Thể loại: ngôn tình cổ đại, HE
Tóm tắt (Nói trước, spoil hơi cao. Không nên đọc nếu không thích spoil):
Nhân vật nữ chính là Trịnh Tịnh Tuyết là một cô nương được xưng là dệ nhất mỹ nhân Hàng Châu. Không những thế mà gia đình của cô cũng rất giàu nên từ nhỏ là tiểu thư được yêu thương sủng ai.
Vì cô có dung nhan thật đẹp nên đã được rất nhiều người theo đuổi. Tuy thế nhưng cô không lợi dụng những người đó mà nhận món quà đắt tiền nào cả. Cô chỉ duy nhất muôn họ từ bỏ bởi vì cô không thương họ.
Nam nhân chính là một người nhìn bề ngoài rất lãnh khốc vô tình tên là Quanh Chấn Tiêu là bảo chủ của ‘Lãnh Diễm Bảo’. Từ đầu gặp cô anh đã hiểu lầm cô vì sắc đẹp mà kiêu cộng thêm ích kỷ chỉ biết lợi dụng nam nhân. Cái đó cũng là hiểu làm vì cô muốn ‘kỳ trân dị bảo’ thì mới động lòng.
Cô chỉ đơn thuần nghĩ ‘kỳ trân dị bảo’ là trái tim của hai người đều yêu thương nhau thôi!
Hiểu lầm lại càng thêm nặng khi cô lợi dụng anh nói là ý trung nhân của cô để thoát lý khỏi những ong bướm theo sát bên cô.
Cô tức giận với anh nhưng anh lại vì thế mà động lòng không lẽ đã hiểu lầm cô.
Trong một ngày một người từ trước theo cô không được mà nổi giận định cưỡng gian cô. Cô thoát được nhưng trong lúc muốn láy lại chiếc khanh tay sơ ý rớt xuống nước được anh cứu.
Vì cô người ướt đẫm nên đã chui vào lòng anh lấy áo khoác anh che lại để người khác khỏi nhìn.
Không ngờ có một bà tám đi qua thấy thế loan truyền khắp nơi.
Cô sợ sự tình sẽ làm gây nên anh cùng vì hộn thê xảy ra khúc mắc khiến giải trừ hôn nhân nên tự mình đi đến xin lỗi.
Vị hôn thê anh gây khó dễ còn tát cô một bạt tai bị anh bắt gặp khi anh muốn tới giải trừ hôn ước vì không thương vị hôn thê.
Anh nhận ra mình rất thương tiếc cô và cô cũng nhận ra có tình cảm với anh.
Sau đó hai người dần dần tới lui…
–
–
–
Từ lúc đó truyện trở nên….18
Thật sự mới đầu M đọc thấy nó hay hay. Tuyết là cô gái tuy vừa đẹp lại giàu nhưng không kiêu và rất thiện lương. Anh tùy bề ngoài nhìn giống ác qủy nhưng nếu đã yêu trở nên nóng bỏng…
Nhưng mà M thấy không hợp lý là cô rất cương quyết không chấp nhận nam nhân theo đuổi nhưng không hiểu tại sao tự nhiên vô cớ yêu anh.
Ừ thì anh cứu cô đó nhưng cái đó cũng không phải lý do thương anh.
Cái đó cũng ly giải được đi tại cô cũng chỉ khoảng 17 hoạc 18 t thôi nhưng mà nếu là một người từ nhỏ giàu có gia giáo thì không lý nào cô…có quan hệ xác thịt với anh như thế trước khi có hôn ước.
Không phải thời xưa trọng nhất là trinh tiết con gái sao? Không phải thời cổ rất khó nào chấp nhân việc không hứa hẹn mà tự hiến thân sao?
Theo tính cách thì cô rất giống một người tuy thiện lương nhưng cũng biết cái gì đúng theo lý thường. Với lại ở thời xưa danh tiếng rất quan trọng nhưng cô không ngại mà làm ra những ‘ấy ấy’ với anh.
Từ khoảng giữa truyện trở đi thì hình như toàn là cảnh nóng bỏng không. M không thích đọc truyện chỉ riêng viết mấy thứ đó nên lướt qua thôi. M không ngại nhưng diễn tả quá trình giao hợp làm M cảm giác đang đọc truyện ‘người lớn’ (tuy mình cũng chẳng nhỏ gì…) chứ không phải tiểu thuyết.
Một cốt truyện hay không nhất thiết dùng cả nửa bộ truyện chỉ riêng nói về tình tiết giao hợp.
Thôi nói thế mọi người cũng hiểu. Nếu ai thắc mắc sau đo hai người sao tới với nhau thì cứ đọc. Nói thật…tình tiết cũng chẳng hồi hợp hấp dẫn gì đâu.
Tóm lại: nừa phần đầu thấy đọc hay hay nửa phần sau chỉ toàn thấy ‘nóng’ với ‘nóng’ không.