Bởi vì xiêm y nửa người phía dưới tẩm nước ao đã sớm ướt đẫm, gió đêm bên đường lại không ngừng xuy phất, lạnh đến mức khiến nàng phát run, thậm chí ngay cả đầu cũng cảm thấy hơi đau.
Tình huống như vậy khiến cho nàng biết nếu không nhanh chóng thay ra y phục ẩm ướt này, sau đó đem thân mình làm ấm, khẳng định sẽ nhiễm phải phong hàn.
May mắn địa thế “Lãnh Diễm Bảo” thật tốt, vừa vặn có một suối nước quanh năm ấm áp chảy qua, lúc trước khi bắt đầu kiến tạo đã riêng dẫn nước suối về, mỗi một gian lầu các đều có riêng một bể nước đặc biệt như vậy, lầu các mà nàng đang ở cũng không ngoại lệ.
Nàng không ngừng phát run, cầm bộ xiêm y sạch sẽ, sau đó lập tức đẩy cửa trúc đi vào trong.
Nàng nhanh chóng cởi ra xiêm y ướt đẫm, ngâm mình vào làn nước ấm trong bể.
Khi làn nước ấm áp vây quanh toàn bộ thân thể, nàng rốt cục ngừng run rẩy, phát ra một tiếng thở dài thoải mái.
Nàng nhẹ nhàng vẩy nước ao lên thân thể, trong đầu không tự giác nhớ tới việc vừa rồi chịu oan ức cùng ủy khuất.
“Đáng giận! Đáng giận Quân Chấn Tiêu! Tức chết người đi được!”
Nam nhân kia cả ngày không hề thấy bóng dáng, vừa xuất hiện lại nghe theo lời muội muội hắn nói, hoài nghi nàng là một nữ nhân tùy hứng điêu ngoa.
Nam nhân đáng giận như vậy, tại sao lúc nào nàng cũng tâm tâm niệm niệm về hắn?
Trình Tịnh Tuyết hờn dỗi, cố gắng đưa hình bóng hắn ra khỏi đầu mình, mà cảm giác khi ngâm mình ở trong nước ấm lại rất thoải mái, khiến cho cả người nàng thả lỏng rất nhiều, nhất thời cảm thấy buồn ngủ.
Nàng nhắm mắt lại, để cho bản thân thả lỏng, kết quả thật sự không cẩn thận mà ngủ quên.
Lại nói về nơi khác, Quân Chấn Tiêu đang ở khắp nơi trong “Lãnh Diễm Bảo” vội vàng tìm nàng.
Hắn vốn đã trực tiếp đến lầu các mà nàng đang ở để tìm nàng, đứng bên ngoài gọi vài tiếng nhưng lại không nghe thấy nàng trả lời, liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Không thể ngờ được vào phòng nhìn khắp lượt nhưng lại không thấy được bóng dáng của nàng.
Chỉ cần nghĩ đến nàng đang tức giận, Quân Chấn Tiêu liền đoán rằng có thể nàng không muốn để hắn tìm được, cho nên mới không trở về phòng, mà tránh ở một góc nào đó, cả người ướt đẫm phát run, thậm chí ủy khuất rơi nước mắt.
Hình ảnh vừa đoán trong đầu làm lòng Quân Chấn Tiêu lại lo lắng thêm vài phần.
Hắn rời khỏi phòng, ở khắp mọi nơi trong“Lãnh Diễm Bảo” tìm kiếm, lại thủy chung không hề thấy bóng dáng nàng, cuối cùng đành phải lần nữa trở về lầu các mà nàng đang ở, nhưng vẫn không phát hiện được bóng dáng nàng.
Hắn bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, hảo hảo suy nghĩ xem nàng có thể ở nơi nào, mà lúc này rốt cục hắn mới nhớ ra mình vẫn chưa tìm ở bể nước nhỏ.
Nàng không phải thật sự trốn ở bên trong thương tâm khóc chứ?
Quân Chấn Tiêu nhăn mặt nhăn mày, đi đến trước cửa trúc.
“Tịnh Tuyết? Tịnh Tuyết?”
Hắn liên tục gọi vài tiếng, lại không nghe thấy nửa lời đáp lại.
Nếu nàng đang ở bên trong tắm rửa, hẳn là sẽ mở miệng trả lời? Nhưng mà hắn lại không hề nghe thấy tiếng vang gì.
Nàng thật sự không ở bên trong, hay là nàng vẫn còn đang tức giận, cho nên cố ý không hé răng, không hy vọng bị hắn tìm được?
Cảm xúc lo lắng khiến cho Quân Chấn Tiêu không nghĩ thêm gì nữa, lập tức đẩy cửa gỗ ra đi vào, không thể ngờ được lại nhìn thấy tiểu mỹ nhân đang mê man ở trong ao.
Nước ao trong suốt kia hoàn toàn không có hiệu quả che lấp, thân thể trần như nhộng thoáng chốc hiện ra ở trước mắt hắn, hình ảnh tốt đẹp kia khiến hắn không thể dời mắt, trong cơ thể như đang dấy lên một ngọn lửa dục vọng.
Đúng lúc này, thiên hạ đang ngủ say rốt cục đã tỉnh lại, đầu nàng hỗn loạn, cũng không hề phát hiện ra bên cạnh có thêm một người.
“Ngô...... Tại sao có thể ngủ như vậy......” Nàng lẩm bẩm nói, nhẹ nhàng mở đôi mắt vẫn còn nhập nhèm ra, biết bản thân nên đi lên.
Nhưng mà, có lẽ vì ngâm mình trong nước ấm quá lâu, nàng mới vừa đứng dậy, một cảm giác choáng váng mãnh liệt bỗng dưng đánh úp lại, khiến cho trước mắt nàng đột nhiên lâm vào một mảnh tối đen, trong nháy mắt cả người cũng mất đi ý thức.
Quân Chấn Tiêu thấy thế quá sợ hãi, bước một bước xa đi qua, đúng lúc trước khi nàng hôn mê ngã xuống đất đem thân thể của nàng ôm vào trong lòng.
Nhìn thiên hạ trong lòng hôn mê bất tỉnh, trên mặt của hắn hiện lên sự lo lắng sâu sắc, lập tức bế nàng từ ngồi chỗ lên, mang ra khỏi bể.
Quân Chấn Tiêu ôm Trình Tịnh Tuyết về lại tẩm phòng của nàng, sau đó ôn nhu thay nàng lau thân mình trước, tiếp theo mới đặt nàng lên giường, cũng cẩn thận đắp chăn lại.
Hắn đứng lặng ở bên giường, một cái chớp mắt cũng không chớp ngóng nhìn nàng. Thấy nàng òn chưa tỉnh, hắn không khỏi lo lắng thân thủ dò xét trán nàng.
Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ bình thường, cũng không nóng bỏng tay, hẳn là không nhiễm phải phong hàn, có lẽ là do ở trong nước ấm ngâm mình quá lâu, lại đột nhiên đứng dậy, trong nhất thời mới chống đỡ không được nên hôn mê bất tỉnh mà thôi!
Hắn trầm mặc nhìn dung nhan của nàng, đáy mắt hiện lên tia sáng ôn nhu, vốn dĩ bàn tay đang đặt trên trán nàng, giờ đây lại khẽ vuốt hai gò má của nàng.
Thiên hạ trong cơn hôn mê như là cảm giác được hành động của hắn, không tự giác lấy hai má non mềm cọ xát tay hắn, hành động kia của nàng nhìn giống như một chú mèo con đang làm nũng với chủ nhân, có ý muốn người yêu thương.
Một cảm giác động tâm phát sinh khiến cho Quân Chấn Tiêu nhịn không được cúi đầu hôn môi nàng, xúc cảm non mềm kia làm cho hắn không thể kềm chế, nhẹ nhàng duyện hôn.
Sự “quấy rầy” như vậy, rốt cục khiến cho thiên hạ đang hôn mê tỉnh lại, nhưng mà hơi thở nóng rực của hắn cùng nụ hôn khẽ triền miên, làm cho ý thức của nàng còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, lập tức lại lâm vào một mảnh hỗn độn.
Trình Tịnh Tuyết một bên đón nhận nụ hôn của hắn, một bên không tự giác vươn tay ôm cổ hắn, thậm chí theo bản năng đáp lại nụ hôn của hắn.
Phản ứng ngọt ngào này khiến cho Quân Chấn Tiêu không tự chủ được càng hôn sâu sắc hơn, mà ngay lúc hai người ôm hôn nhiệt liệt, cái chăn vốn dĩ đang ở trên người nàng lại dần dần bị rơi xuống.
Đột nhiên cảm giác trên thân mát mát, rốt cục khiến cho Trình Tịnh Tuyết hơi thanh tỉnh chút chút, nhưng lại không khỏi ngẩn người, trong khoảng thời gian ngắn không rõ đã xảy ra chuyện gì?
Nàng không phải đang ngâm mình trong ao nước ấm áp vì quá thoải mái mà ngủ quên sao? Tại sao giờ đây lại nằm ở trên giường, hơn nữa...... Cả người còn trần trụi cùng Quân Chấn Tiêu ôm nhau hôn môi?!
Oanh một tiếng, khuôn mặt phấn nộn của nàng nháy mắt thiêu hồng, vừa thẹn lại quẫn nhanh chóng kéo chăn, che khuất thân thể trần trụi của mình.
Quân Chấn Tiêu nhìn nàng, cẩn thận quan sát sắc mặt nàng, dù sao nàng vừa mới hôn mê trong chốc lát, hắn không khỏi vẫn có chút lo lắng cho tình trạng của nàng.
“Nàng có khỏe không?”
Ngữ khí tràn ngập quan tâm kia khiến cho tim Trình Tịnh Tuyết đập nhanh hơn một chút, nhưng mà chỉ cần nhớ đến hai ngày nay hắn bỏ mặc mình, nàng lại không tự giác đô khởi cái miệng.
“Chàng tới đây làm gì? Cần gì để ý đến ta? Chàng cứ tiếp tục bỏ mặc không cần quan tâm ta làm gì!” Nàng tức giận la hét, tuy là lời oán giận, nhưng vẻ mặt cùng ngữ khí này quả thực không khác gì làm nũng.
“Ta không phải cố ý bỏ mặc nàng, mà vì lần này ta đến Hàng Châu so với dự định đã vượt quá vài ngày, cho nên khi trở về còn có rất nhiều việc phải lập tức xử lý.”
Nghe hắn giải thích xong Trình Tịnh Tuyết mới nghĩ đến hắn thân là bảo chủ “Lãnh Diễm Bảo”, quả thực có rất nhiều việc phải giải quyết, thật sự không thể trách hắn.
Được rồi, chuyện hắn bỏ mặc nàng, nàng có thể coi như là do bản thân mình quá muốn gặp hắn, nhưng mà chuyện Quân Ngưng Nhi vừa rồi nàng khó có thể bỏ qua.
“Chàng không đi chiếu cố muội muội của chàng, chạy tới nơi này làm cái gì?” Nàng giận dỗi nói.
“Ta biết vừa rồi chỉ là hiểu lầm, đã để cho nàng phải chịu ủy khuất. Ngưng Nhi cũng đã biết sai lầm rồi, muội ấy sẽ hướng nàng xin lỗi, đừng giận nữa, được không?” Ngữ khí hắn thành khẩn nói.
Trình Tịnh Tuyết cũng không phải nữ tử chuyên để ý không bỏ qua cho người khác, nghe hắn nói như vậy, tức giận của nàng trong nhất thời đã tiêu mất một nửa, mà một nửa còn lại kia cũng bị ánh mắt nóng rực chuyên chú của hắn nhanh chóng đuổi đi.
Ánh mắt hai người giao nhau nhiệt liệt làm cho tim nàng đập rất nhanh, hồi tưởng lại những hành động thân mật hai người từng có với nhau.
Trình Tịnh Tuyết không thể khống chế mặt đỏ tim đập, miệng khô lưỡi khô, bởi vậy phản xạ định dùng lưỡi liếm liếm môi, mà hành động này ở trong mắt Quân Chấn Tiêu, giống như là sự khiêu khích khó có thể kháng cự.
Trong phút chốc hắn cúi đầu, lại lần nữa hôn môi nàng.
Trình Tịnh Tuyết không có nửa điểm kháng cự, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ hôn môi, hơn nữa nàng cũng biết bản thân yêu hắn, nếu còn giãy dụa phản kháng, không khỏi có vẻ quá mức làm bộ sao.
Nàng nhắm hai mắt lại, đón nhận nụ hôn của hắn, thậm chí dưới sự trêu chọc của hắn, lưỡi đinh hương của nàng còn cùng đầu lưỡi hắn ôn tồn giao triền, dùng lửa nóng của bản thân hôn môi lẫn nhau.
Theo nụ hôn này càng lúc càng xâm nhập, càng lúc càng cuồng dã, lửa nóng dục vọng trong cơ thể Quân Chấn Tiêu cũng mãnh liệt thiêu đốt, càng không thể vãn hồi.
Hắn xốc chăn lên, khiến cho thân mình trần trụi của nàng không hề che lấp hiện ra ở trước mắt, sử dụng ánh mắt nóng rực như lửa cúng bái thân thể xinh đẹp của nàng.
Dưới ánh nhìn chăm chú nóng như lửa của hắn, Trình Tịnh Tuyết thẹn thùng cực kỳ, nhịn không được vươn hai tay vây quanh thân thể mình, che lấp đi phong nhũ trần trụi.
Quân Chấn Tiêu cũng không định để cho nàng che lấp đi phong nhũ xinh đẹp kia, hắn cầm cổ tay mảnh khảnh của nàng, nhẹ nhàng lại kiên định đem hai tay nàng đang che lấp kéo ra.
Trình Tịnh Tuyết xấu hổ muốn mở miệng kháng nghị, nhưng hắn đã cúi đầu, hôn nụ hoa trước ngực phấn nộn của nàng, thậm chí phiến tình lấy đầu lưỡi đảo quanh đầu v* nàng.
“Chàng...... A...... A......” Thân thể của nàng không thể khống chế run rẩy, vốn dĩ muốn mở miệng kháng nghị, nhưng toàn bộ lại biến thành tiếng kêu yêu kiều kích tình khó nhịn.
Thanh âm tuyệt vời kia, nghe vào trong tai Quân Chấn Tiêu phảng phất như có hiệu quả cổ vũ, khiến cho hắn càng dùng phương thức kích tình duyện hôn, làm cho nụ hoa phấn nộn kia ở trong miệng hắn cứng lên.
Đại chưởng của hắn đầu tiên là ôn nhu vuốt ở vòng eo mảnh khảnh của nàng, cảm thụ cẩn thận da thịt mềm mại đến mức không thể diễn tả được của nàng, trong chốc lát sau mới chậm rãi dao động về phía trước, ở ngay bụng nàng lại âu yếm trong chốc lát, cuối cùng mới chậm rãi hướng về giữa hai chân nàng tìm kiếm chỗ tối tư mật......
Khi ngón tay thô ráp của hắn nhẹ thoáng chạm vào nụ hoa mềm mại giữa hai chân nàng, thân mình Trình Tịnh Tuyết bỗng dưng xảy ra một trận chấn động kịch liệt, đồng thời cũng cảm thấy áp lực không chịu được phát ra thở gấp.
Nàng phản ứng mẫn cảm khiến cho dục vọng trong cơ thể Quân Chấn Tiêu càng thêm mãnh liệt, không chỉ tiếp tục âu yếm giữa hai chân mảnh mai của nàng, thậm chí còn dần dần gia tăng tốc độ, tăng thêm lực đạo.
Trình Tịnh Tuyết vừa thẹn lại hoảng trừng lớn mắt, không nghĩ tới hắn lại dùng phương pháp tà ác như vậy vuốt ve nàng. Nàng thẹn thùng muốn né tránh, nhưng hắn lại tiếp tục đem chân nhỏ nhắn của nàng mở rộng thêm.
“Đừng như vậy......” Vẻ mặt nàng đỏ bừng kháng nghị.
“Thoải mái một chút, Tịnh Tuyết, ta chỉ là muốn khiến cho nàng thoải mái.”
Trình Tịnh Tuyết bất lực cắn môi, dưới sự dנdành của hắn, nàng chỉ có thể đè nén cảm xúc thẹn thùng xuống, tiếp tục tùy ý hắn làm càn vỗ về chơi đùa.
Theo hành động khiêu tình của hắn, trong phút chốc khó có thể dùng ngôn từ nào để diễn tả khoái cảm tựa như sóng triều bàn đánh úp lại, khiến cho thân thể của nàng không ngừng nóng lên, thanh âm yêu kiều cũng hoàn toàn không thể kềm chế.
Quân Chấn Tiêu một bên âu yếm nơi mẫn cảm nhất của nàng, một bên nhìn chằm chằm phản ứng của nàng, thần thái nàng động tình thoạt nhìn đẹp quá, giống như một đóa Hoa nhi kiều mỵ, đặt ở trước mắt hắn.
Khi thần thái yêu kiều của nàng càng lúc càng không thể kềm chế, thì nơi riêng tư dưới thân nàng cũng không ngừng tiết ra mật dịch làm ướt đẫm cả tay hắn, ngón tay dài của hắn cũng thuận thế tham nhập vào bên trong hoa kính của nàng, nhẹ nhàng gia tăng thêm lực đạo.
“Ân...... A a......”
Trình Tịnh Tuyết không khống chế được phe phẩy đầu, tuy rằng hành động của hắn làm cho nàng thẹn thùng cực kỳ, nhưng nàng lại không có cách nào làm ra kháng nghị hoặc phản kháng gì.
Giờ này khắc này, nàng căn bản không thể hỏi gì, chỉ có thể gắt gao ôm thân hình to lớn của hắn, ở trong lòng hắn vì hắn hoàn toàn thả lỏng chính mình, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.
Ngay khi Trình Tịnh Tuyết nghĩ rằng mình sắp bị ngón tay hắn không ngừng đưa đẩy đến mức nhanh chóng bức điên, cuối cùng hắn mới từ trong thân thể nàng rời khỏi, nhưng mà ngay lúc đó lại xuất hiện một cỗ cảm giác khó chịu không hiểu được.
Quân Chấn Tiêu rời khỏi nàng trong chốc lát, nhanh chóng thoát li quần áo chính mình, sau đó lại lần nữa trở lại bên cạnh thân thể nàng.
Khi thân thể trần trụi của hai người rốt cục ở cùng một nơi, cảm giác da thịt tiếp xúc vô cùng thân thiết với nhau làm cho hai người cùng phát ra tiếng thở dài thoải mái.
Đại chưởng của Quân Chấn Tiêu lại lần nữa xoa nắn trước ngực rất tròn của nàng, đầu ngón tay khiêu khích làm nụ hoa nàng cứng lên, mà hắn cũng lần nữa hôn lấy đôi môi nhỏ nhắn của nàng.
Dưới lửa nóng của việc hôn môi cùng âu yếm, Trình Tịnh Tuyết lại lần nữa bị cuốn vào bên trong gió lốc ý loạn tình mê, trong cơ thể có cổ cảm giác trống rỗng khó chịu không ngừng khuếch trương, khiến cho nàng khó chịu cực kỳ.
Nàng ôm sát hắn, kìm lòng không đậu cong người lên, không nói gì khẩn cầu hắn cho mình, trực giác cho nàng biết chỉ có hắn mới có thể xóa đi sự khó chịu bên trong cơ thể nàng.
Quân Chấn Tiêu đương nhiên hiểu được thân thể nàng phát ra tin tức, hắn tách hai chân nàng ra, đem dục vọng đã sớm bừng bừng phấn chấn để ở cửa vào hoa kính ôn nhuận của nàng.
Bởi vì biết đây là lần đầu tiên của nàng, hắn miễn cưỡng thả chậm tốc độ bản thân, thân thể chậm rãi di chuyển vào, gắng gượng đem dục vọng chậm rãi đẩy nhanh vào sâu bên trong hoa kính nàng.
“A ──”
Cảm giác đau đớn làm cho cả người Trình Tịnh Tuyết cứng ngắc, hai tay của nàng gắt gao kéo sát lấy thân mình hắn, khẩn trương ngừng lại hô hấp, không biết nên làm thế nào cho phải.
Quân Chấn Tiêu thương tiếc khi thấy nàng đau đớn, lại biết đây là quá trình tất yếu phải có, hắn chỉ có thể dùng một nụ hôn triền miên giúp nàng dời đi lực chú ý, cùng lúc khi nàng bị hôn đến ý loạn tình mê, dục vọng lại lần nữa xâm nhập, xuyên thẳng qua lớp màng bảo vệ bên trong hoa kính nàng.
“A ── đau quá ──”
Đau đớn kịch liệt khó có thể tin làm cho Trình Tịnh Tuyết khóc thành tiếng, nàng muốn giãy dụa, muốn né ra, nhưng lại bị Quân Chấn Tiêu nhanh chóng ôm vào trong lòng.
“Thực xin lỗi, Tịnh Tuyết, kiên nhẫn một chút, đợi chút nữa sẽ không đau.”
Quân Chấn Tiêu một bên dỗ nàng, một bên ở trên mặt nàng hôn khắp nơi, đồng thời lấy một tay, ôn nhu ở xung quanh thân thể nàng dao động âu yếm, cố gắng dời đi lực chú ý của nàng.
Chỉ chốc lát sau, đau đớn đáng sợ dần dần thối lui, mà nụ hôn cùng sự âu yếm của hắn rất nhanh khiến cho nàng lại lần nữa lâm vào trong ý loạn tình mê.
Khi Quân Chấn Tiêu nghe thấy nàng lại lần nữa phát ra âm thanh yêu kiều khó nhịn, mà phấn mông của nàng cũng không tự giác nhẹ nhàng nâng lên, hắn liền biết nàng đã thích ứng sự tồn tại của hắn.
Hắn bắt đầu ở trong hoa kính nàng chậm rãi di động, mà nàng cũng lập tức phát ra tiếng rên rỉ vui thích.
“Còn đau không?” Hắn một bên thong thả đưa đẩy, một bên quan tâm hỏi.
Trình Tịnh Tuyết đỏ bừng mặt, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
“Đã không còn đau......”
Nghe thấy nàng trả lời, Quân Chấn Tiêu không còn bất cứ cố kị gì nữa, hắn nhanh chóng ôm lấy thân thể nàng, bắ đầu ở trong hoa kính nàng nhanh chóng tiến lên, một lần lại một lần xâm nhập, lần sau so với lần trước càng cuồng dã hơn.
Dưới sự dẫn dắt của hắn, Trình Tịnh Tuyết đổ mồ hôi đầm đìa, thở gấp không thôi, chìm đắm thật sâu trong khoái cảm xác thịt khiến cho mắt hoa tâm thần mê muội, đến khi cảm giác vui thích đạt đến đỉnh điểm, bọn họ cùng phát ra tiếng kêu yêu kiều mừng như điên và gầm nhẹ......
Kích tình qua đi, thể lực Trình Tịnh Tuyết hầu như hao hết, ở trong lòng của hắn buồn ngủ, mà Quân Chấn Tiêu lại luyến tiếc buông nàng ra, vẫn vô cùng thân thiết ôm lấy nàng.
Thấy vẻ mặt nàng kiệt sức, hắn yêu thương cúi đầu hôn hai mí mắt đang ngày càng nặng của nàng.
“Mệt mỏi thì hãy ngủ đi.” Hắn thấp giọng nói.
Trình Tịnh Tuyết đã mệt sắp chết rồi mơ hồ lẩm bẩm cái gì, sau đó ở thật sâu trong lòng hắn nặng nề ngủ.
Quân Chấn Tiêu ôm lấy nàng, kéo chăn che đi thân thể hai người, cũng theo nàng nhắm hai mắt lại.
Vốn dĩ hắn chỉ định bồi nàng ngủ một chút mà thôi, nhưng có lẽ là cảm giác ôm lấy nàng rất thoải mái, quá vẹn toàn ấm áp, khiến cho người ta rất an tâm, kết quả hắn cũng theo nàng nặng nề ngủ đi......
Sáng sớm hôm sau, Trình Tịnh Tuyết ở trong nắng sớm ôn nhu tỉnh lại.
Nàng vừa mở ra hai mắt, cảnh tượng đầu tiên ánh vào mi mắt chính là nàng đồng giường cộng chẩm với Quân Chấn Tiêu, nàng giật mình lập tức hồi tưởng lại tất cả mọi việc đêm qua.
Thoáng chốc, một cỗ cảm xúc phức tạp nảy lên trong lòng ── có chút thẹn thùng, có chút vui mừng, lại có càng nhiều cảm xúc không xác định cùng xuất hiện.
Cảm xúc lo được lo mất, lại lần nữa hung hăng siết chặt trái tim Trình Tịnh Tuyết.
Hiện tại nàng đã là người của hắn, thể xác và tinh thần chỉ thuộc về một mình hắn, nhưng mà hắn thì sao? Trong lòng hắn rốt cuộc nàng giữ vị trí gì?
Tuy rằng nàng tin tưởng hắn tuyệt đối không phải người ác ôn chuyên đùa bỡn tình cảm của nữ nhân, nhưng mà nàng vẫn chưa từng nghe hắn chính mồm hứa hẹn qua cái gì, điều đó vẫn khiến cho lòng của nàng tồn tại một tia bất an.
Nàng thoáng nhíu nhẹ mày, yên lặng ngóng nhìn mặt Quân Chấn Tiêu.
Vốn dĩ nàng vẫn còn đắm chìm bên trong cảm xúc phiền nã cùng bất an, nhưng mà nhìn nhìn, ánh mắt của nàng dần dần trở nên mê luyến, tầm mắt ôn nhu ở trên khuôn mặt tuấn tú của hắn di chuyển, cuối cùng dừng lại trên môi hắn.
Một cảm giác động tâm phát sinh lập tức nảy lên trong lòng, thừa dịp Quân Chấn Tiêu còn chưa tỉnh lại, nàng lặng lẽ tiến lên, nhẹ nhàng hôn lên phiến môi của hắn.
Vốn dĩ nàng chỉ định hôn trộm một chút mà thôi, không thể ngờ được khi đang muốn thối lui, hắn lại xoay người một cái, thân mình to lớn thoáng chốc ngăn chặn nàng, đem lưng nàng nằm lại trên giường vây vào trong ngực hắn ngay lúc đó.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy hắn chẳng những đã tỉnh lại, ngay cả chớp mắt một cái cũng không chớp cứ như vậy ngóng nhìn nàng, khiến cho hai gò má của nàng lập tức đỏ ửng, có loại cảm giác xấu hổ khi làm chuyện xấu bị tóm gáy.
Quân Chấn Tiêu vừa thức tỉnh, vẻ mặt đầy gợi cảm kia làm cho nàng hầu như đã quên đi hô hấp, ngay cả tốc độ tim đập cũng không khống chế được đập nhanh hơn trước.
Quân Chấn Tiêu giơ lên khóe miệng, nhìn tiểu nữ nhân đỏ mặt dưới thân.
“Ta thích nàng đánh lén.” Hắn mỉm cười nói nhỏ, tiếng nói do vừa thức tỉnh mà khàn khàn.
Như là muốn cấp cho nàng một cái thưởng, hắn cúi đầu, triền miên hôn lấy môi nàng.
Nụ hôn ôn tồn này, làm cho bọn họ đồng thời nhớ lại ký ức về đêm triền miên hôm qua, cũng khiến cho thân mình cả hai đồng thời nóng lên, khát vọng được kết hợp càng tiến thêm một bước.
Nhưng Quân Chấn Tiêu cũng không vội vã lập tức giữ lấy nàng, khi nụ hôn của hắn rời khỏi môi đỏ mọng thì lập tức dừng ở vành tai tinh xảo khéo léo của nàng, nhẹ nhàng mà duyện hôn.
Hơi thở hắn nóng rực lập tức tạo nên một trận khoái cảm tê dại mãnh liệt, khiến cho thân mình Trình Tịnh Tuyết run rẩy, nhịn không được phát ra hờn dỗi kháng nghị.
“Rất ngứa...... Đừng như vậy......”
Quân Chấn Tiêu cúi đầu cười, bị phản ứng mẫn cảm của nàng lấy lòng, nhưng mà hắn cũng không định dễ dàng buông tha nàng như vậy, vẫn tiếp tục duyện hôn vành tai khéo léo của nàng.
Trình Tịnh Tuyết chịu không nổi kích thích như vậy, nàng muốn né tránh, lại trốn không thoát.
Dưới sự phiến tình duyện hôn của hắn, nàng càng lúc càng thở dốc dồn dập, một cỗ cảm giác tình triều tràn ra đang hướng về phía dưới thân nàng mà di chuyển......
Quân Chấn Tiêu lại hôn nàng trong chốc lát, sau đó lửa nóng trên môi mới dời về phía gáy của nàng
Hắn ở trên da thịt tuyết trắng của nàng để lại một cái lại một cái ấn ký kích tình thuộc về hắn, sau đó mới chậm rãi đi xuống, hôn ở trên bộ ngực sữa rất tròn cùng đỉnh nụ hoa hồng hồng của nàng, không quên nhớ lại tư vị chúng có bao nhiêu ngọt.
Dưới sự trêu chọc của hắn, tình dục Trình Tịnh Tuyết rất nhanh đã hoàn toàn bị khơi mào. Hai tay nàng ôm chặt hắn, thân mình nóng lên nâng về phía hắn, khát vọng muốn hắn thật sự giữ lấy.
Quân Chấn Tiêu cảm nhận được khát vọng của nàng, hắn tách hai chân nàng ra, dục vọng căng cứng thật lớn của hắn đang ở cửa vào hoa kính nàng ma sát, nhưng lại không lập tức tiến vào.
Trình Tịnh Tuyết phát ra kháng nghị thất bại, thậm chí nhịn không được lấy tay đánh nhẹ vào trong ngực trần trụi của hắn một cái, kháng nghị hắn cố ý tra tấn nàng, không cho nàng thỏa mãn.
“Đừng nóng vội, ta không phải đang đến đây sao?”
Quân Chấn Tiêu hạ thấp thanh âm, động thân một cái, dục vọng căng cứng lập tức đi vào bên trong hoa kính ẩm ướt nóng bỏng tuyệt vời, làm cho Trình Tịnh Tuyết phát ra ngâm nga kiều mỵ.
Giữa lúc đang cuồng dã tiến lên, Quân Chấn Tiêu bỗng nhiên ôm nàng xoay người một cái, vị trí hai người nháy mắt trao đổi, biến thành nàng ngồi ở trên người của hắn.
Tư thế như vậy khiến cho Trình Tịnh Tuyết vừa thẹn thùng, vừa vô thố, không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt, nhưng Quân Chấn Tiêu cũng không để cho nàng cảm thấy phức tạp quá lâu.
Đại chưởng của hắn đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, nâng lên sau đó hạ xuống sát nhập vào hoa kính nàng, một lần lại một lần va chạm vào chỗ sâu nhất bên trong hoa tâm.
“A......”
Trình Tịnh Tuyết ngửa cổ, phát ra một tiếng thở dốc kiều mỵ.
Dưới sự không ngừng tiến lên của hắn, nàng theo bản năng cũng nâng lên thân mình, phối hợp tiết tấu của hắn, thậm chí không thể khống chế đẩy nhanh tốc độ hơn.
Loại khoái cảm tận tình rong ruổi này, hoàn toàn khiến cho nàng mê huyễn, cũng làm cho nàng dẹp hết tất cả rụt rè, phóng túng đong đưa thân mình, mà bộ ngực sữa đẫy đà cũng theo động tác của nàng mà lắc lư, hình thành một ộ cảnh trí xinh đẹp mất hồn.
Sau một trận cuồng dã luật động, hoa kính Trình Tịnh Tuyết bỗng dưng truyền đến một trận co rút kịch liệt, đạt tới cao trào mừng như điên.
Thấy thân mình nàng kiều nhuyễn vô lực, Quân Chấn Tiêu đơn giản để thân mình nàng cong lại, làm cho nàng nửa quỳ nửa ghé vào trước người hắn.
“Chàng...... Muốn làm cái gì?” Trình Tịnh Tuyết thở dốc hỏi.
“Nàng nói đi?”
“Ta không biết...... A a......”
Nàng mới trả lời đến một nửa, Quân Chấn Tiêu lại đột nhiên từ phía sau cường hãn đẩy vào trong thân thể của nàng, hơn nữa lập tức triển khai động tác tiến lên.
Cuồng dã luật động, mạnh mẽ giữ lấy, khiến cho cả người Trình Tịnh Tuyết lâm vào bên trong sự điên cuồng, khiến nàng lại một lần nữa đắm chìm bên trong cảm giác mất hồn mừng như điên, hắn rốt cục cũng đạt tới sự thỏa mãn cuối cùng.
Quân Chấn Tiêu hôn nàng, nhìn nàng mềm mại rúc vào trong lòng mình, trong lòng hắn thoáng chốc nảy lên một cỗ cảm giác thỏa mãn cùng kiên định khó có thể diễn tả bằng lời.
Chính là nàng, trong lòng hắn thực xác định, đã biết là nàng thì không thể không cưới.
“Tịnh Tuyết.” Hắn mở miệng nhẹ gọi.
“Ân?” Thanh âm Trình Tịnh Tuyết nhẹ nhàng yêu kiều đáp lại.
“Cha và nương ta dự tính hôm nay sẽ trở về 『 Lãnh Diễm Bảo 』, chờ bọn họ trở về, sau đó ta ──”
Lời Quân Chấn Tiêu vừa mới nói đến một nửa, ngoài cửa phòng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to ──
“Chấn Tiêu? Chấn Tiêu?”
Vừa nghe thấy thanh âm, hai người trên giường đều giật mình, nhất là Trình Tịnh Tuyết, nàng kinh ngạc nhìn Quân Chấn Tiêu, không nói gì ánh mắt lại chứa ý hỏi đó là người nào.
Quân Chấn Tiêu theo tiếng nói quen thuộc kia, lập tức nhận ra thân phận đối phương.
“Đó là nương ta, không thể ngờ được bọn họ vừa mới sáng sớm đã trở lại.” Hắn mở miệng trả lời, vẻ mặt lại lộ ra một tia nghi hoặc, không rõ nương làm sao có thể đến nơi này để tìm hắn?
Thắc mắc thì thắc mắc, hắn vẫn lập tức rời giường mặc lại quần áo, mà Trình Tịnh Tuyết cũng nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất mặc vào xiêm y, trong lòng đối với việc sắp gặp mặt cha mẹ hắn không khỏi cảm thấy một tia khẩn trương cùng không yên, bỗng dưng có loại cảm giác xấu hổ như con dâu sắp ra mắt cha mẹ chồng.
Hy vọng cha mẹ hắn sẽ thích nàng ── Từ đáy lòng Trình Tịnh Tuyết chờ đợi.