“Em có thể cho anh vào không?”
Tiêu Tề hỏi.
Cô không ngờ anh lại vào luôn.
Có lẽ là tạm biệt, dù sao đã từng chịu đau thương một lần, không dễ mới thoát ra được, không thể rơi vào đó lần nữa, nếu không sẽ không thể giải thoát được, Tiêu Tề quá nguy hiểm với cô, không thể để anh đến gần.
“Tiêu Tề, anh về đi.”
Tuy nhiên, Tiêu Tề trực tiếp mở cửa bước vào, anh nhìn đồ ăn vặt còn sót lại trên ghế sofa và cặn thức ăn rơi trên mặt đất chưa kịp dọn dẹp, anh không nói gì, bắt đầu dọn dẹp.
Nhét túi vào thùng rác, tìm ki hốt rác và chổi để quét sạch sẽ. Nhìn anh bận rộn ra vào, Mạnh Vũ nói: “Anh không cần phải làm vậy. “
Anh dọn dẹp khu vực xung quanh ghế sofa, hỏi cô: “Em có đói không?”
Dường như không nghe cô nói gì, anh đi đến tủ lạnh mở cửa tủ lạnh, nhìn đồ ăn cô mua bên ngoài, rồi cau mày, “Em không biết chăm sóc bản thân, em chờ chút, anh ra ngoài mua chút đồ ăn rồi trở về.”
“Tiêu Tề!”
Anh không muốn nghe cô nói, và anh không biết phải nghĩ gì trước khi đóng cửa lại, vì vậy anh quay lại và lấy chiếc chìa khóa mà Mạnh Vũ đã đặt trên bàn trà.
Mạnh Vũ “…”
Mạnh Vũ đang định lên tiếng, nhưng anh đã cầm chìa khóa đi ra ngoài rồi.
Mạnh Vũ ngẩn người ngồi trên ghế sofa, bên chân đã được anh quét dọn, đệm sofa bẩn thỉu anh cũng mang đến phòng giặt ném vào máy giặt.
Anh là một người rất biết cách sống, mặc dù anh không yêu cô ấy, nhưng khi anh ở cùng với cô vẫn có thể chăm sóc cô rất tốt.
Mạnh Vũ vội vàng lắc đầu, không được, không được, đừng nghĩ như vậy, đừng để anh làm cho bối rối nữa, khó khăn lắm mới thoát khỏi cái lồng đó, chẳng lẽ lại muốn bị giam lại một lần nữa sao?
Mạnh Vũ lấy đệm sofa đã giặt ra để cho khô, một lúc sau, nghe thấy tiếng mở cửa, chính là Tiêu Tề mang đồ ăn về.
Anh lấy bát đĩa vào phòng bếp bắt đầu rửa bát, Mạnh Vũ đi tới nói với anh: “Tiêu Tề không cần làm chuyện này, em đã nói chúng ta không thể nào rồi.”
“Em biết khi anh nấu đồ ăn thì không thích có người làm ồn mà.”
Mạnh Vũ cảm thấy vô cùng bực bội, tức giận nói: “Tiêu Tề, anh cút ra ngoài cho tôi.”
Anh dừng lại, quay sang nhìn cô, ánh mắt thẫn thờ vài giây, xưa nay cô không nói chuyện với anh gay gắt như vậy, anh mắt Tiêu Tề hơi u ám, anh nói: “Nếu anh không đi thì sao? Báo cảnh sát bắt anh à?”
“…”
“Đi ra ngoài chờ đi, xong rồi sẽ gọi em.”
Mạnh Vũ thật sự không ngờ Tiêu Tề lại có lúc mặt dày như vậy, cô phải làm sao đây, đuổi cũng không đi, chẳng lẽ phải thật sự báo cảnh sát?
Mạnh Vũ cảm thấy ầm ĩ cũng vô dụng, cô muốn nói chuyện với Tiêu Tề đàng hoàng.
Cô điều chỉnh hơi thở của mình, cố gắng bình tĩnh nói với anh: “Tiêu Tề, anh quên rồi sao, chúng ta chia tay rồi.”
Tiêu Tề cúi đầu làm đồ ăn, cũng không nhìn cô, “Nếu chia tay rồi không thể hòa giải được sao?”
Mạnh Vũ cười tự giễu, im lặng một lúc, dứt khoát nói với anh: “Tôi phải kết hôn rồi.”
Cuối cùng anh dừng lại nhìn cô, “Với ai?”
“Ai cũng được, tóm lại, tôi sắp kết hôn rồi. “
Anh quay đầu lại tiếp tục làm đồ ăn, “Hơn một năm rồi mà vẫn còn ngây thơ như vậy.”
Hiển nhiên anh không tin lời cô nói, cho rằng cô đang cố ý nói muốn kết hôn để kích thích anh.
Mạnh Vũ thật sự bực bội, lớn tiếng nói: “Anh làm vậy thì có tác dụng gì chứ?”
“Có tác dụng hay không thì anh biết là được.”
Nói ra cũng vô dụng, đột nhiên Mạnh Vũ cảm thấy có chút bất lực, quên đi, anh thích thế nào, cô dứt khoát ra sofa xem TV thôi.
Một lúc sau, anh chuẩn bị xong đồ ăn thì gọi cô ăn cơm, cô bước đến thì thấy anh đã làm tất cả các món ăn mà cô thích ăn, anh xới cơm cho cho, giúp cô đặt đũa.
“Nếm thử đi.”
Mạnh Vũ gắp một đũa nếm thử, tay nghề của anh chưa bao giờ làm cô thất vọng.
Thật ra, cuộc sống của Tiêu Tề cũng rất khổ, khi học cấp 2 thì ba bệnh nặng qua đời, mẹ con anh phải sống nương tựa lẫn nhau, đến cấp 3 thì mẹ anh cũng qua đời vì bệnh, học phí học đại học cũng nhờ hàng xóm trả giúp anh. Trong nhà khó khăn nên từ nhỏ anh phải làm nhiều công việc, cho dù sau này đã trở thành đjai thần trong giới AI, có tài sản ròng hơn trăm triệu, cũng không bỏ qua việc nhà.
Trước đây, cô nghĩ rằng mình và Tiêu Tề cùng chúng chí hướng, sau đó mới phát hiện, người ta đã sớm biết cách sống độc lập, không cùng người cùng chung chí hướng.
Hai người không nói chuyện nữa, mỗi người đều im lặng ăn, Tiêu Tề không phải là người nói nhiều, nhưng cũng không giống sự lạnh lùng trước đây khi họ ở với nhau, mặc dù Tiêu Tề không nói chuyện với cô, nhưng anh vẫn tiếp tục giúp cô gắp đồ ăn, đặc biệt lấy một bát ra múc một bát canh sườn cho cô.
Có thể nhìn ra anh thật sự muốn bù đắp.
Anh làm món thịt viên đậu hũ, gắp một viên thịt vào bát của cô thì điện thoại di động của anh vang lên.
Tiêu Tề lấy điện thoại di động ra, Mạnh Vũ nhìn thấy tên người gọi “Chị Ngải Thanh”, cô không nhúc nhích, giả vờ không nhìn thấy, tập trung ăn.
Vẻ mặt Tiêu Tề nghiêm trọng, do dự một lúc rồi mới nhận cuộc gọi.
Không biết đầu bên kia đã nói gì, nhưng thấy sắc mặt Tiêu Tề càng lúc càng nghiêm nghị, anh gật đầu nói: “Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức trở về.”
Mạnh Vũ gắp viên thịt anh gắp cho cô sang bát bên cjanh, cúi đầu cười lạnh.
Tiêu Tề cúp điện thoại, im lặng một lúc rồi mới nói với cô: “Chị Ngải Thanh bị bệnh, bệnh rất nặng, hiện tại chị ấy đang ở thành phố Thâm một mình, không có người thân, anh phải qua xem một chút.”
Mạnh Vũ không lên tiếng.
Tiêu Tề đi tới trước mặt cô, ngồi xổm bên cạnh cô ngước lên nhìn cô, “Hai ngày nữa, anh sẽ quay lại, chị Ngải Thanh bị bệnh, anh không thể mặc kệ.”
Ngải Thanh có bị bệnh hay không cũng không quan trọng, nhưng chị ấy thật sự rất lợi hại, chỉ có cần một cuộc gọi là có thể khiến Tiêu Tề vội vã chạy về bên cạnh chị ta.
Sắc mặt Mạnh Vũ lạnh lùng, cũng không nhìn anh, “Anh muốn làm gì cũng không cần nói với tôi.”
Tiêu Tề đứng dậy, anh ôm lấy đầu cô, đặt nụ hôn lên trán cô, “Ân tình anh nợ anh sẽ trả hết, chờ anh quay lại.”
Đây là lần đầu tiên Tiêu Tề chủ động hôn cô, một nụ hôn an ủi, rất dịu dàng.
Sau nụ hôn, anh buông cô ra và bước nhanh ra cửa. Trong chốc lát, Mạnh Vũ muốn xông tới ngăn cản anh, cuối cùng trái tim cũng bình tĩnh lại, nhưng anh đến trêu chọc một cái thì lại gợn sóng, nhưng người phụ nữ khác gọi một cuộc điện thoại đã có thể kêu anh đi, cô rất muốn hỏi anh tại sao anh lại làm như vậy với cô.
Nhưng cô vẫn kiềm chế bản thân, sau đó thấy cánh cửa lặng lẽ đóng lại trước mặt cô.
Mạnh Vũ đột nhiên cảm thấy thật nực cười, vừa rồi mà cô vẫn còn ảo tưởng.
Cô nghĩ rằng nếu Tiêu Tề có thể theo đuổi cô, vậy thì cô sẽ không phải kết hôn với một người đàn ông mà cô chưa bao giờ gặp mặt.
Cô thừa nhận trong lòng cô thật sự thích sự theo đuổi của Tiêu Tề, anh quan tâm đến cô, anh bù đắp cho cô, anh ân cần, anh dịu dàng, cô chưa bao giờ được kinh nghiệm sống với anh như vậy. Dù sao trong lòng cô vẫn không cam lòng, cô đã theo đuổi anh nhiều năm như vậy, cô cũng muốn biết cảm giác được anh theo đuổi là như thế nào.
Nhưng vào lúc này, cô đột nhiên tỉnh táo lại, cho dù nhà họ Hạ là hố lửa, nhưng Tiêu Tề không phải là hố lửa sao? Ít nhất, nếu kết hôn với Sở Tu Cẩn, cô vẫn có thể trở thành một phu nhân giàu có và quyền lực. Nhưng với Tiêu Tề, không biết ngày nào anh mới xuất hiện trở lại, không biết lúc đó, khi trái tim cô rối loạn vì anh thì sao, dù có thể quay lại với anh nhưng Ngải Thanh vẫn ở đó. Cô phải mãi mãi chịu đựng việc Tiêu Tề liên ục rời xa cô ấy để trả ơn, không, cô không thể chịu đựng được.
Cho dù nhà họ Hạ là hố lửa, cũng sẽ không phải là hố lửa khiến cô khổ sở như Tiêu Tề.
Tiêu Tề bảo cô chờ anh trở về.
Không đâu, cô có cuộc sống của riêng mình, cô sẽ không đợi anh trở về.
Trước đó, cô hứa sẽ kết hôn với Sở Tu Cẩn chỉ vì nhà họ Uông bắt phải trựo nợ ân tình, cô không còn cách nào khác, mặc dù trong lòng cô rất muốn phản kháng.
Nhưng bây giờ, cô phát hiện dường như mình không quá kháng cự việc kết hôn với một người đàn ông xa lạ, thậm chí cô còn định chủ động gặp anh Sở đó.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Mạnh Vũ thuê nhà một mình, hiếm khi trở về nhà họ Uông, lần này anh cần Uông Vệ Quốc giúp đỡ. Cô muốn gặp anh Sở, nhưng cô không có thông tin liên lạc của Sở Tu Cẩn, tất nhiên những người như cô không thể liên lạc với một người lãnh đạo như Sở Tu Cẩn, đến tìm Hạ Hạm cũng không thích hợp, vì vậy cô chỉ có thể thông qua Uông Vệ Quốc.
Biệt thự nhà họ Uông ở khu biệt thự kiểu cũ, nhưng cách đây vài năm đã được sửa chữa, nhìn cũng không cũ. Cô đi theo người giúp việc vào cửa, người nhà họ Uông cũng ở đó. Toàn bộ gia đình đang ngồi trên ghế sofa đùa giỡn, Uông Thục Viện ngồi bên cạnh Tề Mi, không biết đang cho bà xem cái gì, khuôn mặt tươi cười của Tề Mi tràn đầy khen ngợi.
Đôi khi Mạnh Vũ cảm thấy Uông Thục Viện và Tề Mi giống mẹ con hơn.
Xem ra Mạnh Vũ thay Uông Thục Viện hứa gả cho Sở Tu Cẩn đúng là đã giải quyết được phiền toái của nhà họ Uông, nếu không thì gia đình sẽ không có tâm trạng cười đùa vui vẻ như vậy.
“Cô Mạnh Vũ đến rồi.”
Ba người bọn họ nghe thấy liền nhìn nhau, Mạnh Vũ bước lên phía trước chào hỏi mọi người một chút.
Vương Thục Viễn nói với cô: “Em chơi bên ngoài lâu như vậy, tâm trạng tốt hơn hẳn là đúng không?”
Là một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng, gu thời trang của Uông Thục Viện đương nhiên cũng rất tốt. Cô ấy có mái tóc dài ngang vai, một bên tóc vén ra sau tai để lộ đôi khuyên tai khóa kim loại, áo len ôm sát và quần ống rộng, cạp cao, chân thon dài, cộng thêm phụ kiện trên người, dáng vẻ trưởng thành và cũng không thiếu sự gợi cảm.
Mạnh Vũ nói: “Tốt hơn nhiều rồi.”
“Nếu em tốt hơn rồi cũng nên sửa soạn tâm trạng để tiếp tục sống. Em cũng trưởng thành rồi, cũng nên tự lập, đừng như trước kia, suốt ngày chỉ biết ăn uống vui chơi, nên ổn định lại tinh thần để làm việc, nếu không sau này ra ngoài, không làm được gì, sẽ có người nói nhà họ Uông không biết dạy dỗ, biết không?”
Giống như một người chị lớn dốc lòng dạy dỗ em gái của mình.
Uông Thục Viện không phải là người nói những lời như vậy, ngoài mặt thì giống như cô ta muốn tốt co cô, thực tế là muốn phá hủy sự tự tin của cô, nói cô không làm được trò trống gì, hết ăn lại nằm, cô làm mất mặt nhà họ Uông.
Đã quá quen với chuyện này, nội tâm Mạnh Vũ vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn cô còn cố tình vuốt tóc, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp trước mặt mọi người, sau đó mỉm cười ngọt ngào với cô ta, “Cũng không phải chị không biết em dựa vào mặt để kiếm cơm, năm đó, khi học trung học, em đạt giải hoa khôi, giúp cho cửa hàng 4S của chú Uông bán đắt hàng một khoảng thời gian. Mặc dù em không làm nên trò trống gì, nhưng cũng sẽ không làm mất mặt nhà họ Uông đâu, chị thấy em nói đúng không?”
Uông Thục Viện không lên tiếng. Mạnh Vũ biết rất rõ Uông Thục Viện đang nghĩ gì, cô ấy không ưa nhất chính là khi Mạnh Vũ như vậy, bản thân không nỗ lực, nhưng dựa vào khuôn mặt cũng dễ dàng có được nỗ lực của người khác, nên cô ta mới muốn đâm chọt vào phương diện khác, khiến cô biết mình là một người ngoại trừ nhan sắc ra thì không khác gì đồ vô dụng.
Mạnh Vũ được Tề Mi đưa đến nhà họ Uông năm mười tuổi, cô và Uông Thục Viện coi như là lớn lên cùng nhau, sau khi quen biết nhau nhiều năm như vậy, sao có thể không biết tâm địa gian xảo của đối phương.
Uông Thục Viện biết cô khó chịu chuyện gì, Mạnh Vũ cũng biết cô khó chịu chuyện gì, từ nhỏ đến giờ họ đều không ưa nhau, tất nhiên lần nào cũng phải khiến đối phương khó chịu, trưởng thành rồi còn đỡ, nói chuyện khéo léo hơn, nhưng khi còn nhỏ rất kịch liệt, thậm chỉ có khi còn đánh nhau.
Cho nên Uông Thục Viện không ưa cô chuyện gì, thì cô lại càng nói, chính là để cô ta khó chịu, thích cô nhất, cho nên cô nói là để cho cô không vui, Uông Thục Viện là mũi kim, còn cô là râu lúa, không là gì của nhau, sao phải để cô ta thoải mái.
Nhưng thường vào thời điểm này, người mẹ thiên vị sẽ bước ra nói.
“Chị con nói vậy cũng vì tốt cho con thôi, cảm ơn là được rồi, nói nhiều vậy làm gì.”
Cô cũng đã quen với sự thiên vị của Tề Mi, Mạnh Vũ lại ngoan ngoãn im lặng không nói gì.
Bầu không khí trở nên có chút căng thẳng, Uông Vệ Quốc muốn điều tiết nên nói, “Lâu lắm Mạnh Vũ mới về nhà một lần, mọi người nên cười nói vui vẻ thôi. Chị con cũng muốn tốt cho con, giọng nói hơi nghiêm khắc một chút, con đừng để trong lòng.”
Đương nhiên Mạnh Vũ sẽ ngoan ngoãn nói: “Con biết rồi.”
Cô nghĩ, Uông Thục Viện có ba mẹ yêu thương là được rồi, mọi người đều sẵn lòng nói thay cho cô ta.
Sau bữa ăn đơn giản ở nhà họ Uông, cô nghe Uông Thục Viên dùng giọng điẹu bình thường nói về những thành quả mà mình đạt được, giải thưởng thiết kế lớn, tác phẩm được trưng bày nữa. Uông Vệ Quốc và Tề Mi đều tự hào về cô, gia đình hạnh phúc, thỉnh thoảng chăm sóc Mạnh Vũ bên cạnh, nói cô nên học tập theo chị, đừng lãng phí thời gian suốt ngày như vậy.
Bên ngoài Mạnh Vũ đáp lại, nhưng trong lòng cô lại cho rằng có quỷ mới muốn học tập cô ta.
Đương nhiên, Mạnh Vũ cũng không quên mục đích của chuyến đi này, nhưng Uông Vệ Quốc nghe cô nói thì lại nhíu mày, lộ ra dáng vẻ bị làm khó, “Con muốn gặp anh Sở à?”
Mạnh Vũ nói: “Con không biết chú Uông có liên lạc được hay không, trước khi kết hôn con vẫn muốn gặp anh ấy một lần, không thể nào đến ngay cả chồng con có dáng vẻ thế nào mà con cũng không biết.”
Uông Vệ Quốc nói: “Nói mới nhớ, thật ra chú cũng chưa từng gặp anh Sở kia, anh ta quá khiêm tốn, bình thường chú chỉ liên hệ với phòng kinh của Bắc Việt, về phần nhà họ Hạ, chuyện kết hôn…”
Nói đến đây, Uông Vệ Quốc liếc nhìn Mạnh Vũ, hình như hơi chột dạ, còn có áy náy, “Chỉ do người trung gian của nhà họ Hạ đến nói, chú chỉ liên hệ với người trung gian, phải xem người trung gian có liên hệ đến hay không.”
Có lẽ vì Mạnh Vũ nhảy xuống hố lửa của nhà họ Hạ thay Uông Thục Viện nên Uông Vệ Quốc cảm thấy hơi áy náy, Mạnh Vũ muốn gặp Sở Tu Cẩn thì ông có thể nói gì, mặc dù cảm thấy hơi khó khăn, nhưng ông vẫn cố hết sức liên lạc, gọi vài cuộc điện thoại, Uông Vệ Quốc mới nhận được tin.
“Anh Sở đồng ý.”
Uông Vệ Quốc cũng bất ngờ khi nói lời này, “Lát nữa anh ta sẽ cho người đến rước con.”
Muốn gặp anh Sở này cũng không dễ, nhưng anh ta sẽ cho người đến rước cô, xem ra người này cũng làm việc khá chu đáo.
Sở Tu Cẩn cho người đến rước cô, nên Mạnh Vũ ngoan ngoãn đợi ở nhà họ Uông, một lúc sau, người rước cô cũng đến. Ngoài người trung gian được nhà họ Hạ cử đến để nói chuyện kết hôn, còn có một người mặc âu phục trẻ tuổi, người trung gian giới thiệu đó là thư ký của anh Sở.
Anh ta là một thư ký hành chính, bình thường chỉ xử lý công việc. Sở Tu Cẩn lại cho anh ta đến đón Mạnh Vũ, đủ thấy tầm quan trọng của Mạnh Vũ, đây là chuyện ngoài dự liệu của mọi người. Nhưng trái lại, Uông Vệ Quốc lại thở phải nhẹ nhõm, xem ra, anh Sở cũng không vì việc đổi cô dâu mà ghi hận với nhà họ.
Vì là thư ký của anh Sở, đương nhiên Uông Vệ Quốc vội vàng bước đến, lịch sự, lấy lòng một phen, thư ký chỉ thờ ơ đáp lời, nói với Mạnh Vũ: “Cô Mạnh, xin mời đi cùng tôi.”
So với Uông Vệ Quốc, thái độ của anh ta với Mạnh Vũ cung kính hơn nhiều.
Mạnh Vũ được thư ký đưa đến tòa nhà tập đoàn Bắc Việt, trước đây Mạnh Vũ đã đi cùng Hạ Hạm đến đây, nhưng sau khi thay đổi chủ tịch, tòa nhà tập đoàn Bắc Việt rõ ràng trang nghiêm hơn nhiều.
Phòng làm việc của Sở Tu Cẩn ở tầng cao nhất, thư ký đưa cô đến cửa văn phòng, cửa không khóa, thư ký mở cửa cho cô, “Chủ tịch đang nghỉ ngơi, cô Mạnh trực tiếp đi vào là được rồi ạ.”
Anh ấy đang nghỉ ngơi, cô đi trực tiếp đi vào là được sao? Với lại…Mạnh Vũ liếc nhìn vào bên trong văn phòng, nhưng thấy tất cả rèm cửa bên trong đều được kéo lại, mặt trời chiếu sáng bên ngoài, nhưng bên trong tối om, không thể nhìn thấy gì, khiến người ta có cảm giác u ám.
Có lẽ thấy Mạnh Vũ đã lâu không nhúc nhích, thư ký lại nhắc nhở: “Cô Mạnh, mời vào.”
Mạnh Vũ hít sâu một hơi, sau đó bước vào văn phòng, thư ký giúp cô đóng cửa lại, ánh sáng nhỏ bên ngoài nhanh chóng biến mất, cô hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng. Giờ phút này, Mạnh Vũ chỉ cảm thấy mình như bị nuốt chửng vào cái bụng không đáy của một con thú khổng lồ.
Thật sự không nhìn thấy gì, trong phòng không có chút tiếng động. Nhưng Mạnh Vũ biết ở đây còn có người khác, ẩn trong bóng tối, đứng ở nơi nào đó cô không nhìn thấy, lặng lẽ nhìn cô.
Giống như con mồi bị con thú ngủ đông nhìn trộm, Mạnh Vũ chỉ cảm thấy sau lưng ớn lạnh, trong nháy mắt, nổi da gà khắp người.
Cô vô thức sợ hãi.
“Anh…anh Sở”
Cô ấy cảm thấy giọng mình run rẩy.
Rào!
Có tiếng rèm cửa mở ra, ánh nắng mạnh chiếu vào qua cửa sổ bên phải, vốn đã thích ứng với bóng tối, ánh nắng gay gắt chiếu vào, Mạnh Vũ vô thức quay đầu lại né tránh.
“Xin chào, cô Mạnh.”
Cô nghe thấy giọng nói trầm ấm nói với cô.