Bệnh nhân như tôi đã chiếm hơn nửa giờ làm việc của anh, tôi không khỏi áy náy, vì thế ngoan ngoãn một mình chơi ngoài phòng khách.
Anh nói đợi kim đồng hồ chỉ đến số mười bốn, tôi có thể nhảy tiếp.
Tôi buồn chán xem TV.
Haizz, ai có thể nói cho tôi biết tại sao các kênh TV của thần tiên đều là Bạch nương tử truyền kỳ không?
Chẳng lẽ Chẩm Nguy muốn giống như Pháp Hải đi chu du thế giới, thuận tiện thu phục ma quỷ sao?
Nhưng rất nhanh đầu óc của tôi đã bị nội dung bộ phim thu hút, quả nhiên chị Nhã Chi xinh đẹp như vậy ai mà không thương được?
Đang đến đoạn Bạch nương tử và Hứa Tiên thành thân cao trào, đồng hồ quả lắc đổ chuông.
"Đến giờ em nhảy lầu rồi."
"Hả?" Tôi phất tay, "Chờ tôi xem xong đoạn này đi."
Nhưng tập phim đến đây đã kết thúc, tôi miễn cưỡng rời khỏi màn hình TV.
"Pháp Hải đúng là quá đáng, sao anh ta có thể làm vậy chứ?"
Chờ đã!
"Pháp Hải chắc không phải đồng nghiệp đúng không? Anh sẽ không đi mách lẻo với anh ta đấy chứ?"
Chẩm Nguy nghẹn cười: "Pháp Hải không phải thần."
"À, vậy được." Tôi treo lên cửa sổ nhà anh, "Đúng rồi, anh có son môi không? Hình như son của tôi trôi rồi."
"Không có, trông vẫn rất xinh."
"Thế thì được, tôi nhảy xuống đây."
"Đi đi."
Haizz, thật không hiểu sao một người tự tử như tôi vẫn có thể bình tĩnh như vậy?
Tôi nhảy xuống từ bệ cửa sổ.
Cơ thể bay bay, đầu ngón tay cuốn lấy gió tháng sáu, tôi bỗng thấy chờ đợi nơi mình sắp đến.
Khác với sự cứng nhắc của hai lần trước, lần này tôi nằm trên một sô pha.
Vẫn là căn phòng lần trước, chẳng lẽ nó giảm xuống theo tôi sao?
Tôi đứng dậy, tìm một vòng không thấy Chẩm Nguy đâu, quyết định không tìm nữa.
Không biết qua bao lâu, khi tôi đã gần thiếp đi, Chẩm Nguy mới gọi tôi.
"Tiếng TV lớn như vậy mà ngủ được hả?"
"Anh đi đâu đó?"
"Tôi trở về có chút việc.
"À." Tôi tắt TV, không nhịn được mà mắng, "Cái tên tra nam Pháp Hải này."
"Được rồi được rồi." Chẩm Nguy bật cười, "Đừng mắng nữa, chúng ta xuất phát tôi."
Tôi duỗi tay định lấy tờ giấy trong tay anh, anh lại giơ nó lên cao.
???
Chẩm Nguy híp mắt: "Lần này đến lượt tôi chọn địa điểm."
"Thôi được."
Dù gì tôi cũng chẳng có nơi nào để đi, ngoại trừ quán bar thì chỉ có lên mạng.
Thậm chí tôi còn sợ tôi cứ tiếp tục trêu đùa anh như vậy, anh sẽ giết tôi mất.
Anh khẽ cười, sau đó cúi đầu viết chữ.
Tôi bị nụ cười của anh làm cho luống cuống.
Không đúng!
"Chắc anh sẽ không dẫn tôi đi tìm Pháp Hải đấy chứ?"
Vừa dứt lời, mọi thứ xung quanh lập tức thay đổi.