Hai con người này cũng độc ác quá rồi, đến mức giết người phi tang họ cũng làm ra được thì thật sự không thể coi thường được nữa. Hạnh cố cử động người, toàn thân bị trói chặt chỉ có thể lăn chứ không co duỗi được. Cầu cao nên độ dốc cũng không nhỏ, Hạnh lăn qua lăn lại một lát, theo đà dốc cả người lăn xuống dốc cầu không sao kìm hãm lại được. Nghe đâu chiều dài cây cầu là 500 mét, lăn mãi vẫn chưa thấy dừng lại, Hạnh nằm trong bao tải đầu óc quay cuồng, người ngợm đau nhức nhối.
Không biết đã lăn bao nhiêu vòng, đến khi cả người bị va đập mạnh vào một vật gì đó thì dừng lại. Đầu cô đụng đúng cột mốc ở dưới chân cầu, cú va đập khiến Hạnh đau điếng và ngất đi tức thì, toàn thân rơi vào trạng thái mê man bất tỉnh... Cơn bão đã qua đi nhưng hoàn lưu của nó vẫn còn đọng lại, trời vẫn mưa không ngớt từ đêm đến sáng. Hạnh nằm đó, cơ thể cô ngấm kha khá nước mưa, áo quần, đầu tóc... không một chỗ nào khô ráo.
5h sáng, trời mùa hè nhưng do mưa bão nên vẫn còn khá tối, nếu không có việc gấp phải giải quyết có lẽ giờ này Dương vẫn còn say sưa giấc nồng, sao có thể rong ruổi sớm trên con đường mưa bão này được chứ. Đường vắng, Dương đạp chân ga, tay ôm vô lăng cho xe đi với tốc độ rất nhanh vì anh nôn nóng giải quyết công việc sắp tới. Khi phía trước là một cây cầu khá dài và cao, Dương rồ ga để xe lên dốc, lạ thay là tự nhiên xe chết máy. Hay nhỉ? Dương khẽ lẩm bẩm, trong lòng có chút bực tức vì sự cố không mong muốn.
Xe đang đi ngon lành như thế mà tự nhiên lại chết máy là thế nào? Grừ...
Dương cau có, tay cố gắng điều khiển nhưng xe vẫn không tài nào di chuyển được. Hết cách, anh mở cửa xe và bước ra ngoài, trời còn tối và hãy còn mưa nhưng Dương mặc kệ, anh không đội mũ nón gì, cầm đèn pin và loay hoay tìm hiểu nguyên nhân xe hỏng. Mái tóc vuốt keo tạo kiểu từ lúc ra khỏi nhà bây giờ dính nước mưa ướt nhép rủ xuống trán và mặt, chiếc áo sơ mi kẻ sọc hiệu Gu Chì cũng ướt như chuột lột... Rốt cục, anh vẫn không tìm được nguyên nhân, quay trở lại cửa xe Dương chợt đứng hình mất mấy giây bởi dường như ở phía bên đường có một vật thể gì đó...
Một mình một con đường, ngay sát chân cầu, anh phát hiện ra một bao tải khá to và dài, nếu như khô ráo có lẽ cái bao tải sẽ thùng thình hơn, nhìn không đoán được cái gì bên trong. Nhưng trời đang mưa, nước mưa làm cho nó ướt và bám chặt lấy vật thể bên trong... không đúng, là người. Dương mạnh dạn khẳng định, là bởi những bộ phận trên cơ thể người in hằn rõ nét, chỉ là không biết người trong bao tải còn sống hay đã chết.
Bình tĩnh nào Dương ơi!
Dương tự nói với chính mình, anh phán đoán sự việc ở tình huống xấu nhất, người mà bị nhốt trong bao tải, trong đêm mưa tại con đường vắng thế này... khả năng cao là đã chết rồi! Người bình thường thì không thể nào tự nhốt mình vào bao tải được, trừ những trường hợp có vấn đề thần kinh? Vậy giết người giấu xác thì sao nhỉ? Dương lạnh gáy thật sự.
Xe hỏng đúng đoạn đường có xác người thế này... lẽ nào là do người ta cố tình trêu ghẹo anh sao? Dương run rẩy và toát mồ hôi lạnh, anh ngồi vào xe, cả người run lên bần bật... đây là lần đầu tiên anh đi đường vắng mà gặp cảnh tượng thế này. Thật khiến cho người ta sợ quá đi mất.
Cô gái ơi, tôi xin cô, tôi không phải người xấu đâu, cô đừng dọa tôi nhé! Tôi còn có việc gấp cần giải quyết... giờ xe hỏng thế này tôi biết phải làm sao đây?
Dương chắp tay khấn vái, đây không phải là nghĩa địa nhưng sao lúc này anh có cảm giác giống như đang đứng trước những ngôi mộ cỏ mọc um tùm, phía xa xa thỉnh thoảng lại có tiếng con gì kêu nghe rất ghê tai. Đèn xe ô tô vẫn chiếu rọi về phía trước, chiếc bao tải đen bó chặt lấy thân hình một người phụ nữ. Dương đoán là con gái bởi vì nhìn mông và ngực cô ấy nhô cao thế kia, chắc chắn không thể là đàn ông được rồi!
Nhưng nhìn kìa, hình như cô ấy đang động đậy, Dương sợ hãi ngồi thu mình lại trên ghế lái, chăm chú quan sát cái bao tải đang khẽ cử động. Đúng thế, hai chân cô gái đang cố xoay người nhưng không xoay được, còn nữa, cô ấy đang muốn nói gì đó, cổ họng ư ư không nói thành lời. Cô ấy là còn sống, không phải người chết??? Dương mừng rỡ vì ít ra điều này làm anh đỡ sợ hơn là đối diện với một cái xác đã chết.
Tuy vậy anh vẫn không có can đảm xuống xe, vẫn lặng lẽ chờ đợi.. và rồi anh chợt hiểu ra:
Cái đồ ngốc này nữa, cô gái ấy bị trói chặt thế kia có chờ đến ngày mai cũng chẳng thể nào cử động hơn được nữa? Tính mạng con người là quan trọng....
Nói rồi Dương mạnh dạn bước xuống đi đến gần cái bao tải, ngồi xuống bên cạnh cô gái anh khẽ hỏi:
Cô gì ơi!
Cô gì ơi!
Không có tiếng đáp lại. Dương sợ hãi nhưng vẫn chưa bỏ cuộc.
Tôi không hại cô đâu... cô đừng sợ, để tôi cởi trói cho cô nhé!
Chiếc bao tải vẫn không nhúc nhích, Dương lần lượt cởi dây thừng ra, miệng bao tải hé mở, khuôn mặt cô gái tái nhợt, tóc tai rũ rượi che gần hết nửa khuôn mặt. Nhìn cảnh tượng ấy Dương giật mình hét lên:
Aaaaaa....
Run rẩy một hồi anh lấy can đảm và lay lay vào người cô ấy. Sờ lên mũi thấy vẫn còn thở, may quá, cô ấy chưa chết, Dương nhanh tay gỡ bỏ chiếc bao tải ra khỏi người cô gái, cơ thể ngấm nước mưa nên khá nặng, cả người cô gái nằm sóng soài, không hề biết bản thân đang được giúp đỡ. Khó khăn lắm Dương mới ôm được cô gái lên xe của mình. Dù bây giờ xe đang gặp sự cố nhưng vẫn hơn là để cô ấy nằm dưới đường mà trời lại đang mưa như thế.
Dương lấy tạm cái áo khoác trong xe lau qua gương mặt lấm lem nước mưa của cô gái, mái tóc được hất gọn ra sau, lúc này anh mới có dịp quan sát kĩ hơn:
Khuôn mặt cũng ưa nhìn đấy chứ!
Ăn ở thế nào mà bị người ta nhét vào bao tải thế này?
Vừa lau mặt lau tóc cho cô gái Dương vừa tự nói chuyện một mình. Lau đến phần tóc, lúc này anh mới phát hiện ra phía bên trên đỉnh đầu xuất hiện một cái u sưng to, Dương lấy đèn pin soi thì chỗ đó có dính vẩy máu. Lẽ nào cô ấy bị ai đánh đập?
Mình bị gì thế này?
Dương ngưng hành động lau khô tóc cho cô gái lạ mặt và ngẩn người ra suy nghĩ.
Dẫu sao cô ta cũng chỉ là người qua đường, không hề có liên quan gì đến mình. Tự nhiên lôi cô ấy vào xe, lỡ đâu người khác biết được lại nói anh là kẻ xấu hãm hại cô thành ra như này thì sao? Biết cô ấy là người thế nào, có khi cũng là người không ra gì nên mới bị người khác chơi xấu. Hay là đặt cô ấy về chỗ cũ, coi như bản thân không biết gì đi? Nhưng mà không được, tình ngay lý gian, ở đoạn đường này chỉ có mình và cô gái ấy, xe đang hỏng, bản thân không thể chứng minh mình vô tội.
Haizzz... ngày gì thế không biết...
Dương rầu rĩ với những suy nghĩ của mình.
Nước.... nước....
Cô gái khẽ cử động và nói lí nhí trong cổ họng, tuy nhiên hai mắt vẫn nhắm nghiền. Dương mừng rỡ vì thấy cô ta tỉnh.
Nước đây... nước đây...
Cô gì ơi... nước đây. Cô có ngồi được không hay để tôi đỡ cô dậy?
Dương lúng túng. Cô gái lại im lặng không cử động cũng không nói gì thêm. Anh không làm phiền nữa, ôm vô lăng và chờ đợi trời sáng hơn, hy vọng sẽ có xe chạy qua đây để nhờ vả. Cung đường này mới, xung quanh không có nhà dân, hai bên là sông ngòi và những cánh đồng lúa bát ngát... ban đêm thì có phần hẻo lánh nên ít người qua lại. Ma xui quỷ khiến thế nào hôm nay anh lại lái xe đi vào đây, bởi lẽ vắng người thì đi nhanh hơn, rút ngắn được khoảng cách và thời gian.. nào ngờ lại tự mua phiền phức cho chính mình...
Trời dần sáng rõ cũng là lúc mưa dứt cơn, Dương uể oải vươn vai và chờ đợi... lạ nhỉ, đường to và rộng thế này tại sao lại ít người qua lại đến thế? Nếu cứ chờ đợi e là không biết bao giờ mới di chuyển khỏi nơi này, anh đấm tay vào vô lăng trút giận, thử khởi động xe một cách tùy ý nào ngờ xe lại nổ máy. Quá phấn khích vì xe không sửa mà lại đi được vẻ mặt Dương tươi tỉnh lên rất nhiều, sự cau có và sợ hãi khi nãy cũng biến mất. Xe chạy được, trời thì sáng rồi, chẳng còn gì để sợ nữa. Chỉ là....
Dương nhìn sang cô gái phía bên cạnh... tự nhiên xuất hiện thêm cô ấy, anh thấy phiền phức quá. Hay là đặt cô ấy xuống đường như lúc trước nhỉ? Dương lại xuất hiện dòng suy nghĩ như ban nãy. Nhưng rồi anh lại gạt đi ngay lập tức, xa xa có mấy chiếc xe máy đang đi đến gần rồi, nếu bây giờ mình thả cô ấy xuống chẳng phải người ta sẽ định tội anh là kẻ xấu, hiếp dâm hay đại loại thế thì sao?? Không được. Không được... nghĩ thế nào cũng không được.
Cuối cùng Dương quyết định lái xe rời đi, chưa biết phải xử trí với cô gái lạ mặt này ra sao, là họa hay là phúc còn chưa biết nhưng cứ rời khỏi nơi này đã. Công việc chưa giải quyết được tâm trạng của anh rối loạn vô cùng, nóng lòng muốn đi ngay.
Xe chạy được quãng khá dài, nhìn đồng hồ đã thấy trễ giờ, Dương khẽ lắc đầu nói:
Đúng là cái số đen như cờ hó... hễ quyết định làm cái gì ra hồn thì y rằng gặp chuyện!!!
Vừa dứt lời điện thoại anh đổ chuông, anh bấm nghe máy, đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông nghiêm nghị, ngữ khí vô cùng tức giận:
Mày còn định làm cho bố mất mặt đến bao giờ nữa hả con?
Hẹn đến như thế rồi mà vẫn không chịu nghe lời là sao? Hả? Cuộc họp ngày hôm nay quan trọng thế nào hả?
Dương đoán chắc sẽ nhận được sự chỉ trích này bởi trước nay anh luôn chống đối không chịu nghe lời bố. Mẹ khuyên bảo mãi anh mới xuống nước làm con ngoan, nghe lời bố một lần thì mọi chuyện lại thành ra như này. Thật sự anh cũng không biết giải thích thế nào cho bố hiểu, chuyện đã rồi, nói gì thì nói chắc chắn bố sẽ không tin anh.
Con đang về rồi!
Mày đi luôn đi, đừng có vác mặt về nữa, uổng công tao nuôi dạy mày!!
Nói rồi đầu dây bên kia tắt phụt đi, ngữ khí vô cùng tức giận, Dương vừa lái xe vừa đấm tay vào vô lăng, hai mắt anh đỏ ngầu, rõ là bị hiểu lầm nhưng anh ngang bướng, quyết không mở lời để giải thích. Cuộc họp đã xong xuôi, vậy anh đến cũng coi như là dư thừa. Thôi bỏ đi, trước mắt phải xem xem nên làm gì với cô gái này đã, Dương quay sang nhìn thấy cô ấy vẫn nhắm mắt. Bờ môi khẽ mấp máy như muốn nói gì đó, Dương thắng xe lại hỏi:
Cô tỉnh chưa?
Cô gái rơi vào trạng thái hôn mê, không biết Dương nói gì, anh khẽ sờ lên má... chuyện gì thế này? Sao cô ấy lại sốt cao như thế? Nhanh chóng đảo tay lái, Dương phi như bay đưa cô đến bệnh viện, vừa lái xe vừa cầu nguyện điều tốt lành cho cô ấy