“Thật xin lỗi, tôi không nhìn đường.” Brett gấp lại mấy quyển tạp chí, ngẩng đầu nói xin lỗi. Luna Lovegood nghiêng đầu dùng ánh mắt tìm tòi đánh giá hắn.
“Cô Lovegood?” Brett lộ ra vẻ kinh ngạc. “Cô rất hiếm khi tới Bộ Pháp Thuật”
“Tôi chính xác là không muốn tới, nơi này quá hỗn loạn.” Luna nhẹ nhàng nói ‘Nơi này có quá nhiều quấy rầy mãng(1), ngài biết đấy, chúng luôn khiến mọi người có những suy nghĩ không sáng suốt.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Brett cười nói “Không biết hôm nay cô đến đây là có chuyện gì vậy?”
“Kẻ Ngụy Biện muốn đưa một số tin tức mới lên kỳ xuất bản tiếp theo.” Luna mơ màng cười
“Tất nhiên là về Harry, ….. ngài Brett,khi Harry ở Azkaban vẫn luôn được ngài chiếu cố, không biết ngài có thời gian uống chén trà với tôi không?”
“Có thể, có thể.” Brett liên tục gật đầu “Vinh hạnh của tôi, cô Lovegood, chúng ta quay lại Bộ Pháp Thuật? Hay là tìm một địa điểm khác đây?”
“Nói chuyện bên ngoài đi.” Luna gật đầu đáp lại “Gần đây có 1 quán cà phê không tồi, anh thấy sao?”
“Sao lại không chứ?” Brett cất tờ báo vào gặp rồi làm tư thế “Mời” với Luna.
Lại đi qua thêm một con đường nữa, họ đã đi bộ khá lâu rồi nhưng Brett không để ý đến, hắn đang bận quan sát người bên cạnh, người đã đi theo Chúa Cứu Thế từ những ngày đầu tiên, cô gái này, Luna Lovegood, khi còn ở trong trường đã nổi tiếng là 1 kẻ quái dị, phong cách làm việc lẫn phong cách làm việc luôn có chút gì đó điên điên. Họ lại đi thêm tầm 5 phút nữa Luna đột nhiên dừng bước. Gần như ngay lập tức, Brett bày ra nụ cười treo trên mặt thì thấy Luna chắp tay ra sau lưng, ngẩng đầu, vui vẻ nói: “Còn lại giao cho mọi người đó.”. Một cơn đau ập đến, Brett cảm thấy đầu bị thứ gì đó đánh trúng. Người vừa ra tay thật sự tàn nhẫn, chỉ vì hắn gượng đứng vững sau cú đánh thứ nhất mà không ngã xuống vì đau đớn và choáng váng, người đó liền đập tiếp lần thứ 2. Brett chửi thầm trong lòng, nhưng cũng chẳng làm được gì, mắt hắn tối sầm lại, những kẻ tập kích hắn lộ ra khuôn mặt cùng nụ cười y chang nhau, huơ huơ cây gậy trong tay.
“Tóm được hắn rồi.” Fred nói.
“Theo dõi hắn ba ngày, đúng là có tật giật mình, tìm cách phủi đuôi thật sạch sẽ.’ George nói.
“Nhìn bộ dạng lấm la lấm lét của hắn, bé Harry của chúng ta hẳn là bị Azkaban tra tấn đến hỏng đầu mới nghĩ hắn là người tốt.” Fred nói.
“So với hắn, Giám Ngục còn dễ thương chán.” George nói. “Vất vả rồi, Loony”(2)
“Chỉ là đi hơi lâu thôi mà.” Luna thoáng khom lưng, xem xét người bị đánh ngất xỉu đang nằm trên đất, đưa tay nhổ một sợi tóc trên đầu hắn “Muốn tìm được Khụt Khịt Sừng Nát thì em còn phải đi nhiều hơn nữa cơ, đi có một chút như thế này không đáng nhắc đến.” Cô nâng chân, nhẹ nhàng, đá Brett 1 phát “Giải quyết xong nhớ báo cho em 1 tiếng nhé.”
“Không quên em đâu.” Cặp song sinh trăm miệng 1 lời, nói và đồng thời biến mất.
“Bụp!” Tiếng độn thổ liên tiếp vang lên, những người bạn cũ gặp nhau, cùng đi vào văn phòng Draco. Chàng trai___ cậu bây giờ vẫn mang bộ dạng một thanh niên, nửa ngồi trên bàn, nửa chống xuống đất, lòng bàn chân phải chạm đất, chân trái duỗi ra, mũi chân hơi chạm đất. Harry, tay phải chống lên bàn tay trái cầm một cốc Bia Bơ. Nhìn thấy bạn bè đi vào, động tác cậu khựng lại một chút, tay cầm cốc bia hạ xuống 1 chút, nghiêng đầu chào hỏi họ tặng kèm một nụ cười. Mái tóc tán loạn, ánh mặt trời nhân đó chiếu xuyên qua những kẽ hở giữa những lọn tóc rọi lên vết sẹo trên trán cậu. Cậu nâng lên cốc bia, chào hỏi, cất cao giọng:
“Đã lâu không gặp.”
Draco ngồi cạnh bàn, một tay chống cằm, thoáng nhìn qua chỗ Harry. Mấy ngày nay vì nghỉ ngơi tốt hơn, buổi tối cũng ngủ ngon hơn nên quầng thâm mắt cũng đã nhạt đi, sắc mặt cũng khỏe mạnh hơn không ít. Có lẽ là cảm nhận được tầm mắt của Draco, dưới sự vây công của n cái miệng của mọi người cậu tranh thủ nở một nụ cười với Draco.
“Fred với George đã tìm người trông chừng hắn” Ginny nói “Hermione, Ron, Percy và Neville đều đã qua đó”
“Chúng ta giờ đi luôn sao?” Cho Chang có chút vội vàng hỏi, Draco liếc nhanh cô một cái.
“Nếu Draco thấy ổn, thì giờ đi luôn cũng được.” Harry cười nói “Dù sao chỗ đõ cũng là rừng phòng hộ quanh Trang viên Malfoy, ông bà Malfoy đã rời khỏi Anh quốc, thì chúng ta cũng nên hỏi qua ý kiến chủ nhà hiên tại nữa chứ, phải không?”
“Không phải đã nói là tùy ý em sao?” Draco đứng lên, đẩy người đang đứng cạnh Harry ra, ôm lấy vai cậu, tiện thể hôn lên má cậu. “Đi đi, anh sẽ đến sau.”
“Được.” Harry cười cười, cùng mấy người bạn rời đi. Chờ đến khi hoàng loạt tiếng nổ do Độn thổ dừng lại, hai người bị giữ lại, Ginny và Cho khoanh tay nhìn Draco.
“Phó bộ trưởng có gì muốn nói đây?” Ginny hỏi
“Chỉ là muốn cho các cô thấy một vài thực tế thôi.” Draco kéo cổ áo mình xuống một chút, để hai người chiêm ngưỡng một chút, vết đỏ còn sót lại trên cổ.
Ginny chán nản trợn mắt, Cho thì cười ra tiếng.
“Cậu có phải nghĩ nhiều quá rồi không?” Cho nói.
“Cô cho rằng Harry mang đến cho tôi ít tình địch sao?” Draco nhướng mày hỏi.
“Đó cũng không phải ý của bọn tôi.” Ginny dùng đũa phép quấn quấn tóc “Được rồi, Hermione với Ron cũng đã nói giúp anh …. Nghe này,Malfoy” Cô nghiêm túc nói “Tôi không thể nói rằng hiện tại mình không yêu Harry.” Draco nheo mắt một cách nguy hiểm “Nhưng mà tôi — và cả Cho nữa đều hiểu rằng hiện tại người Harry cần không phải là bọn tôi.”
“Đặc biệt là tôi” Cho nhún vai “Sau khi chia tay một thời gian, tôi nhận ra rằng, tôi với Harry không hợp nhau.”
“Nhưng khi đó tôi đã ở bên Harry rồi.” Ginny mắt không chớp tiếp lời, ngữ khí có chút chùng xuống “Sau đó tôi vĩnh viễn mất đi anh ấy, chúng tôi chưa kịp quay lại với nhau thì… Sau đó, anh ấy tránh mặt tôi…. Lúc đó tôi liền biết, trong lòng anh ấy đã có một đáp án, và đáp án đó không phải là tôi.”
“Vậy đáp án đó là tôi?” Draco – đã biết rõ còn cố hỏi – Malfoy.
“Anh ấy đến tìm anh.” Ginny nhẹ giọng nói “Dưới tình huống như vậy, nơi ấm áp duy nhất anh ấy nguyện ý đến, là chỗ của anh.”
“Chúng tôi sẽ không cùng cậu tranh đoạt cậu ấy.” Cho lắc đầu “Ginny có thể vẫn đang còn yêu, nhưng tôi, có thể nói rằng, tôi đã từng yêu cậu ấy, vì thế nên sẽ hi vọng cậu ấy sẽ sống tốt, đúng không?”
Draco nhìn hai cô gái trước mắt, hai người anh từng ghen tị đến xanh ruột một thời, chậm rãi nhếch khóe môi, giả cười, từ tốn nói “Nếu hai người đã nhận thức rõ ràng như vậy cùng với thành tâm chúc phúc, tôi cảm thấy mình không cần nói mấy lời như cảm ơn đã nhường cậu ấy lại cho tôi, nhỉ.”
Ginny và Cho Chang nhìn nhau, hít sâu một hơi. Sau một lúc, Cho thở mạnh một hơi rồi rời đi, Ginny thì chĩa đũa phép về phía Draco, hóa ra một đàn dơi. Draco rụt cổ, nhanh chân hơn Ginny một chút, độn thổ đến rừng rậm nhà Malfoy. Tại điểm hẹn, Fred và George truyền nhau tờ báo bịa đặt Harry mà cười ngửa tới ngửa lui. Thấy mọi người cuối cùng cùng tới, cùng nhau ném một bùa Rách Toác (Diffindo) vào tờ báo, để lộ ra Kons Brett đang quỳ, bị trói lại sau lưng.
Brett đã tỉnh, oán đặc nhìn mọi người, và đặc biệt chú ý tới Harry đang đứng cạnh mọi người.
“Cuối cùng cũng nhận ra sao, Harry Potter?” Hắn nói.
“Thiếu chút nữa là tôi không biết rồi, Brett.” Harry mỉm cười “Nếu anh nghe lời Kirsten để tôi chết trong Azkaban thì có lẽ mọi chuyện đã khác”
“Tao đáng nhẽ nên đứng im khi gã Tử Thần Thực Tử kia tấn công mày mới phải.” Brett nghiến răng nghiến lợi nói. “Do tao quá nóng vội muốn mày tin tưởng tao, nếu không bây giờ mày sẽ có vẻ mặt gì đây, thật mong chờ đấy.”
“Xin lỗi nhé, anh có muốn tôi nhắc lại chi tiết ngày hôm đó một chút không?” Harry dùng một chút lực đứng thẳng lại từ thân cây đang dựa, chậm rãi tiến về phía Brett “Để tôi nhắc cho anh nhớ một chút, tên Tử Thần Thực Tử đó đã bị tôi phế đi… giờ nghĩ lại, do anh nghĩ hắn vo dụng nên mới xuất hiện trước kế hoạch, đúng không?”
“Mày không còn hoảng sợ nữa ___ không lẽ mày” Brett dãy dụa tiến về phía trước một chút, ngay lập tức sợ giây trói bị yểm bùa siết chặt lại.
“Đừng cố” Harry tiến về phía trước, ngồi xuống cách hắn một khoảng an toàn. Tay trái chống cằm, khuỷu tay đặt lên đầu gối, bâng khuơ hỏi “Đều là anh làm, có phải hay không?” Cậu nói “Khống chế dư luận, đề nghị triệu hồi Giám Ngục, an bài người ở Azkaban tập kích tôi, khiến tôi chỉ đọc được những tin tức chửi bới, lăng mạ bản thân… Kirsten giao cho anh thực hiện mọi việc, đúng chứ?”
“Đúng thì thế nào?” Brett cười “Mày không phải Chúa cứu thế sao? Mày ở Azkaban 2 năm, là tao bảo mày từ bỏ lòng tin của mày à? Yêu!? Ha, hiện tại mày không phải đã thừa nhận nó là thứ vô dụng rồi à! Mày càng tin tưởng vào nó, mày càng đau khổ, không phải sao? Tao dùng thứ mày am hiểu nhất để đối phó mày, cảm giác như thế nào____”
Cằm bị đá mạnh một cú, hàm răng đập mạnh vào nhau khiến hắn cắn vào lưỡi, khiến hắn nhất thời đau không nói nên lời. Một lúc lâu sau mới cảm nhận được đầu lưỡi của mình, ngẩng đầu, nhìn kẻ vừa mới đá mình, Draco, nở một nụ cười.
“Phó bộ trưởng” Brett thì thào, “Việc gì phải thế? Việc gì phải đắm chìm với một thứ đồ chơi thấp kém … Cậu còn trẻ,có tương lai sáng lạn đầy triển vọng, ngồi ở vị trí Phó bộ Trưởng sẽ không cho phép___”
Mặt lại bị đá thêm 1 cú nữa, hồi lâu không nói nên lời.
“Nhìn thấy không, anh ấy sẵn sàng vì một “thứ đồ chơi” mà không cần chức vị Phó bộ Trưởng nữa kìa.” Harry cười ra tiếng. Cậu chống đầu gối, từ từ đứng lên, phủi phủi bụi bặm bám trên cổ tay áo “Anh không phải muốn dồn ép tôi đến bước đường cùng sao?” Harry từ tốn nói “Anh vẫn luôn tính kế muốn tôi chết trong tuyệt vọng, có khi nào anh nghĩ rằng bản thân cũng sẽ rơi vào đường cùng không?”
“Tao cái gì mà đường cùng?” Brett điên cuồng “Chỉ cần tao xảy ra chuyện, Potter! Kirsten với Labore sẽ có rất nhiều biện pháp đổ chậu nước bẩn lên đầu mày. Đến lúc đó cho dù bị lộ việc mày bị oan mấy năm nay thì mày cũng không chạy được tội giết người___”
“Anh biết không, vào năm thứ 4 tôi đã học được một thứ.” Harry nói “Một Avada, một bùa biến hình, một bùa ẩn hình, anh sẽ trở thành một người mất tích. Không ai chứng minh anh đã chết, không ai chứng minh được anh đã đi đâu. Luna sẽ nói rằng em ấy muốn phỏng vấn anh một chút, sau đó hai người chào tạm biệt và anh về nhà. Trên thực thế, lúc anh hôn mê, em ấy đã nhổ một sợi tóc của anh, dùng thuốc Đa Quả Dịch, thay anh đi về nhà.”
“Mày đã lên kế hoạch để giết tao?” Brett nghi ngờ nói.
“Tôi đã giết Voldemort” Harry nhẹ nhàng, bâng quơ nắm chặt đũa phép “Anh biết những năm này của tôi trôi qua ntn sao? Những lời châm chọc mỉa mai của đám Tử Thần Thực Tử luôn chuẩn xác chọc vào vết sẹo của tôi, anh truyền tin tức giả khiến tôi cảm thấy mình bị cô lập với thế giới. Để tôi đoán, ở trong phòng không có vật gì sắc nhọn cũng là kiệt tác của anh, để khiến tôi chết không được mà sống cũng không xong, đúng chứ? Có lẽ tôi nên cảm ơn anh vì điều này, nếu không, tôi đã sớm hấp hối vô số lần.” Cậu lắc lắc đũa phép, như là đang tìm lại cảm giác, sau đó chĩa đũa phép vào giữa trán Brett. “Và đúng, anh đã thành công.” Cậu nói ‘Biết tôi và Voldemort khác nhau chỗ nào sao? Người trước so với người sau hiểu yêu là gì cũng tin tưởng vào nó, giờ anh bảo tôi nghi ngờ, không tin tưởng, vậy thì tôi với Voldemort chỉ kém nhau một bước.” Khi đũa phép chạm vào làn da giữa trán Brett, trong ánh mắt điên cuồng hiện lên một tia sợ hãi “Hiện tại tôi giết anh, có thể coi như là tiêu trừ tội phỉ báng của anh. Trở thành hòn đá kê chân thứ nhất trên con đường trở thành Voldemort của tôi, ___ có phải cảm thấy thật vinh hạnh hay không?”
“Khoan đã____ Harry” Giọng Hermione có chút run rẩy “Cậu muốn…. Muốn giết hắn sao?”
“Draco không phải đang mặc lễ phục sao?” Harry nghiêng đầu, trong ánh mắt xanh biếc không tồn tại bất kì cảm xúc nào. “Có ý kiến?” Hermione ngơ ngác, Ron nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, giống như năm ba, lúc Sirius muốn giết Đuôi Trùn, ôm lấy cô. Im lặng, không ít người trốn ra sau thân cây làm bộ không nghe, không thấy gì.
“Tốt” Harry gật đầu, mỉa mai cười “Không ai có ý kiến.”
Đũa phép sồi xanh, lông phượng hoàng từ tay cậu trượt ra
“_____Nhưng tôi không thể xuống tay được.”