Trịnh Thích Đăng đến Vãn Xuân lâu, nghi lễ không lớn, bên người chỉ có một tiểu tư đi theo.
Tuy không chuẩn bị trước, nhưng Vãn Xuân lâu chúng ta vẫn rất chu đáo tiếp khách, ca múa đều không thiếu.
Trịnh Thích Đăng ngồi ngay ngắn như tùng, quả là người thanh cao, ngay cả Lạc nương cũng vấn tóc gọn gàng, chỉnh trang y phục, ngồi đối diện cùng hắn thưởng trà.
Tuổi ta đã lớn, không còn như lúc nhỏ thích xem náo nhiệt nữa.
Vốn không quan tâm đến hắn, lúc hắn vào lâu ta vẫn đang thong thả trang điểm trên lầu hai.
Tử Vi cũng không hứng thú với hắn, ngay cả biểu diễn cũng không tham gia.
Ta hỏi nàng vì sao, Tử Vi nhướn mày: “Ném châu ngọc trước mắt kẻ mù, nhìn dáng vẻ này cũng không giống người biết thương hoa tiếc ngọc.”
Ta cười ngây ngô, e rằng Lạc nương đã dặn nàng phải an phận.
Hôm nay là ta độc tấu, vừa lên sân khấu, nhìn rõ mặt người ngồi dưới, đàn tỳ bà liền gảy sai dây.
Người này… chẳng phải là nam nhân ta gặp trong cung hôm đó sao?
Hắn nghe tiếng đàn mà ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên mặt ta, khẽ cười nói với Lạc nương vài câu. Lạc nương hơi nhíu mày, vẫn vẫy tay gọi ta xuống.
Tiết mục ca múa phía sau tiếp tục.
Ta ngồi đối diện Trịnh Thích Đăng. Hắn rót trà cho ta, ý tứ sâu xa: “Trong cung quả thật hiếm gặp giai nhân như thế.”
Lạc nương nghiêng đầu nhìn ta, trên mặt đầy vẻ không hiểu vì sao chúng ta lại quen biết.
Ta khẽ lắc đầu.
Chỉ có thể nói hai lần gặp gỡ, đều không được vẻ vang cho lắm.
57.
Ta chỉ cảm thấy mấy đại nhân vật nói chuyện hay kẹp đao giấu kiếm.
Những bậc văn nhân này lại càng như vậy.
Nghe hồi lâu ta mới hiểu, kỳ thực Trịnh Thích Đăng có hứng thú với Vãn Xuân lâu, hắn có thể giúp Vãn Xuân lâu giải quyết rắc rối, nhưng Lạc nương phải làm cho hắn một việc “nhỏ nhặt”.
Vãn Xuân lâu khách đến khách đi, không ai không phải là quan lớn quý tộc, dò la tin tức rất dễ dàng.
Lạc nương thản nhiên, nhấp trà đáp: “Nay thái bình thịnh trị, dưới chân thiên tử ai lại rảnh rỗi đi tìm Vãn Xuân lâu gây phiền phức, Trịnh tướng quân thương người nghèo khổ, Lạc nương xin ghi lòng tạc dạ.”
Trịnh Thích Đăng không nói, tay đặt trên bàn nâng lên, khẽ nâng cằm ta.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, ngay cả dã tâm cũng che giấu rất kỹ, hắn không trả lời mà nói một câu: “Nốt ruồi của cô nương mọc thật đẹp, như là có phúc, Lạc nương thấy sao?”
Lạc nương nghiến răng, phải cố gắng lắm mới cười được.
“Nốt ruồi đẹp, nhưng con bé này bạc mệnh, nếu không sao lại vào Vãn Xuân lâu?”
“Ồ?” Trịnh Thích Đăng cười, nhìn ta hỏi, “Vãn Xuân lâu cũng không phải chưa từng có chim Quan Âm bay ra, sao không thể là nàng?”
Ngón tay hắn lạnh lẽo, đặt trên cổ họng ta, rất khó chịu, nhưng ta không thể biểu lộ ra ngoài, còn phải cười thật xinh đẹp.
Lạc nương: “Quan Âm cũng chỉ có một.”
Trịnh Thích Đăng đầy ẩn ý: “Quả thật chỉ có thể có một.”
Hắn buông ta ra, khẽ nói một câu xin lỗi có vẻ thật lòng.
Lạc nương bị hắn làm cho tâm trạng rối bời, giọng nói run run: “Đại nhân, chẳng hay có nghe được tin tức gì chăng?”
“Nương nương nàng…”
Trịnh Thích Đăng giọng nói ôn nhu: “Nàng thế nào, ngươi hẳn rõ hơn ta.”
“Vị kia tính tình ra sao, hai tỷ muội các ngươi cũng đều rõ.”
Kỳ lạ thay, chỉ có ta là không rõ ràng.
Ta liếc nhìn tiểu tư đang đứng đó, mong hắn cũng ngu ngốc như ta, đừng để ta một mình như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
58.
Lạc nương cuối cùng cũng đồng ý.
Bằng chứng là, nàng hành lễ cáo lui, để ta thay nàng rót trà tiếp chuyện Trịnh tướng quân.
Trịnh Thích Đăng vốn đoan chính bỗng như ngựa thoát cương, buông thả phóng túng, sai tiểu tư ra ngoài, tự mình nghiêng người ngồi, để ta tựa vào lòng hắn.
“Tên gì?”
“Tống Thước.”
“Thước nương à…”
Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào cổ ta.
Ta thấy ngứa, vội vươn người về phía bàn, bóc quýt cho hắn.
Phục vụ người ta phải tỉ mỉ, ta bóc sạch cả cùi trắng lẫn gân, đút vào miệng hắn.
“Tướng quân, để nô tỳ đút cho người.”
Hắn mỉm cười, ăn từ tay ta, môi cũng ấm áp, răng khẽ chạm vào đầu ngón tay ta.
Ta nhìn hắn, ngay cả khi buông thả cũng thật phong tình.
Thật ra chúng ta chọn khách, cũng thích chọn người đẹp, như vậy cũng coi như chúng ta có lời.
Người xấu xí, ngay cả lời trêu ghẹo cũng phải cân nhắc, không thể đụng chạm đến lòng tự trọng của họ.
Vì vậy, lúc này ta cười cũng đặc biệt chân thành.
Nhưng khi Trịnh Thích Đăng ôm ta đi về phía phòng ngủ trên lầu hai, ta không cười nổi nữa.
Trước đây tiếp khách, chưa từng qua đêm.
Hai mắt ta đảo loạn tìm Lạc nương.
Chưa kịp tìm thấy người, tay Trịnh Thích Đăng đã nâng mặt ta lên, cười tủm tỉm.
“Lạc nương chưa kịp nói với nàng, từ nay về sau nàng chỉ cần đi theo ta.”
Ta hỏi: “Tướng quân muốn chuộc thân cho ta?”
Trịnh Thích Đăng bật cười, dường như ngạc nhiên vì sao ta lại có thể hỏi ra câu hỏi ngớ ngẩn như vậy.
“Thước nương tuyệt sắc, nếu chỉ vào phủ Trịnh thì thật đáng tiếc.”
Đáng tiếc ư?
Nhưng nghe xong ta lại an tâm.
Hai chữ “chuộc thân” trong quá khứ đã xuất hiện quá nhiều lần, lần nào cũng không có kết cục tốt đẹp.
Đến nỗi, nhắc đến nó lòng ta lại dâng lên sự lo lắng nhiều hơn vui mừng.
“Tướng quân đã thành gia chưa?”
“Chưa.”
Ta cười nói: “Nếu tướng quân chưa cưới vợ mà đã muốn chuộc thân cho ta, thì biết bao giai nhân trong kinh thành sẽ phải tiếc nuối cho tướng quân.”
“Tướng quân tuấn tú hơn người, Thước nương có thể hầu hạ bên cạnh ngài, đã là phúc phần to lớn lắm rồi.”
Trịnh Thích Đăng đẩy cửa phòng, liếc nhìn ta: “Miệng tuy ngọt, nhưng quen nói dối.”
Ta thầm bĩu môi, đây gọi là tố chất nghề nghiệp.
59.
Trịnh Thích Đăng ôm ta vào phòng ngủ.
Quả thật chỉ là ngủ.
Ta muốn thay y phục cho hắn thì bị một bàn tay lớn nhẹ nhàng nắm lấy.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, không thấy chút tình ý, ôn nhu nói: “Không cần nàng hầu hạ, ngủ đi.”
Hai ta nằm ngay ngắn trên giường, đây là lần đầu tiên ta nằm cùng một nam nhân, đầu óc toàn là những hình ảnh từng thấy trong phòng các cô nương trước đây, tính ham học nổi lên, cứ nghĩ có phải là mình làm gì không tốt không.
Càng nghĩ, càng động tay động chân.
Cuối cùng vẫn là Trịnh Thích Đăng ôm ta vào lòng, giọng nói trong trẻo: “Đừng quậy nữa, hôm nay ta không muốn động vào nàng.”
Hầy, sao không nói sớm.
Ngày hôm sau, ta tỉnh dậy thì hắn đã đi rồi.
Các cô nương tổ chức lễ treo y phục cho ta, vừa đốt pháo, vừa thưởng tiền.
Ta muốn nói lại thôi, nghĩ đến Trịnh Thích Đăng đêm qua bị ta mò mẫm cả nửa ngày mà không có phản ứng gì, đành nuốt lời phản bác vào bụng.
Tướng quân như vậy, có lẽ là có bệnh khó nói.
Chúng ta làm hoa nương, cũng phải biết quan tâm một chút, thôi thì thôi vậy, cũng không phải chưa từng gặp kẻ hữu danh vô thực.
Đáng tiếc cho tướng quân có vẻ ngoài đẹp như vậy.
Chỉ có Tử Vi, như mèo con hít hít trên cổ ta, nàng khinh bỉ bĩu môi liếc ta: “Nha đầu, không được việc.”
Nhưng nàng vẫn đưa cho ta một túi tiền dày, cầm lên thấy cũng kha khá.
Ta vui vẻ cả ngày đếm tiền trong phòng.
Chân thành niệm một câu “A Di Đà Phật” cho tướng quân, mong bệnh của hắn có thể chữa khỏi, ít nhất sau này cưới vợ đừng bị chê.
60.
Trịnh Thích Đăng đến Vãn Xuân lâu càng lúc càng thường xuyên.
Có khi một mình, có khi cùng đồng liêu.
Trước mặt mọi người đối với ta đặc biệt thân mật, ăn uống phải đút, uống rượu xong phải vụng trộm âu yếm.
Người khác trêu chọc hắn, nói Trịnh tướng quân đã sa ngã, cuối cùng cũng biết đến cái hay của hồng tụ thêm hương.
Hắn không phản bác, cười như một chàng trai trẻ lần đầu biết đến thú vui.
Quá khứ của Trịnh Thích Đăng không có gì che giấu, trong sạch không tì vết, đến Vãn Xuân lâu tìm vui, trong mắt người khác cũng không phải là điều gì khác thường.
Chuyện phong lưu của tướng quân, vẫn luôn truyền đến tận cung, thậm chí còn kinh động đến Thôi công công.
Hắn đến Vãn Xuân lâu, nói là thay bệ hạ xem xem, cô nương nào đã lọt vào mắt xanh của vị tướng quân cao ngạo kia.
Nếu không phải chúng ta trong sạch, ta đã thật sự cho rằng Trịnh Thích Đăng say mê ta.
Có lẽ là gặp nhau nhiều, ôm ấp đã trở thành chuyện thường.
Một đêm nọ uống chút rượu, Trịnh Thích Đăng để ta ngồi trong lòng hắn đàn tỳ bà, toàn là những khúc ta không quen thuộc.
Tai hắn thính, gảy sai một nốt, là hắn lại véo ta một cái.
Trong lúc cọ xát, ta giật mình nhận ra cảm giác không đúng, hoảng loạn ngoảnh lại, ta bắt gặp ánh mắt đầy d ụ c v ọ n g của hắn.
Đàn tỳ bà rơi xuống đất, ta toan nhặt lên, lại bị Trịnh Thích Đăng mạnh mẽ ôm c h.ặt vào lòng.
Hắn hôn ta cuồng nhiệt, không chút kỹ thuật, giọng khàn khàn nói: “Ta sẽ bù cho nàng cây đàn tốt hơn, Thước nương, chỉ cần nàng đặt tâm tư lên ta là đủ.”
Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng trong, càng tô điểm thêm vẻ thanh tao trên gương mặt hắn.
Ta e lệ đáp ứng, khẽ hôn lên môi hắn hai cái.
Tướng quân trước đây e rằng chỉ chuyên tâm nghiên cứu học vấn, đối với chuyện nam nữ không mấy am hiểu, nên trán hắn mới toát mồ hôi, chưa từng vui vẻ. Thấy ta đau đớn, hắn lại nói lời xin lỗi.
Ta mạnh mẽ đè hắn xuống dưới thân.
C h ê t tiệt, còn không bằng ta kiến thức rộng rãi.
Đến sau nửa đêm, ta mệt mỏi nằm bẹp trên gối, tướng quân mới thông suốt.
Như hổ đói vồ mồi, đè ta hết lần này đến lần khác.
Ta chưa từng nếm trải mùi vị tình ái, Trịnh Thích Đăng là nam nhân đầu tiên ở bên ta sớm hôm, tuy rằng trong lòng luôn thấp thỏm lo âu đối với hắn, nhưng ít nhất đêm đó, ta không che giấu sự rung động trong lòng.
Chỉ tạm thời quên đi tất cả những chuyện đã qua trong đêm đó, làm một kẻ phàm tục hồ đồ.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, đầu óc choáng váng, chống người dậy cũng thấy khó khăn.
Lạc nương dẫn Tử Vi vào phòng.
Ngay bên giường, ân cần đút cho ta một bát thuốc.
Lạc nương nói, các tỷ muội trong lâu đều phải uống.
Ta không từ chối, hai tay bưng bát thuốc uống cạn, nuốt xuống đắng đến mức chảy nước mắt.
Là Lạc nương chu đáo, hay là Trịnh Thích Đăng dặn dò, đối với ta mà nói, đều không quan trọng.
61.
Bên nhau nửa năm, ta và Trịnh Thích Đăng thân thiết vô cùng.
Hắn quả thật uyên bác, biết ta có một hòm sách quý.
Nửa đêm, cùng ta đốt nến trò chuyện thâu đêm.
Chúng ta ngồi đối diện nhau, hắn xem thoại bản ta cất giữ, ta xem “Sử Thông” hắn tặng.
Nếu ta không hiểu, hắn sẽ bước đến, cúi người sau lưng ta, bên tai toàn là giọng nói trong trẻo của hắn giải đáp thắc mắc cho ta.
Tình cảm dâng trào, ánh nến lay động. Ta chỉ cần nghiêng đầu, là có thể trao cho hắn một nụ hôn nồng nàn không lời.
Thậm chí có thể nói chuyện nhiều hơn, hắn hỏi ta về quá khứ, ta chọn ra vài chuyện thú vị, không bao giờ kể cho hắn nghe những nỗi buồn.
Có lần đ ộ ng t ì nh, hắn gọi ta là Quan Âm Tỳ.
Đầu ngón tay ta lạnh toát, giả vờ vặn vẹo cầu xin, nước mắt chảy dài.
Cầu xin hắn, gọi ta là Tống Thước.
Sau đó mới biết, hoàng đế sủng ái Lang tần, vì nương nương có nốt ruồi trên trán, nốt ruồi Quan Âm trong dân gian từng thịnh hành một thời gian.
Về Lang tần, Lạc nương từng kéo ta vào góc, nhờ ta vô tình hỏi thăm Trịnh Thích Đăng.
Thôi công công đến ít, tin tức mang đến cho nàng đều là nương nương thân thể khỏe mạnh, sắc phong làm phi chỉ trong nay mai.
Nhưng Lạc nương vẫn không yên lòng.
Ta moi tin tức từ miệng Trịnh Thích Đăng không mấy khả thi.
Ánh mắt hắn sắc bén, một cử chỉ nhỏ lo lắng của ta cũng không thoát khỏi mắt hắn.
Thà hỏi thẳng, hỏi thẳng về chuyện của Lang tần.
“Không được tốt lắm, từ sau chuyện cung yến, ngày ngày uống thuốc cố gắng giữ thai.”
“Vì sao lại để Lang tần nương nương biểu diễn trong cung yến?”
Trịnh Thích Đăng nhìn ta đầy ẩn ý, không tin ta thật sự không hiểu nguyên do, nhưng hắn vẫn giải thích cho ta nghe.
“Vì Lang tần xuất thân từ Vãn Xuân lâu.”