hắn nở nụ cười tự giễu: "Xin lỗi, tớ nghĩ bản thân quá quan trọng."
Ta nhanh chóng giải thích: "Không phải như vậy..."
"Không sao đâu, cậu đừng áy náy, tớ không trách cậu."
Hắn cười, nói: "Chỉ là, lúc tốt nghiệp không có cậu, cảm giác thiếu gì đó."
"Tớ có giữ lại ảnh, tớ nghĩ, có lẽ một ngày nào đó, cậu sẽ muốn xem."
Hắn nói, từ trong túi móc ra một tấm ảnh to cỡ một lòng bàn tay.
Trong đầu như có cái gì đó nổ tung.
Hắn vì ta, giữ lại ảnh tốt nghiệp?
Vì một người như ta, người rất ít khi tiếp xúc với bạn học nữ khác?
Ta cứng đờ người, tiếp nhận bức ảnh kia, thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, có người ghét ta, cũng có những giáo viên đối xử tốt với ta.
Chu Yến Hành đứng ở cuối hàng, vẻ mặt lạnh lùng, giống như cả lớp đều nợ tiền hắn.
Trên đỉnh đầu, truyền đến âm thanh của hắn:
"Bùi Thính Vũ, năm ấy sinh nhật tớ, tại sao cậu không đến?"
👉 Hãy đọc ở Wordpress và Wattpad Tớ Là Mee để ủng hộ editor ạ 👈
Ta cắn môi, đỏ mặt.
Ta không có mặt mũi nói cho hắn biết, thực ra ta có đến, nhưng mà nửa đường, ta thấy bản thân quá nghèo, nên mới quay về.
Quá mất mặt.
"Xin lỗi cậu, lúc đấy tớ có chút việc, tớ cứ nghĩ, có nhiều người đến sinh nhật cậu như vậy, thiếu một người như tớ, cậu sẽ không để ý."
"Cậu nghĩ thế thật à?"
Hắn nhìn ta với vẻ mặt không tin tưởng.
Một lúc sau, hắn cắn chặt răng, không thể nhịn được nữa: "Cậu có biết tớ đợi cậu cả ngày không?"
Ta sửng sốt, ngước nhìn hắn, không thể tin được.
Hắn đợi ta cả ngày?
Làm sao có thể, khi đó, hắn chỉ là thuận tiện mời ta thôi mà, khi đó, hắn đối xử với ta rất khách sáo và xa cách.
Xa cách đến nỗi... trước giờ ta chưa từng nghĩ hắn sẽ chú ý đến ta dù chỉ một chút.
"Thật xin lỗi, tớ thật sự không biết." Thanh âm ta nhỏ đến nỗi ngay cả bản thân cũng không nghe thấy.
Chu Yến Hành lắc đầu, cảm xúc dồn nén lúc trước bây giờ cũng đã bùng nổ.
"Tớ chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, nhưng năm đó là lễ trưởng thành của tớ, tớ rất hy vọng cậu có thể tới, cho nên tớ mời tất cả bạn học, nhưng cuối cùng, tất cả mọi người đều đến, chỉ trừ một mình cậu."
"Lúc gặp nhau ở trường, cậu cũng không giải thích gì cả, thậm chí, không hề nói một tiếng gì mà chuyển trường."
"Bùi Thính Vũ, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, cậu không thể nói cho tớ sao?"
Chu Yến Hành nhìn ta chằm chằm, ánh mắt chất vấn đó giống như cái búa nện vào lòng ta.
Câu nói đầu tiên mà hắn nói, đã làm ta choáng váng, cho nên những câu nói sau đó, ta căn bản không nghe vào.
Đầu ta choáng váng, dưới chân giống như dẫm lên bông.
Hắn vừa mới nói gì vậy? Tổ chức sinh nhật, là vì muốn ta tham gia nên mới tổ chức...
Tại sao?
Lòng ta dao động.
Nữ sinh hắn yêu thầm, chẳng lẽ là ta sao!
Không thể nào? Rõ ràng, rõ ràng ta chỉ là một nữ sinh hết sức bình thường thôi mà.
Ta hoảng loạn nhìn hắn, thật lâu cũng không nói nên lời.
Có người đi tới, vô hình trung phá vỡ bầu không khí trì trệ nãy giờ.
"Này! Hai người là ai vậy? Nơi này không thể tham quan!"
Chu Yến Hành nhìn qua, lúng túng xin lỗi: "Thật xin lỗi, chúng tôi không biết."
Người ta thấy thái độ của hắn tốt, thanh âm cũng nhẹ nhàng hơn: "Có thể đi dạo ở sân thể dục, nhưng mà trên này thì không thể đi vào."
"Ừm, cảm ơn."
Bọn ta khẽ cúi đầu với người kia, cùng lúc xuống lầu, rồi rời khỏi trường.
—————
*Wahaha: sữa chua uống Wahaha
*Miễn là học không chết thì sẽ học được từ cái chết (只要学不死就往死里学): là một khẩu hiệu khá nổi tiếng ở các trường học bên Trung, ở đây có thể hiểu là phải học đến kiệt sức, học đến khi nào không thể học được nữa, nhưng một khi đã vượt qua gian khổ thì sẽ nắm bắt được tinh hoa. (Nguồn: vietwriter.vn/Và Mai Có Nắng)
—————
Spoil chương sau:
"Vì sao bọn chúng không bắt nạt người khác, mà lại cố tình bắt nạt ngươi? Chẳng nhẽ không phải là do bản thân ngươi có vấn đề à?" 😀