16.
Ta đi ngủ một giấc, thực sự rất mệt và buồn ngủ.
Ta bị đệ muội muội muội gọi thức dậy, bên ngoài một mảnh ồn ào náo nhiệt.
Đệ đệ lo lắng nói: “Tỷ tỷ, dậy đi dậy đi, không xong rồi, cữu cữu và cữu mẫu của Hổ Nựu tỷ tỷ đến, bọn họ nhất định muốn kéo Hổ Nựu tỷ tỷ về nhà, Hổ Nựu tỷ tỷ không muốn đi.”
Ta nhanh chóng lật người dậy và ra ngoài.
Tổ mẫu đang vịn vào bên tường đứng ở một bên, bà đứng thôi cũng rất khó khăn, tự nhiên không ai nghe bà nói.
Hổ Nựu đang bị cữu mẫu kéo đi, cái sọt nhà ta đã ngã xuống đất, bên trong còn có củi khô.
Hổ Nựu kêu lên: “Ta không về! Các ngươi đã bán ta rồi, là A Âm chuộc thân cho ta, bây giờ ta là người của A Âm!”
Cữu cữu của nàng ấy mắng: “Ngươi là con sói mắt trắng, là ai đã nuôi ngươi lớn thế này! Hả! Ngươi bây giờ làm việc cho nhà khác, còn không muốn về! Hứa Âm mới bao nhiêu tuổi, có thể chuộc ngươi! Nực cười! Dù có chuộc được cho ngươi, ngươi cũng phải về cho lão tử! Ta xem ai dám ngăn cản!”
Cữu cữu của Hổ Nựu là Hổ Đầu, dáng vẻ trông rất dữ tợn, thật sự không dễ đối phó.
Ta cầm một con d.a.o bếp, lớn tiếng quát: “Dừng tay!”
Ta nói: “Ngô đại thúc, Hổ Nựu thực sự là ta chuộc về, quan phủ còn có khế ước và đăng ký, bây giờ Hổ Nựu là người của Hứa gia ta, nàng ấy là tức phụ mà ta mua cho đệ đệ, nếu ông còn dám đến nhà ta cướp người, ta sẽ báo quan để xử lý!”
Mọi người bàn tán xôn xao, hỏi ta lấy tiền ở đâu ra.
Ta nói: “Công tử của Chu gia ở thị trấn bị bệnh, ta đã đi hái thất tinh thảo ở đầm lầy phía sau núi bán cho Chu gia, bọn họ đã cho ta tiền, còn nói ta là ân nhân của nhà bọn họ, nếu có ai bắt nạt người nhà của bọn ta, cứ việc tìm bọn họ giúp đỡ.”
Cữu cữu và cữu mẫu của Hổ Nựu muốn gây rối, nhưng nhìn thấy con d.a.o của ta, nghe lời nói của ta cũng rất e ngại. Hơn nữa, trong thôn đã có người lập tức đi hái thuốc ở đầm lầy, cữu cữu và cữu mẫu của Hổ Nựu cũng vội vàng chạy đi.
17.
Áo của Hổ Nựu đã bị rách, trên mặt có dấu tay, cả khuôn mặt khóc đến sưng đỏ, nước mắt còn long lanh trên mặt, trông rất đáng thương.
Ta đã đun nước cho nàng ấy rửa mặt một chút, rồi cùng nàng ấy ra phố mua một cân thịt heo về nhà.
Buổi trưa ta hấp cơm trắng, món ăn là cải trắng xào thịt.
Đệ đệ ăn đến bụng phình ra, bị ta phải ép ngừng lại.
Tổ mẫu ăn có vẻ khá hơn, tinh thần có vẻ tốt hơn một chút. Nhìn bà bây giờ, ta chỉ cảm thấy già cả thật đáng sợ, hồi ta còn nhỏ, một mình tổ mẫu còn có thể gánh nước đi tưới rau, nếu gặp phải cữu cữu của Hổ Nựu trong tình huống này, tổ mẫu còn có thể đứng chống hông, mắng chửi người ta ba ngày ba đêm.
Hổ Nựu không dám ăn nhiều, ta chỉ có thể gắp thức ăn cho nàng ấy.
Ăn xong, Hổ Nựu lập tức dọn dẹp bát đĩa, tiếp tục làm việc nhà, làm xong lại muốn ra ngoài vác củi.
Ta kéo nàng ấy lại: “Hổ Nựu, ngươi nghỉ một chút đi. Nhà không thiếu củi.”
Thực ra bọn ta vốn còn có một con heo và năm con gà, nhưng khi lũ lụt đến, tất cả đều bị cuốn trôi.
Bây giờ cũng không có gia cầm nào để cho ăn.
Hổ Nựu vội vàng nói: “A Âm, ta không mệt đâu. Ta chỉ muốn làm việc.”
Ta nắm tay nàng ấy, hốc mắt của nàng ấy đỏ hoe nói: “Ta ở nhà và thanh lâu cũng như vậy, nếu dừng lại, sẽ bị mắng bị đánh.”
Ta không biết phải an ủi nàng ấy như thế nào.
Nàng ấy hỏi ta: “Ngươi nói ngươi mua ta về là để làm tức phụ cho đệ đệ, có thật không?”
Có một số gia đình thực sự sẽ mua đồng dưỡng tức về, nhưng ta đâu có nghĩ xa như vậy, nói như vậy cho dễ, còn những lý do khác đều không đứng vững.
Nhìn ánh mắt mong đợi của Hổ Nựu, ta gật đầu.
Nếu nói nàng ấy là tức phụ tương lai của đệ đệ, có thể khiến trong lòng nàng ấy cảm thấy an tâm hơn một chút, thì cứ nói như vậy đi.