Năm ta mười bảy tuổi, Nhiếp chính vương phạm tội, số tiền bị tịch thu đủ để dân chúng bàn tán một thời gian dài.
Lạc nương dẫn ta đi xem hắn diễu phố, Tử Vi cũng lắc lư đi theo.
Vương gia mặc áo tù, bẩn thỉu rách nát, trứng thối ném vào mặt, lẫn với rau cỏ nhét vào miệng.
Tử Vi khạc nhổ vào hắn, nói may mà chưa chuộc thân cho nàng ta.
Nhưng khi c h.ém đ.ầu, thân thể Tử Vi vẫn run rẩy.
Nàng ta nói là vì lần đầu nhìn thấy người c h ê t, thật đáng sợ, thật buồn nôn.
Nhưng ta lại thấy, khóe mắt nàng hơi ướt.
Dù sao cũng đã theo Vương gia hai năm, cây trâm cài tóc bằng vàng nạm ngọc trên đầu nàng cũng là do Vương gia tặng.
Vì vậy ta nói, các cô nương ở Vãn Xuân lâu đều mềm lòng mà.
Nhưng Tử Vi không phải là kẻ si tình ngốc nghếch, ngày hôm sau lại ngả vào lòng một vị đại nhân khác.
Lạc nương không rời mắt chứng kiến toàn bộ quá trình hành hình.
Cho đến khi đám con cháu trong phủ Nhiếp chính vương bị áp giải lên pháp trường, một thiếu niên khoảng mười tuổi, đầu lăn lông lốc xuống đất, lăn về phía nàng.
Lạc nương mới đột nhiên rơi lệ, gục xuống vai ta.
Khi trở về, nàng bước chân vào vũng m á u, để lại một đường dấu chân m á u ướt đẫm.
Hình như, trước đây Lạc nương đã từng sinh con.
43.
Cái c h ê t của Vương gia dường như khiến Vãn Xuân lâu có phần vắng vẻ trong vài ngày.
Nhưng Lạc nương bận rộn ra vào mấy ngày, nghênh đón một nam nhân mặt trắng môi đỏ vào phòng.
Ta nghe nàng gọi người đó là “Thôi công công.”
Khi tiễn khách ra về, Lạc nương cười tươi như hoa, trong lúc trò chuyện đã nhét một xấp ngân phiếu vào cổ áo Thôi công công.
Ta vào lâu cũng đã lâu, qua những lời đồn đại mà biết được quá khứ của Lạc nương.
Nhưng mỗi lần nói đến nửa chừng, mọi người đều im bặt, như có điều gì đó không thể nói ra.
Nay nhìn thấy Thôi công công, ta mới đoán ra điều im lặng giữa chừng đó, có lẽ là liên quan đến trong cung.
Không lâu sau, Vãn Xuân lâu lại nườm nượp khách, hoa lệ và náo nhiệt trở lại.
44.
Lạc nương nói ta có thể ra ngoài rồi.
Hiện tại Vương gia đã không còn, dù ta có điểm nốt ruồi đỏ đầy mặt cũng sẽ không bị ai để ý đến.
Đúng lúc ta cũng đã ôn tập xong sách vở mà Liễu nương để lại.
Lần đầu tiên ta ngồi cùng những thư sinh đầy mồm “chi hồ giả dã”.
Thật không ngờ ta có thể trả lời được không ít câu hỏi của họ.
Có người khen ta có phong thái của con nhà quyền quý, muốn tâm sự cùng ta, hỏi về quá khứ đau buồn của ta.
Ta mỉm cười, thản nhiên đáp: “Ta bảy tuổi đã vào Vãn Xuân lâu, chưa từng bước qua cửa nhà quyền quý.”
Thư sinh ngượng ngùng, đỏ mặt, phạt uống liền ba chén rượu.
Họ vẫn còn nghèo túng, không bằng Vương gia, muốn uống thì phải uống cả bình mới được.
Đợi đến khi họ say mèm, cầm bút lên định viết thơ lên tường, ta vẫn mở to đôi mắt sáng ngời, chống cằm mỉm cười.
Vào Vãn Xuân lâu, họ buông thả bản thân, còn hơn cả những nữ tử thanh lâu chúng ta.
Trước mặt người khác lại là những thư sinh, tài tử, tiên sinh đạo mạo.
Quả nhiên, đầu thai là một môn học vấn.
45.
Gần đây trong lâu có một chuyện vui.
Nghe nói Lang tần được Hoàng thượng sủng ái đã có thai, là cục vàng được mong đợi suốt mười năm.
Xem ra, sắp được phong phi rồi.
Dù ta biết thiên tử cùng vui với bách tính, nhưng thật sự phải cùng vui đến mức này sao?
Mọi người chỉ trao đổi ánh mắt kín đáo, nhưng Tử Vi lại có đôi mắt sáng rực đáng sợ. Ngọn lửa nhỏ trong lòng nàng càng cháy mãnh liệt hơn.
Ta nghe nha hoàn trong phòng nàng khoe khoang, nói Tử Vi cô nương mấy ngày nay học rộng hiểu nhiều, có thể đọc thuộc lòng rất nhiều bài thơ.
Lúc rảnh rỗi cũng ngâm nga vài câu “Thời nhân mạc tiểu trì trung thủy, thiển xứ vô phương hữu ngoạ long”.
Hai ta nhìn nhau, cảm thấy vô cùng khâm phục.
Ngoài kia còn có người khác, chúng ta làm kỹ nữ cũng phải học không ngừng!
Ngày hôm sau, ta xin một cô nương giỏi thổi sáo một cây sáo trúc, thổi đến mức nước miếng bay tứ tung, suýt nữa thì tắt thở trong phòng.
46.
Người của Giáo phường ti đến Vãn Xuân lâu, nói trong cung có yến tiệc, Thôi công công đã tiến cử Vãn Xuân lâu.
Chúng ta có thể coi là sự tồn tại mà các thanh lâu khác trong kinh thành phải ngưỡng mộ.
Khách nhân chất lượng cao.
Quan hệ của chủ lâu rộng rãi.
Ngay cả yến tiệc trong cung cũng có thể tham gia.
Người của Giáo phường ti nói, nếu biểu diễn xuất sắc, có thể được đề bạt vào Giáo phường ti.
Các cô nương trong lâu có chí hướng đều cố gắng hết sức tự tiến cử với Lạc nương.
Tử Vi xinh đẹp, phong thái yêu kiều, xứng đáng là người đứng đầu.
Lạc nương có ý nâng đỡ nàng, người được chọn đầu tiên chính là nàng.
Người gặp chuyện vui tinh thần phấn chấn, Tử Vi gặp ta cũng không còn tỏ thái độ khó chịu nữa.
Bởi vì, họ đi biểu diễn, còn ta là người dự bị làm việc vặt.
Lạc nương nói lý do không chọn ta xuất hiện.
“Tiếng đàn tỳ bà của ngươi hai năm nay đã luyện thành, đáng lẽ nên để ngươi ra mắt.”
“Nhưng Giáo phường ti có gì, Vãn Xuân lâu chúng ta cũng không kém, tính ngươi thẳng thắn, lại dễ bị nắm thóp, hà tất phải để ngươi dấn thân vào nơi nguy hiểm.”
“Tuy những chuyện rắc rối trước đây không đáng nhắc đến, nhưng tính ra, ngươi và thiên gia có lẽ là bát tự xung khắc.”
“Đi xem một chút cũng được rồi.”
Ta rất vui lòng.
Chúng ta còn không bằng thường dân, vậy mà có cơ hội được chiêm ngưỡng sự tráng lệ của Tử Cấm Thành.
Lạc nương vẫn rất tốt với ta!
47.
Một tháng sau, đến ngày vào cung biểu diễn.
Ta cùng các cô nương ngồi trên xe ngựa, bên ngoài lâu đông nghịt người bán hàng rong và người qua đường đến xem náo nhiệt, đều là những người không có đủ tiền để vào lâu.
Trong đám mỹ nhân, Tử Vi nhận được nhiều sự chú ý nhất.
Tháng trước, nàng là hoa khôi.
Nàng ngẩng cao đầu, kiêu hãnh bước lên xe ngựa như một con thiên nga xinh đẹp.
Ta ngồi cùng xe với nàng, che miệng cười mỉm.
Nàng xấu hổ, lấy khăn đ á n h vào mặt ta, bĩu môi, hỏi ta cười cái gì!
Ta vội vàng xua tay, rụt đầu lại cầu xin tha thứ.
“Tỷ tỷ tốt, ta không cười nhạo tỷ, chỉ là thấy tỷ…”
“Thấy ta làm sao! Cẩn thận lời nói, giữ da ngươi đấy!”
Nàng nhíu mày, ngón tay trắng nõn làm bộ muốn véo ta.
Ta trốn vào góc xe ngựa, cuộn tròn người lại, không để nàng thành công.
Tử Vi hất tay, vừa định quay đầu đi không thèm để ý, ta lại thò đầu ra: “Thấy tỷ hôm nay đặc biệt xinh đẹp!”
Tử Vi đỏ mặt, môi mấp máy, hình như đang m ắ n g ta là đồ lẳng lơ.
48.
Tường cung sâu thẳm.
Một nhóm người đi theo ma ma, không dám ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Trên đường đi, ta chỉ nhìn qua nhìn lại gạch lát nền và đường đá.
Chúng ta làm người hầu mặc đồ giản dị, đứng lẫn vào đám cung nữ, chỉ cần không liếc mắt đưa tình hay uốn éo, cũng không khác gì họ.
Biểu diễn thử ở biệt điện cho đến khi thái giám thắp đèn.
Ta và Lạc nương đưa các cô nương qua đó, dừng lại cách chính điện ba mươi mét, rồi nghỉ chân.
Thôi công công từ hướng Đông lục cung chạy chậm lại đây. Mặt mày hớn hở, thái độ tốt hơn trước rất nhiều, những nếp nhăn trên mặt cũng hiện rõ.
Ta ngoan ngoãn đứng cách Lạc nương không xa, nghe được vài câu nói lỏm bỏm.
“Nương nương đưa cho ngươi…”
“Mọi thứ đều tốt…”
“Thái y đã xem qua… gần đây ho nhiều.”
“Bảo ngươi giữ gìn sức khỏe.”
Đại loại như vậy.
Lạc nương thái độ cung kính, không đáp lại nhiều, hành lễ xong liền đưa ta đến thiên điện.
Căn phòng nhỏ rõ ràng là nơi cung nữ ở, chật hẹp hơn phòng ngủ ở Vãn Xuân lâu, trên bàn gỗ có một đĩa hạt dưa và vài chén trà sứ xanh, kiểu dáng bình thường.
Ta nghĩ, có lẽ các quý nhân trong cung sống xa hoa, còn những người bên dưới vẫn như vậy.
Chúng ta có thể nghỉ ngơi, nhưng các cung nữ và ma ma vẫn phải bận rộn không ngừng.
Thế đạo này, rốt cuộc chỉ có số ít người có thể sống kiêu hãnh và tự do.
Lạc nương vào phòng rót trà, nước trà tràn ra làm bỏng tay.
Ta nhắc nhở, nàng mới “á” lên một tiếng, đưa ngón tay lên môi thổi.
Ta bóc hạt dưa cho nàng: “Bà chủ, người có phải mệt quá không?”
Lạc nương hoàn hồn, nở một nụ cười nhạt: “Đúng vậy, vì yến tiệc trong cung mà lo lắng không ít.”
Nàng cố gắng giữ tinh thần trò chuyện với ta, nhưng luôn vô thức thất thần, lẩm bẩm: “Ta đã tiến cử Tử Vi với Giáo phường ti, nhưng họ nói nàng ấy tuổi đã lớn. Không biết khi trở về nha đầu đó sẽ nổi giận đến mức nào nữa.”
“Nàng ấy đi theo ta từ sớm, người ngoài cuộc thì sáng suốt, nàng ấy không hiểu được.”
“Nha đầu Tử Vi đó, bất chấp tất cả, muốn chui vào lồng sắt.”
“Nàng ấy cũng trách ta, trách ta không cho nàng ấy đi, lại trao cơ hội cho người khác…”
Ta bóc hạt dưa cũng cố gắng hết sức nhẹ nhàng, nhưng vẫn làm phiền Lạc nương.
Nàng khẽ nâng ngón tay, ý bảo không cần bóc nữa, để nàng tự ăn.
Lạc nương hỏi: “Nếu cho ngươi vào cung, ngươi nghĩ mình có thể tạo nên nghiệp lớn gì không?”
Ta gãi đầu: “Ý tứ trong lời nói của bậc quý nhân, ta không hiểu thấu, e rằng dễ khiến người ta phật lòng, ngày mai có khi bị đ á n h bằng gậy, thân ta không chịu nổi mấy cái, chắc là c h ê t.”
Lạc nương mỉm cười, điểm nhẹ vào trán ta.
“Ngươi còn chưa đủ lanh lợi sao?”
“Hơn Tử Vi nhiều. Nàng ta cứ tưởng ở chốn cao sang, thâm cung, chỉ cần nhỏ vài giọt lệ, làm nũng vài tiếng, là ai cũng phải thương xót nàng ta.”
“Cũng chẳng trách, nàng ta sinh ra đã xinh đẹp, từ nhỏ mẹ, ân khách, ai mà chẳng dỗ dành nàng ta.”
“Ở lại Vãn Xuân lâu, ngược lại đỡ phiền phức, đợi nàng ta không muốn làm nữa, ta sẽ nhờ người đổi hộ tịch cho nàng, mua cho một tửu lâu hay gì đó, dù sao cũng có cái nghề để sống.”
“Chỉ là không biết nàng ta sẽ ưng ai, người buôn bán nhỏ tầm thường chắc không lọt vào mắt nàng ta đâu.”
Lạc nương vốn đã lo liệu cho Tử Vi đến nửa đời sau.
49.
Trong ký ức, Tử Vi hình như chỉ nhỏ hơn Lạc nương năm tuổi.
Nàng ta là “lão nhân” lâu năm ở đây, nhan sắc bao năm không giảm, khách tiếp đãi cũng toàn là người có quyền thế, hơn hẳn các tỷ muội khác ngàn vạn lần.
Vì nàng ta tính tình đanh đá, lại thích hơn thua, hay tranh giành với người khác.
Những người không ưa và thích nàng ta đều có thể tranh luận không ngừng.
Trước khi ta làm thanh quan, nàng chỉ nghĩ ta giống Liễu Nương, giả vờ thanh cao.
Sau khi ta tiếp khách, Lạc nương rất coi trọng ta.
Nàng ta càng không thể dung ta.
Nhưng cũng chỉ là nói vài lời chua chát hơn người khác, lúc đ á n h nhau thì ra tay nặng hơn một chút, nên ta cũng không thật sự ghét nàng ta.
Ở thanh lâu, không có ai ta thật sự ghét bỏ, đều giống nhau, mỗi người đều có một quá khứ đau buồn, nghĩ đến việc mọi người cùng chung cảnh ngộ, đều bất hạnh như nhau, lòng đố kỵ cũng nguôi ngoai.
Đố kỵ ai, chẳng lẽ đố kỵ với khách nhân?
Đó mới là kẻ ngốc khiến người ta cười vào mặt.
Chỉ có thể thương cảm mà thôi.
Ta biết rõ, Tử Vi ghét ta, phần lớn là vì muốn Lạc nương quan tâm nàng ta hơn.
Thực ra Lạc nương đối xử với ai cũng tốt.
Nàng không phải Bồ Tát, mở thanh lâu không phải để làm từ thiện.
Nên nàng có ý để ta rời đi, cũng là vì muốn đủ tiền chuộc thân, nhưng khi tiền đủ, nàng nhất định sẽ không ngăn cản.
Lạc nương đến Vãn Xuân lâu sớm, khi đó Vãn Xuân lâu còn chưa phồn thịnh như ngày nay.
Nghe nói trước đây, mua cô nương về, từ nhỏ đã phải tiếp khách, hậu viện nuôi cả một đám người hung dữ, một cái tát có thể đ á n h rụng răng.
Ngay cả Lạc nương, cũng chịu không ít khổ cực.
Một vết sẹo mờ trên bắp chân nàng, là do lúc nhỏ bị đ á n h không lành, bôi bao nhiêu thuốc trị sẹo, bao nhiêu năm rồi vẫn không hết.
Không biết vì sao, sau đó chủ nhân lại đổi thành Lạc nương, bầu không khí trong lâu mới tốt hơn.
Các cô nương tính tình hoạt bát hơn nhiều, tuy vẫn làm nghề hạ đẳng, nhưng cuộc sống riêng tư cũng thoải mái hơn.
Thực ra nhiều “lão nhân” đã đủ tiền chuộc thân từ lâu.
Không đi, không còn cố gắng kiếm tiền nữa, tự mình chọn vài khách quen để tiếp, trong hòm trang điểm đầy vàng bạc châu báu.
Dù người ngoài khinh thường chúng ta, nhưng trong lâu không ai dám nói xấu sau lưng.
Nghĩ đến đây, ta lại thấy Tử Vi hồ đồ.