- Nè, cô ấy là ai thế? - Phong - bạn thân anh hất mặt về phía cô hỏi.
- Vợ tôi - Anh lạnh lùng trả lời. Nhìn cô đang lay hoay ở bàn ăn, anh ôn nhu mỉm cười.
"Rắc.."
Xung quanh vọng tới tiếng cằm rơi xuống đất.
Hàn Phong trợn to mắt không thể tin nhìn màn này.
Ác ma đang nở nụ cười? Gặp quỷ rồi!!!
- Khép miệng cậu lại! - Anh lạnh lùng nhìn Hàn Phong.
Anh vẫn không hiểu sao anh với cậu ta có thể làm bạn thân cho đến bây giờ.
_______________
Bên cô thì không mấy tốt, cô cứ bị các tiểu thư nhìn chằm chằm là cô khó chịu.
Soi mói cô sao? Cô có gì mà soi mói? Hay là... tại cô đi với anh?
- Ồ... Đây không phải tình nhân bé nhỏ của chủ tịch Hòang Thiên hay sao? - Một giọng chanh chua cất lên.
Cô nhận ra cô ta, cô ta là người nói cô là tình nhân của anh.
- Tôi chỉ là thư ký của anh ấy - Cô lịch sự nói.
Dù gì gia đình cô ta cũng là đối tác của công ty anh, làm sao cô có thể đắc tội được.
- Nếu không có việc gì tôi xin phép đi trước
Cô không muốn dính dáng với những người này. Cô biết họ ghét cô vì cô đi với anh. Nhưng cô đâu muốn đi, cô bị ép mà.
Bỗng cánh tay cô bị kéo lại, cô mất thăng bằng xém ngã.
- Tôi chưa nói xong với cô mà - Cô ta liếc nhìn cô nói.
Cô xoa xoa cánh tay bị kéo mạnh. Lạnh lùng nhì cô tiểu thư trước mặt.
- Hừ! Cô dám dùng ánh mắt đó nhìn tôi - Cô ta tức giận nói.Chưa ai dám nhìn cô ta bằng ánh mắt đó.
Các tiểu thư xung quanh bắt đầu nhìn cô khinh bỉ.
Có kịch vui để xem rồi.
- Cô dám không trả lời tôi - Cô ta tức giận bước đến gần cô.
Cô lùi về phía sau, đụng đến bàn ăn, cô hoảng sợ. Thấy cô sợ sệt , cô ta thích thú, đi nhanh hơn về phía cô.
Thấy cô ta gần đến, cô vơ lấy ly rượu trên bàn ăn hất thẳng lên người cô ta trước sự ngạc nhiên của mọi người.
"Chát "
- Cô dám làm vậy với bổn tiểu thư. Cô chỉ là một tình nhân bé nhỏ thôi. Tôi mới là phu nhân của anh Thiên.
Cô ta bước đến tát cô làm cô không đứng vững. Cô ôm má, ngước mặt nhìn cô ta.
- Tôi đã nói, tôi không phải tình nhân của anh ta - Cô lạnh lùng nói.
- Cô...
Cô ta đưa tay lên định tát cô, thì có một bàn tay nắm lại hất cô ta ra. Cô ta ngã nhào xuống đất, ấm ức nhìn lên.
- Anh Thiên, sao anh lại bảo vệ cô ta. Em mới chính là phu nhân của anh. Chúng ta đã có hôn ước tôi mà - Cô ta thút thít nói.
- Tôi bảo vệ vợ tôi có gì là sai. Hạ tiểu thư, hôn ước của tôi và cô.... tôi đã hủy bỏ rồi. - Anh bế cô lên, đi thẳng ra ngoài. Đáng lý anh không nên đem cô đến đây, nhìn vết đỏ bên má cô, anh đau lòng.
- Em sẽ kêu ba em rút hết cổ đông. Xem anh có chịu cưới em hay không? - Cô ta hét lớn về phía anh.
Anh nhếch mép, rồi gọi điện cho ai đó.
- Ngày mai, tôi không muốn thấy tập đoàn Hạ thị nữa - Anh lạnh lùng ra lệnh.
- Anh không thể làm vậy! - Cô ta chạy lại ôm chân anh. Anh lạnh lùng đá cô ta ra xa.
- Tại sao tôi không thể làm vậy? - Anh lạnh lùng nhìn cô ta.
Đụng tới bảo bối của anh thì phải nhận hậu quả như thế.