Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

12

Sau cái nóng gay gắt của mùa hè chính là ngày giỗ mẹ tôi.

Tin tức gần đây liên tục đưa tin ngày mốt thành phố sẽ có bão to.

Vì vậy, tôi chọn đi thăm mẹ sớm hơn hai ngày.

Khi tôi ôm bó hoa mà mẹ tôi thích nhất đi đến cổng hàng mộ thì thấy có người đang quỳ trước bia mộ của mẹ.

Người đó cầm một cái bay, lấy xi măng vừa trộn xong lát lên, rồi gạt bằng.

Là Lâm Triều.

Cậu ấy đang chăm chú sửa lại tấm che mưa trước mộ của mẹ mà không để ý đến tôi.

“Dì ơi, theo quy ước cũ, dì uống trà trước nha.”

Làm xong những việc đó, cậu ấy lấy một bộ dụng cụ pha trà từ trong túi ra, cho vào đó vài cánh hoa nhài, rồi lại lấy một bình giữ nhiệt ra.

Không lâu sau, một chén trà hoa nhài được cậu ấy kính cẩn đặt trước mộ mẹ tôi.

“Dì ơi, tin tức nói ngày kia có bão nên năm nay cháu đến thăm dì sớm, tiện thể sửa lại nhà giúp dì.”

Lâm Triều vừa nói vừa lần lượt lấy ra những thứ khác.

Bánh bao hấp trong hộp giữ nhiệt, nước hoa hoa nhài, dâu tằm và một cái kèn harmonica.

Những thứ đó đều là những thứ mà mẹ tôi thích nhất khi còn sống.

“Dì ơi, khi nào cháu mới có thể cùng Hạ Hạ đến thăm dì đây. Năm nay xin dì tiếp tục phù hộ cho cháu sớm thành con rể của dì.”

Người phụ trách dọn dẹp nghĩa trang đẩy xe rác đến sau lưng tôi rồi dừng lại.

“Chà chà, cậu trai này năm nào cũng đến thăm, mỗi lần đến đều mang theo một đống đồ, còn ngồi nói chuyện một hồi mới đi. Chúng tôi ở đây đều biết cậu ấy, ban đầu cứ tưởng chỉ là một người con hiếu thảo, không ngờ cậu ấy lại là con rể của người đã khuất.”

Lâm Triều nghe thấy tiếng nói chuyện thì quay đầu lại, nhìn thấy tôi, cậu ấy hơi sững sờ, sau đó đứng dậy, nhanh chóng đi đến bên cạnh tôi:

“Hạ Hạ, sao hôm nay cậu cũng đến vậy?”

“Tại sao cậu không hẹn với tớ để cùng nhau đến thăm mẹ?”

Lâm Triều cười ngại ngùng: “Sợ cậu nghĩ tớ cố ý, hơn nữa có những chuyện không dám nói trước mặt cậu.”

Tôi nói: “Theo đuổi con gái mà không cố gắng thì phải chờ đến khi nào mới theo đuổi được đây?”

Lâm Triều nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh.

“Lâm Triều, năm lớp 12 em đã hỏi anh là sau khi thi đại học xong anh có tìm bạn gái không.” Tôi nhớ lại Lâm Triều của lúc ấy, không khỏi nở một nụ cười dịu dàng: “Anh bảo không, yêu đương quá phiền phức, tìm bạn gái còn không bằng kiếm bạn trai.”

“…” Gò má trắng nõn của Lâm Triều ửng đỏ: “Lúc ấy còn nhỏ nên nói năng bừa bãi.”

“Sau đó, bốn năm đại học, em nghe bạn cùng phòng của anh nói là có rất nhiều cô gái theo đuổi anh đều bị anh từ chối. Tốt nghiệp xong, ngoài làm việc thì anh chỉ có đi tập gym.”

“Đợi đã. Hạ Hạ, không phải em nghĩ anh là gay đấy chứ?”

Thấy tôi cười không nói gì, khuôn mặt đẹp trai của Lâm Triều lập tức đỏ bừng, vội vàng giải thích với tôi: “Hồi đại học anh không tìm bạn gái là vì em. Còn sau khi tốt nghiệp hay đi tập gym là vì em nói chồng tương lai của em nhất định phải có cơ bụng nên anh mới đi làm thẻ năm. Anh thề với em, dù là hội viên VIP nhưng anh không thuê huấn luyện viên nam!”

Nhìn thấy Lâm Triều vội vã phủ nhận như vậy, tôi không nhịn được cười.

Lâm Triều nhìn vào mắt tôi, biểu cảm bỗng trở nên nghiêm túc: “Hạ Nguyên Nguyên, không phải anh không thích con gái, mà là vì cô gái đó là em. Chúng ta đã quen nhau từ năm ba tuổi, nếu nói mười năm đầu là tình bạn thì mười năm sau tất cả đều là tình cảm của anh dành cho em. Đó là hai mươi ba năm quý báu nhất của anh. Anh thật sự rất sợ, sợ cuối cùng chúng ta đến cả làm bạn bè cũng không được…”

“Không sao, không làm bạn bè được thì đổi sang mối quan hệ khác.”

Lâm Triều cau mày không hiểu.

Tôi đưa bó hoa nhài cho anh ấy, mỉm cười nói: “Anh nhớ mỗi năm phải cùng em đến thăm mẹ vợ của anh đấy.”

Lâm Triều ngơ ngác một lát, sau đó tiến lên kéo lấy góc áo của tôi: “Em vừa nói chữ mẹ vợ ấy à? Sau này dì là mẹ vợ của anh hả?”

Nhìn thấy tôi gật đầu, ý cười trong mắt Lâm Triều gần như trong tích tắc biến thành ngập nước, ngay cả khóe mắt cũng đỏ ửng.

Tôi nắm lấy tay cậu ấy: “Em đã nói là sẽ chịu trách nhiệm với anh mà.”

Lâm Triều đảo tay nắm lấy tay tôi, lặng lẽ nắm chặt.

“Trước mặt mẹ, em không được nói dối. Hạ Nguyên Nguyên phải chịu trách nhiệm với Lâm Triều cả đời.”

“Ừ, cả đời.”

Một luồng gió nhẹ thổi qua, hoa nhài trong lòng Lâm Triều nhẹ lay.

Hương hoa thơm ngát, hôm nay ngửi lại thấy đặc biệt dịu dàng.

*

HẾT PHẦN CHÍNH!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK