Mới vừa lau khô đầu, cô bước ra khỏi phòng tắm thì bất chợt nhà bị cúp điện.
Mò theo lối đi, cô bắt gặp một cảnh tượng rùng rợn…ả ta đang dan díu với gả đàn ông khác. Trong phòng vang lên những tiếng rên ái mụi…
*Crack…crack…* tiếng máy ảnh phát âm rõ ràng, có lẽ hai con người trong kia hoan ái dữ dội nên không hề nghe thấy.
Sáng hôm sau ả vẫn thức dậy như thường, gã đàn ông biến mất không còn dấu vết. Thấy cô ăn sáng, ả ta hất miếng bánh mì cô đang cắn xuống chân giẫm đạp.
“Mày không xứng để ăn nó!” khoanh tay đi vòng qua nhà bếp, ả kêu cô gia nhân.
“Lấy thức ăn hôm qua cho nó!”
Nhìn ánh mắt sắc lẹm của ả, cô hầu bếp thầm than trong lòng “Nhan, xin lỗi cô”
Bưng trong tay bát canh nguội, chén cơm thiu, miếng cá còn đang ăn dở cho cô mà lòng cô hầu như đi trong bể tội.
Buông đũa xuống, cô vòng lên trên gác, xách vali đi ra ngoài, trước khi đi cô còn để lại cho ả một câu giễu cợt mà như trêu đùa, đến sau này ả mới hiểu ra ẩn ý của cô.
“Tiện nhân mà đòi làm thịt thiên nga.”
Vẻ tức giận trên mặt ả thể hiện rõ rệch, tiếng ly chén đổ bể phía sau lưng cô gái vừa bước ra cánh cửa…
~(^~^)~
Sau chuyến công tác dài ngày, Phong từ sân bay lái xe về nhà…
Phát hiện cô gái nhỏ không còn ở lại, mụ vợ thì kêu than ầm ĩ:
“Anh…anh xem, con nhỏ đó…huhu nó..nó lấy chén dĩa ném lên người em, còn mắng em là tiện nhân!”
Lúc cô đi khỏi thì ả ta giả vờ trợt chân té, nào ngờ bản thân mình lại nằm gọn trên đống đổ nát của ly sứ, chén sành. Ả không biết giải thích thế nào với anh nên liền đăm đe mấy cô hầu:
“Tao bảo sao, chúng mày nói thế, con nào mở mồm tao cho con đó chết không toàn thây.”
Thế nên bây giờ nghe ả nói vậy, mấy cô hầu đành ngậm bồ hòn làm ngọt, vâng vâng dạ dạ theo lời ả nói.
Anh xoay người đi vào phòng mà không thèm đếm xỉa tới ả làm ả ta tức lắm.
Xoa bả vai mệt mỏi, xoay chiếc cổ cứng đờ vì thức đêm, anh lại lấy tài liệu ra làm việc, mặc kệ mụ vợ, bây giờ Nhậm cũng đã mất, sự cưng chiều của anh đối với ả cũng vơi dần. Năm đó không phải tại ả báo tin mình mang thai thì anh cũng sẽ không cho ả vào nhà. Câu nói: “Tôi sẽ kết hôn với cô ấy” nói với cả nhà Nhan cũng chỉ là hả hê nhất thời. Về sau hối hận cũng đã muộn.
Vừa mở máy tính, gmail bỗng báo có tin nhắn mới.
Mở hộp thư, là một tài khoản nặc danh.
Bắt đầu là một đoạn băng đen chỗ ngã tư, hai thân ảnh xuất hiện, một là Nhậm, một là Nhan-cô, hai người dắt tay nhau đi. Nhan quay ra hỏi Nhậm:
“Tí ăn gì nah?”
Nhậm mỉm cười xoa đầu cô:
“Ha, cậu thích ăn gì? Tớ bao!”
Nhan đang định nói thì xuất hiện một chiếc xe, đèn chiếu thẳng vào hai người.
*rầm*….và sau đó thì đã biết. Nhưng chỗ quan trọng là người tài xế trong chiếc container đó. Hắn là một tên đen, mặt có vết sẹo mờ.
Kéo xuống tí là một đoạn video khác. Một đoạn video hai người lõa thể đang ân ái mặn nồng. và người trong đấy không ai khác là ả vợ và một thằng đàn ông. Nhìn kĩ tí thì tên đàn ông đó không ai khác là kẻ đã giết chết Nhậm.
Máu điên trong người đã nổi lên, nắm đấm siết chặt, cây bút trong tay gãy vụn…
“LÂM CHÍ LỘ, Ả ĐÀN BÀ ĐÊ TIỆN…”
Định bước ra khỏi máy tính thì màn hình lại hiện ra một số thông số ngân hàng.
Tài khoản này là Giáp, tiền hàng tháng đều được chuyển khoản đều đều vào tài khoản này. Người chuyển tiền không ai khác chính là mụ vợ, người đàn bà rách thây bên cạnh anh hằng ngày.
Lại có một tài khoản của một cổ đông của công ti Phong LAL, chiếm số cổ phần chỉ đứng sau anh. Và hồ sơ của người đó không ai khác lại chính là ả. Hàng tháng ả đem tiền đi rửa trong một công ti đen nhỏ tên PMP, trước mặt anh thì làm như mình không biết kinh doanh, công ti điều hành như thế nào…
Bước ra khỏi phòng với khuôn mặt đằng đằng sát khí, anh quát:
“LÂM CHÍ LỘ, CÔ RA ĐÂY CHO TÔI!!”
Ả tưởng anh gọi mình như mấy khi, tung tăng đi ra khỏi phòng, tay cuốn lấy vai anh:
“Anh gọi em có chi a~?”
“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của cô ra người tôi gấp!”
Ả ngơ ngác, ả có làm gì đâu?
Kéo ả ta vào phòng, anh đẩy ả tới trước màn hình máy tính.
Một đoạn clip nóng bỏng ập vào mắt ả ta, nhân vật nữ chính trong đoạn này không ai khác là ả. Đoạn cao trào thì ả nhìn mặt anh. Biểu tình lạnh ngắt, không một hành động nào. Vai ả run bần bật…anh sẽ làm gì?...
Lại kéo xuống, cảnh Nhậm bị chiếc xe đâm vào, cảnh Nhan ôm Nhậm khóc…
*Chát* cái tát hết sức lực hào vào khuôn mặt giả tạo của ả ta.
“Con mẹ mày! Mày! Đồ độc ác! Con mày mà mày cũng giết! Đồ rắn độc! Tao đã nuôi ong tay áo biết bao năm nay….”