• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ngây người nhìn cô một lúc lâu, anh hỏi: “Có phải em cố ý trả thù anh không?”

Mạnh Vũ mỉm cười: “Tôi trả thù anh làm gì, tôi và anh đã kết thúc vào một năm rưỡi trước rồi.”

“Đó là em cảm thấy kết thúc thôi, với anh thì vẫn chưa kết thúc.”

“…”

Mạnh Vũ nhìn anh như quái vật, “Nếu tôi nhớ không nhầm, khi tôi nói chia tay, anh cũng đã đồng ý rồi.”

“Anh hối hận rồi, không được sao?”

“…”

Mạnh Vũ đột nhiên cảm thấy vô cùng nực cười, lúc ở bên cạnh anh, anh chưa từng xem trọng cô, khi cô rời khỏi anh thì hối hận, hóa ra cũng có lúc Tiêu Tề hèn như vậy?

“Em  gả cho người đó, em yêu anh ta sao?”

“Hôn nhân không cần tình yêu, huống chi…”

Cô nhìn anh với vẻ mặt chế giễu, “Tình yêu chân thành cũng không nhất định có kết quả tốt.”

Tiêu Tề im lặng một lúc lâu, Mạnh Vũ lại nói: “Đi đi, Tiêu Tề, chúng ta không còn gì để nói nữa.”

Nói xong, cô xoay người muốn rời đi, nhưng Tiêu Tề đã nắm lấy tay cô, Mạnh Vũ giãy giụa không thoát ra được, cô cau mày nhìn anh.

“Gần đây anh sẽ ở lại thành phố Yên, khi nào chúng ta về với nhau thì anh mới rời đi.”

“Ở lại thành phố Yên?”

Mạnh Vũ chế nhạo: “Anh không cần phải làm việc, không phải chăm sóc chị Ngải Thanh đang bệnh của anh sao?”

“Anh ở trong công ty nhiều năm vậy rồi, lần này coi như nghỉ phép năm một lần luôn, anh nghĩ A Nhiễm cũng không bận tâm. Về phần chị Ngải Thanh, ở bệnh viện có hộ lý chăm sóc chị ấy, không cần anh quan tâm.”

Xem ra anh đã thật sự quyết định ở lại đây, nhưng có liên quan gì đến cô?

“Tôi không quan tâm anh ở đâu, chúng ta không còn quan hệ nữa, tốt nhất đừng quấy rầy tôi nữa.”

Tiêu Tề vẫn đang nắm tay cô, nói với cô: “Em muốn đi mua đồ sao? Muốn mua gì anh mua cho em.”

“Không cần, anh buông tay đi.”

Anh không hề có ý buông tay, mà nắm chặt hơn.

Cô không ngờ sẽ có ngày Tiêu Tề sẽ như thế này, giống như khi cô mặt dày theo đuổi anh, bây giờ anh cũng mặt dày theo đuổi cô như vậy.

Nhưng có ích lợi gì đâu? Cô sắp kết hôn rồi.

Cô không mong đợi nữa, cũng không có tâm trạng để hưởng thụ.

“Tiêu Tề, anh đừng quên bây giờ tôi đã có chồng sắp cưới rồi, anh cứ lôi kéo tôi như vậy là muốn hủy danh dự của tôi sao?”

“Anh biết, anh không phải là loại người vô trách nhiệm, anh hủy đi thì anh sẽ chịu trách nhiệm.”

“…”

Cảm giác này rất kỳ lạ, cô bị Tiêu Tề đuổi theo như thế này, cô được Tiêu Tề quan tâm rất nhiều.

“Anh nên biết, chồng sắp cưới của tôi không phải là người dễ trêu chọc.”

“Không có cách nào khác.”

Anh nhìn cô thật chằm, nói từng chữ rất nghiêm túc, “Anh sợ anh phải chọc đến cùng.”

Cô chưa bao giờ thấy Tiêu Tề như vậy, để ý đến cô ấy nhiều như vậy, không tiếc việc trở nên ngang ngược, không nói đạo lý như vậy.

Cơ thể dường như có một ký ức, như thể cô đã quen với sự kìm nén của anh, đối mặt với sự dịu dàng của anh, cô không biết phải làm thế nào.

Mạnh Vũ thật sự rất ghét cảm giác này.

Mạnh Vũ cố gắng giữ tỉnh táo, nói với anh: “Nếu anh không thả ra, tôi sẽ báo cảnh sát”

“Báo đi.”

Anh không quan tâm.

“…”

Mạnh Vũ không lừa anh, cô thật sự định gọi cảnh sát, cô không muốn tiếp tục vướng vào Tiêu Tề, cô lấy điện thoại di động ra, nhưng trước khi gọi cảnh sát, điện thoại di động của Tiêu Tề đã reo lên trước cô một bước.

Trong bãi đậu xe ngoài trời đông đúc, khi anh thề sắt son nói vì cô, cho dù người kia không dễ chọc vào cũng sẽ đối kháng đến cùng, hiếm khi anh chẳng kiêng nể gì mà biểu lộ quan tâm cô như vậy, thì điện thoại anh lại đổ chuông.

Anh nhìn tên người gọi trong điện thoại, im lặng một lúc lâu mới trả lời, bởi vì lúc này anh đang ở rất gần, giọng nói ở đầu dây bên kia trở nên rất rõ ràng.

Cô nghe thấy một cô bé khóc, nói với anh: “Ba ơi, mẹ đang ngủ, dù con có gọi mẹ như thế nào đi nữa, mẹ cũng không dậy được.”

Tiêu Tề cau mày nói: “Hoan Hoan, con đã quên lời chú nói rồi sao? Sau này đừng gọi chú là ba nữa.”

“Con xin lỗi chú Tiêu Tề, con quên mất.”

“Con nói mẹ con bị sao vậy?”

“Mẹ đã ngủ từ trưa đến giờ mà vẫn chưa thức dậy, con gọi mẹ, mẹ cũng không dậy, con rất sợ hãi.”

“Con đưa điện thoại cho bác sĩ dùm chú đi.”

Mạnh Vũ muốn rút tay về, nhưng dường như Tiêu Tề đã cảnh giác với cô, khi cô hơi cử động, anh càng siết chặt tay hơn, nhưng không biết đầu bên kia điện thoại nói gì, cơ thể anh đột nhiên cứng lại, cô nghe thấy giọng anh hơi run rẩy, hỏi: “Anh nói là viêm phổi sao? Tôi biết rồi, bây giờ tôi qua đó.”

Khi anh hơi thất thần, cuối cùng Mạnh Vũ cũng rút tay lại.

Tiêu Tề cúp điện thoại, vẻ mặt có chút phức tạp, sau khi im lặng một lúc lâu, anh nặng nề thở dài: “Vốn là chị Ngải Thanh chỉ bị cảm, bây giờ đã chuyển thành viêm phổi, bây giờ chị ấy rất nguy hiểm, anh phải…”

Mạnh Vũ ngắt lời anh: “Anh định làm gì cũng không liên quan gì đến tôi.”

Mạnh Vũ không nhìn anh, trực tiếp đi vào trung tâm thương mại, lần này Tiêu Tề cũng không đi theo nữa.

Mạnh Vũ mua mặt nạ rồi làm chăm sóc da, bây giờ cô phải chăm sóc bản thân thật tốt, bồi dưỡng tinh thần, đợi ba tháng sau làm một cô dâu xinh đẹp, mọi chuyện về Tiêu Tề đều không liên quan gì đến cô.

Bệnh viêm phổi của Ngải Thanh rất nặng, các bác sĩ đã cố gắng hết sức để cứu cô ta, trước khi tỉnh lại, cô ta đã hôn mê hai ngày. Trong khoảng thời gian này, Tiêu Tề vẫn luôn ở trong bệnh viện.

Tiêu Tề mua cháo cho cô, “Mấy ngày nay chị không ăn gì rồi, ăn chút cháo đi.”

Ngải Thanh nhận lấy, nhưng tay không có lựuc, vì vậy Tiêu Tề nói: “Để tôi đút chị ăn.”

Anh cho cô từng muỗng cháo, Ngải Thanh áy náy nói: “Tất cả là do tôi không tốt, đã hại cậu.”

“Không sao, chị cứ tĩnh dưỡng đi”

“Đúng rồi, phía Mạnh Vũ…”

Anh lắc đầu, sắc mặt Ngải Thanh càng thêm nặng nề, “Có lẽ là do tôi, do cơ thể tôi quá yếu, luôn kéo chân cậu. Nếu không chờ tôi hết bệnh, tôi sẽ về nhà, như vậy Mạnh Vũ không gặp tôi, tâm cũng sẽ không phiền, không vì tôi mà hiểu lầm cậu nữa.”

Anh im lặng một lúc, nói: “Không cần, cô ấy sẽ hiểu, tôi sẽ theo đuổi lại cô ấy.”

“Thật sao?”

Ngải Thanh mỉm cười: “Có thể theo đuổi lại là được rồi.”

Tiêu Tề rất chắc chắn về việc theo đuổi lại Mạnh Vũ, họ đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, anh hiểu cô rất rõ, anh biết cô muốn gì, cũng biết cách thức chung sống với cô, trước kia, anh chưa bao giờ cho cô, bây giờ, cô muốn gì anh cũng sẽ cho cô.

Khi Ngải Thanh khỏe hơn, anh dự định báo với Hàn Mặc Nhiễm sẽ đến chi nhánh công ty ở thành phố Yên, khi ở thành phố Yên rồi, anh cũng sẽ dễ tiếp cận cô hơn.

Đến lúc đó, anh sẽ từ từ bù đắp cho cô, sẽ đối xử với cô thật tốt, sẽ yêu thương cô thật nhiều, cũng sẽ tìm cách khiến cô hủy hôn với đối phương, về phần hậu quả, anh sẽ gánh chịu hết thảy.

Cô đã từng muốn kết hôn với anh, nhưng anh chưa bao giờ có thái độ rõ ràng, bây giờ, anh biết anh muốn làm gì rồi, trong lòng anh kiên quyết phải ở bên cô.

Khi cô hủy hôn, anh sẽ cho cô một đám cưới, một đám cưới thuộc riêng về họ.

Còn ba tháng nữa, Mạnh Vũ mới kết hôn, ba tháng là đủ cho anh rồi, anh còn có thời gian để cô quay lại bên anh lần nữa.

Tuy nhiên, điều mà Tiêu Tề không biết là vì anh ta, Sở Tu Cẩn mới đẩy thời gian kết hôn sớm hơn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK