“Ở vấn đề tình dục hay tình yêu bất đồng quan điểm.” Harry nhẹ nhàng bâng quơ nói “Cậu muốn hỏi cái này sao?”
“Không có gì… cơ mà, hôm nay cậu mặc đồ mới.” Hermione nói
“Draco___ ý tớ là đồ của Malfoy đem đi giặt hết rồi.” Harry dừng 1 chút rồi cười nói “Tớ cũng đâu thể mặc đồ cậu ấy mãi.”
Hermione không nói gì. Một lát sau Draco mang món ăn cuối cùng ra đặt trước mặt bọn họ, bảo họ ăn trước, bản thân lại vào một phòng khác thay đồ. Hermione nhìn cầu thang, nhìn căn phòng Draco đi vào rồi lại nhìn Harry đang ngồi im trên sô pha.
“Cậu không ăn sao?” Cô hỏi
“Không có gì để ăn” Harry xua tay, đứng lên “Tớ lên lầu trước, hai cậu ăn đi.” Cậu nói xong liền hướng phía cầu thang đi nhanh, giống thư thanh âm mở cửa chạy trốn của Draco.
“Harry” Hermione hô to. Thanh âm của cô vì dồn dập mà trở nên sắc nhọn, Harry không dừng mà ngược lại bước càng nhanh hơn.
“Tớ tìm được thủ phạm đứng sau rồi” Hermione lớn tiếng hơn nữa, ngữ khí nghẹn ngào, “Cậu nghe tớ nói đã, được không?”
Harry dừng chân. Chậm rãi quay người, nhìn Hermione cường chống lên bàn để đứng thẳng. Miễn cưỡng nở một nụ cười, Harry phảng phất như không nhận ra giọng của mình đang nói: “Tớ còn đang tưởng cậu muốn khuyên tớ đến Hang Sóc ở đâu.” Cậu lảo đảo bước xuống vài bước, không xong chân cậu đã muốn tê rần, mất cảm giác dưới chân, nghiêng ngả người sắp đổ. Ron lập tức muốn chạy đến đỡ, nhưng một người so với cậu còn nhanh hơn, Draco ba bước biến thành hai bước xông đến chỗ cầu thang.
“… Không có việc gì” Harry vịn vào lan can cầu thang đứng thẳng. Draco thử thăm dò muốn dìu, cậu lắc đầu, bản thân một chút lại một chút cà nhắc đi xuống.
“Cái gì mà thủ phạm sau lưng?” Harry dựa vào bức tường cạnh cầu thang “Cậu nói là chuyện của tớ sao?”
“Tớ đến là muốn nói đến chuyện này.” Hermione vội vàng nói “Rạng sáng nay tớ mới nhận được tin, vốn ban đầu chỉ muốn đến thăm cậu một chút, nhưng vì sự việc này nên muốn đến xác nhận thêm một việc___”
“Trọng điểm” Âm thanh Harry có chút phát run.
“Mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu” Hermione gần như khóc lên, Ron luống cuống ôm lấy cô, “Toàn bộ giới phù thủy, hay dân chúng đều như cậu nghĩ đâu… Harry, trong hai năm bọn tớ tìm cách cứu cậu ra, những gì bọn tớ nói ngày cậu ra tù đều là sự thật. Đại bộ phận người dân đều đứng ở phía chúng ta, Bulgari, Pháp, Mỹ,… rất nhiều bạn bè ngoại quốc liên hợp lại yêu cầu thả cậu ra, thậm chí gửi cả thư sấm cho Kirsten.”
Đầu óc Harry rơi vào sương mù, dường như cậu không nghe hiểu được những gì vừa nghe thấy.
“Thật sự mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu” Hermione lại lặp lại lần nữa, cô đẩy Ron ra, đi vòng qua cái bàn, chạy đến chỗ Harry, ôm lấy cậu. “Giờ tớ mới biết được có người lấy tin tức giả ra nói với cậu, nói toàn bộ giới phù thủy không quan tâm đến cậu, nói cậu chỉ là cái giày rách bị người vất đi, nói cho cậu rằng bọn mình ở Bộ Pháp Thuật như cá gặp nước, ra sức giúp đỡ Kirsten, tất cả đều không đúng, đều sai sự thật…. Harry, tớ mang đến cho cậu báo chí những năm này, xin cậu đấy, hãy đọc qua một chút, xin cậu,… Harry” Cô gái khóc không thành tiếng, khuôn mặt xinh đẹp giờ lem nhem nước mắt “Cầu xin cậu, hãy tin tưởng một lần nữa, được không? Chỉ lúc này thôi, xin hãy tin tưởng một lần cuối cùng, nhé?”
Harry không nói gì. Cậu nhớ tới khoảnh khắc khi cậu thu được những tin tức đó ở Azkaban, khi cậu mỉm cười chào đón bạn bè đến thăm, không nói với họ Giám Ngục đã khiến cậu khó chịu như thế nào. Ở Azkaban cậu không cảm thấy vô vọng mà là tuyệt vọng, cậu biết được, cậu bị cả thế giới bỏ rơi. Quá khứ, bạn bè đồng cam cộng khổ với cậu, mang đến cho cậu ấm áp lại trước mặt mỉm cười với cậu, sau lưng lại lạnh nhạt đâm cậu một nhát dao. Cũng không thể nói rằng Harry không tin tưởng bạn bè mình, mà có một số việc không ai nói với cậu, lại luôn cố tình bị bẻ cong, ai cũng sẽ cảm thấy bị dao động. Cậu xé nát những tin tức làm lòng người lạnh lẽo đó đi, vẫn như cũ chờ đợi bạn bè mình đến, cậu trường nay chương từng, chưa một lần nói với họ rằng khi họ rời đi, cậu đối mặt với Giám Ngục gian nan cỡ nào.(1)
“Là ai” Nghe được giọng của Harry, đồng thời cũng cảm giác được bản thân đang được ôm lấy. Lúc này cậu mới phát hiện, cậu bất tri bất giác trượt người dọc theo bức tường, ngồi xổm xuống cuộn người lại ôm lấy bản thân, đầu gối đau đến chết lặng. Hermione quỳ gối bên cạnh, bụm mặt khóc thút thít, Ron luống cuống vỗ về lưng cô.
“Granger, là ai?” Cậu nghe được, trong âm thanh của Draco ẩn chứa bão tố và nguy hiểm, cảm giác được lông ngực đang ôm mình thật ấm áp, cảm nhận được trái tim vì đau lòng mà nhảy lên dồn dập trong lồng ngực người nọ.
“Kons Brett” Hermione nhẹ giọng nói.
Harry biết người này.
Kons Brett là Thần Sáng trông coi cậu, hắn là người kể cho cậu về những tin tức bên ngoài, trước mặt cậu mắng to Rust Kirsten là tên đê tiện, vô sỉ. Thoạt nhìn là một người mang khuôn mặt hàm hậu, đối xử với Harry rất tốt, nguyên liệu thức ăn hàng tuần là hắn đem đến, khi phòng Harry trở lạnh thì cũng là tên đó giúp cậu ếm bùa giữ ấm cho căn phòng.Thậm chí, khi lần đầu Harry bị Tử Thần Thực Tử tấn công cũng do hắn giúp cậu.
“Kons Brett là một tên Tử Thần Thực Tử được phán trắng án, ở giai đoạn chiến tranh, hắn là cấp dưới của mụ Umbridge” Hermione chậm rãi nói “Tôi chú ý đến hắn vì ngày hôm đó tại Bộ Pháp Thuật hắn chào hỏi tôi …. Tôi đi tra xét sơ yếu lý lịch của hắn thì thấy thời gian hắn nhậm chức ở Azkaban không chênh lệch lắm với thời gian Harry bị bỏ tù, Harry vừa ra khỏi Azkaban, hắn cũng rời nơi công tác” Hermione tự trách mím môi. “Đều do tôi không điều tra kỹ ngay từ đầu liền nhờ hắn nói cho Harry vì những tin tức bên ngoài, hắn liền giấu đi những tin tức lẫn báo chí chúng ta muốn gửi đến cho Harry, xuyên tạc mọi cố gắng nỗ lực của chúng ta, Harry không có đũa phép, không có cách nào kiểm chứng mọi việc…. Hắn nói cho Harry đều là tin tức giả, nói … nói toàn bộ giới phù thủy thậm chí không còn 1 người nhớ rõ Harry là ai, nói chúng ta giờ là tay sai đắc lực của Kirsten…”
Harry lật giở tư liệu được Hermione thu thập, không nói một lời. Trên ảnh chụp người đàn ông mang theo nụ cười hiền lành thân thiết, chỉ với gương mặt tươi cười này, không ai có thể tưởng tượng được trên người hắn tồn tại sự điên cuồng của Tử Thần Thực Tử và sự ác độc của Umbridge, đồng thời phát huy điểm chung của hai đối tượng này, bức Harry Potter đi trên con đường tuyệt vọng.
“Bây giờ hắn là trợ thủ trên danh nghĩa của Turk Labore, đối ngoại lấy danh nghĩa là con ông cháu cha đến thực tập. Hắn cùng với Kirsten và Labore không cầu mà hợp, Kons Brett muốn… muốn tra tấn Harry, Kristen và Labore bò lên được vị trí hiện tại vì đã chi một khoản lớn làm “từ thiện” giai đoạn hậu chiến, đối với bọn họ Harry là một đối thủ nặng ký. Tại thời điểm chiến tranh vừa kết thúc liền tung ra những lời đồn vô căn cứ, lợi dụng tâm lý sợ hãi sau chiến tranh của dân chúng, ép Harry… tự nguyện đi vào Azkaban.” Hermione nắm chặt tay, rụt rè nhìn Harry, “Tớ tra được một số dấu vết còn sót lại, Kirsten muốn cậu chết luôn ở Azkaban nhưng Brett khăng khăng muốn tra tấn cậu, nên…”
Harry không nói gì, qua một khoảng thật lâu mới buông tư liệu trong tay xuống, lời nói của Hermione, lời oán hận của Ron cậu không nghe được chữ nào. Cứ như vậy trong chốc lát, Harry không hiểu tại sao mình vẫn còn ngồi đây, mờ mịt chống bàn đứng lên, mờ mịt nhìn qua Ron với Hermione, cùng khuôn mặt Draco. Quá nhiều thông tin khiến não cậu quá tải, muốn đứng cũng không xong. Draco đứng lên theo sát bên cậu, đỡ lấy cậu, theo bản năng, Harry túm lấy quần áo Draco.
“Đêm nay cậu ngủ cùng tôi được chứ?” Cậu nghe được thanh âm của bản thân “Draco, tôi lạnh lắm.”
Cậu thực sự thấy rét lạnh. Cuộc đời cậu mười một năm sống như một đứa ngu, mười tám năm sống dưới một lời tiên đoán thật nực cười, giờ cậu cảm thấy hai mươi năm cuộc đời của mình cũng thật là hoang đường. Harry không biết Hermione và Ron rời đi khi nào, không biết bản thân cùng Draco lên lầu lúc nào, không biết mình chìm vào giấc ngủ lúc nào. Cậu vẫn luôn cảm thấy thật lạnh, hô hấp nghẹn lại như sắp chết đuối, không tài nào thở nổi, băng tuyết trên dòng nước bất chợt nổ tung, khiến cậu thương tích đầy mình. Bỗng nhiên từ một nơi nào đó có một tia sáng le lói xuất hiện, đâm xuyên bóng đêm âm trầm đem lại cho cậu một tia hi vọng. Vì thế cậu giãy dụa, mệt mỏi, nhưng vẫn nỗ lực giãy dụa. Nhưng mà cậu không ngừng chìm xuống, càng giãy dụa càng vô vọng, càng vô vọng thì lại càng tuyệt vọng.
Điều gì sẽ xảy ra với cậu?
Liệu sẽ có người… cứu cậu sao?
Đang nghĩ đến điều đó thì cậu cảm nhận được có một đôi tay ấm áp đang nâng cậu lên, và sau đó là một vòng tay ấm áp, và sau đó là một đôi môi ấm áp. Harry mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ, thấy khuôn mặt đầy lo lắng của Draco, cuối cùng tìm lại được giọng nói của mình.”
“Anh có thể giúp em một việc được không?” Harry nghe thấy chính mình nói “Đũa phép của em, em đã chôn nó ở số 12 Quảng trường Grimmauld… anh có thể giúp em lấy nó được không?”
Draco dùng một nụ hôn trả lời cậu. Nụ hôn này mang theo sự mừng rỡ khi mất đi mà có lại được, cùng sự ôn nhu, lưu luyến và cả đau lòng, mang theo một tình yêu sâu đậm và quyến luyến, khiến Harry không thể thở nổi trong sự dây dưa của hai đôi môi. Harry không nhắm mắt vì thế cậu thấy rõ khuôn mặt Draco. Cậu thấy ánh mặt trời nhảy nhót trên ngọn tóc cùng lông mi Draco, điểm ấm áp này rơi vào đôi mắt cậu, hơi ấm từ lông ngực anh tràn sang lồng ngực cậu. Harry đột nhiên muốn khóc nhưng cậu kìm lại được, tại thời điểm không thể thở được nữa, đẩy Draco ra.
“Em đói” Harry nói trong khi nhìn chằm chằm vào cửa sổ, đó là nơi thả ánh mặt trời đi vào, khiến màu vàng ấy rơi lên mái tóc Draco và chạy vào trong lòng cậu.
“Ăn sáng xong anh sẽ đi lấy đũa phép của em.” Draco nhẹ giọng nói “À có một điều nữa, Granger nhờ anh hỏi em,cô ấy có thể tìm người trợ giúp em được không?”
Harry chớp chớp mắt, hiện tại ánh mặt trời ấm áp như tràn đầy trong lòng cậu “Được thôi.” Cậu nói.
Draco mỉm cười, lần nữa hôn lên môi Harry, nhẹ nhàng nói “Em nhất định không biết, nụ cười bây giờ của em khiến anh vui đến mức nào.”