Dĩ nhiên McKinley Inns đã để cho Emma và Katie lớn lên với rất nhiều lợi thế trong cuộc sống, nhưng nó vẫn là một công ty tương đối nhỏ, và công việc kinh doanh gia đình của họ cũng bị chao đảo nhiều lần. Thật khó mà hình dung có một mối đe dọa nào đó cho sự giàu có của Garrison. Alex đưa ra một chuỗi hạt ngọc lục bảo trông như được một trăm năm tuổi. Và cô chỉ có thể đoán gia tài của cải được cất kín trong chiếc hộp bằng nhung và da thuộc ở trong tủ sắt nhiều ngăn.
Alex lấy thêm một chiếc hộp khác từ một kệ trên cao. “Điều đó sẽ tỏ ra có lợi cho em hay cho anh?”
“Em là một người được chọn mà lị?” Cô nói đùa. “Bởi vì một cô gái có thể bị trói buộc với mấy cái thứ này.”
Cho đến lúc đó, họ mới phát hiện ra một mặt dây chuyền sapphire, nhiều vòng đeo tay kim cương, một chiễc nhẫn hồng ngọc của đàn ông, thậm chí có cả một vương miện được trang trí với rất nhiều viên kim cương hình giọt nước mà Emma chắc nó nên được ở trong viện bảo tàng.
Tuy nhiên, chiếc vòng kiểu quấn dây thừng lộng lẫy hơn hết.
“E rằng anh chỉ có thể cho em mượn chúng thôi.” Anh mỉm cười với cô khi anh băng qua căn phòng, ánh mắt anh chuyển dần sang màu khói xám mà cô bắt đầu thích. “Nhưng chúng ta sẽ nói đồng ý với một vài lời mời dự tiệc, vì vậy em có thể phô trương chúng.”
“Chỉ với điều kiện là chúng ta mang theo một vệ sĩ.” Cô sợ đến chết khiếp phải đeo chuỗi hạt này ở nơi công cộng.
“Em không cần vệ sĩ.” Anh nhướng nhướng chân mày. “Em đã có anh.”
Cô không thể nhịn được, không còn cách nào khác là cười toe toét vào lời nói đó. “Được rồi. Nhưng chỉ khi nào anh mang theo kiếm lưỡi cong của ông nội Hamilton vĩ đại- cao quý- tài giỏi của anh.”
“Em không nghĩ rằng nó có thể thu hút sự chú ý sao?”
“Em nghĩ việc chúng ta thu hút sự chú ý là sứ mệnh của anh trong cuộc sống.”
Anh bật tách mở cái hộp vừa mới được phát hiện. “Hay lắm”.
“Em, mặt khác.” Cô nhượng bộ sự cám dỗ và vòng chuổi hạt to quanh cổ cô. “sẽ cố gắng để trở nên xuất sắc và thận trọng về lễ đính hôn của chúng ta.”
Alex đặt cái hộp xuống mép giường, ra hiệu cho cô xoay vòng lại. “Để anh.”
Emma đứng và quay mặt ra khỏi anh để anh có thể cài cái móc.
Anh vén tóc cô tránh ra và nắm giữ hai đầu khóa từ ngón tay cô.
“Cám ơn,” cô thì thầm, cho phép mình một vài giây tận hưởng sự chạm nhẹ của tay anh và hơi thở anh nhẹ như làn gió.
Anh vuốt cho mượt chuỗi đeo cổ và chạm vào vai cô, xoay cô một nửa, để cô đối diện với chiếc gương hình bầu dục lớn trên cái bàn trang điểm gỗ hồng đào. “Nhìn đi.”
Emma đưa tay đến cổ, nơi chuỗi hạt lấp lánh rực rỡ với hai chục viên ngọc hoàn mỹ. Cô bước đến vài bước gần hơn, nhìn những viên kim cương phản chiếu ánh sáng và ánh lấp lánh vàng đậm với các cử động của cô.
“Tuyệt vời,” cô thở ra thành tiếng.
“Tuyệt thật,” Alex đồng ý, giọng anh vang ầm ầm nhỏ lại.
Cô ngước lên và bắt gặp mắt anh trong gương.
Màu khói xám đã chuyển sang màu xám đen u tối. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm xuống vòng cổ, và bằng động tác chậm rãi anh phủi nhẹ một vài sợi tóc đi lạc của cô.
Sau đó, anh cúi xuống.
Cô biết mình nên ngăn anh lại. Cô phải cản anh. Chỉ là cơ thể cô đã mong chờ được nếm qua hương vị của môi anh rồi, đôi môi ấm áp mềm mại của anh áp vào đường cong thanh tú của cổ cô. Lòng khát khao thèm muốn diễn ra thật thú vị lãng mạn trong cô, và cô cứ vẫn cứ nín lặng, chờ đợi, mong muốn.
Môi anh chạm vào da cô, đẩy nhẹ vòng cổ tránh ra, quyến rũ cô bằng một nụ hôn dịu dàng. Tay cô nắm chặt mặt bàn trang điểm vì cô cần nó để cho mình đứng vững do anh đã lấy mất sức lực ra khỏi đầu gối cô.
Anh đã ngưng lại sự tiếp xúc, nhưng sau đó hôn cô lại lần nữa. Lần này đầu lưỡi anh vẽ một vòng tròn trên xương đòn của cô. Anh hà hơi vào chỗ ẩm ướt, và toàn bộ cơ thể cô co lại phản ứng. Sau đó anh chuyển đến phía bên kia của cổ cô bằng một nụ hôn áp đảo quá mạnh, bao bọc.
Mãnh liệt hơn, rồi vẫn còn mãnh liệt hơn. Anh hôn vào quai hàm cô, má cô, tiếp theo tay anh luồn vào mái tóc cô, nâng đầu cô đu đưa loanh quanh khi anh nhằm vào miệng cô.
Khi môi anh gặp môi cô, cảm xúc mạnh mẽ và khát khao ham muốn tuôn ra từ mọi ngóc ngách trong con người cô. Cô buông tay ra khỏi bàn trang điểm, túm lấy cánh tay anh thế vào đó, bám vào sức mạnh của bắp tay anh và xoay người đầy đủ vào trong vòng ôm của anh.
Trong khi một bàn tay chỉ dẫn cằm cô, cánh tay tự do của anh vòng quanh eo cô, kiên quyết kéo cô vào nơi bắt nguồn của hai bắp đùi anh. Da thịt anh nóng rực và rắn như thép, truyền các tín hiệu ham muốn của giống đực rõ ràng không thể nhầm lẫn được.
Miệng anh mở rộng, và cô tham lam đáp ứng. Lưỡi anh cướp bóc vực thẳm mời gọi của cô, bắn ra những thông điệp rung động của nhu cầu cơ bản thông qua tĩnh mạch cô. Theo tiềm thức cô ưỡn cong xương sống, di chuyển gần hơn, ép chặt xương chậu cô, ngực cô, đùi cô sát vào cơ thể anh.
Thế giới bên ngoài biến mất, và ý nghĩ duy nhất của cô là Alex. Mùi hương lạ thường của anh, quyền lực buông thả của anh, và làn da có vị mặn, hương thơm nồng đậm đã cung cấp nhiên liệu cho tình trạng ham muốn của cô và cưỡng đoạt bất kỳ cái gì làm ra vẻ lý trí.
“Emma.” Tên cô ngân vang lên trên môi anh.
Bàn tay anh lướt xuống mông cô, chà xát cô dữ dội và áp chặt khít khao vào anh, để cô thôi không ảo tưởng về trạng thái khêu gợi nhục dục của anh. Sự giao hợp vụt xuyên qua cô, nẩy bật ra từ đỉnh hai bắp đùi cô, kéo thành luồng điện đi nhanh như chớp đến các đầu ngón chân và đầu ngón tay cô.
Cô khum tay vào khuôn mặt anh, làm cho phẳng lòng bàn tay cô trên làn da nam tính thô ráp của anh. Cô luồn sâu những ngón tay vào tóc anh, hôn anh mạnh mẽ hơn, hôn anh say đắm hơn. Có một ma lực nguyên thủy theo niềm đam mê này, một cái gì đó mà cô chưa bao giờ, có bao giờ cảm nhận trước đây.
Ở nơi sâu kín lờ mờ trong tâm trí cô, cô biết họ sẽ phải dừng lại. Nhưng không phải lúc này, chưa được.
Hơi thở anh dần dần trở nên không đều. Bằng cả hai tay, anh nhấc cô lên khỏi sàn nhà, kéo váy cô lên trên đùi, quấn hai chân cô vòng quanh chỗ thắt lưng anh sao cho lớp vải quần anh cọ xát vào lớp vải lụa mỏng tang của quần lót cô. Ngón tay cái của anh di chuyển nhẹ nhàng ở phía dưới sợi dây thun mềm mại, và bắp thịt cô co thắt xung quanh chỗ sờ mó này.
Alex nguyền rủa thì thầm.
Emma không thể không đồng ý.
“Chúng ta phải dừng lại thôi,” anh rên rỉ.
Cô gật đầu, không chắc cô có khả năng nói nên lời.
Ngón tay cái của anh xoay tròn mạnh mẽ hơn, buộc một tiếng kêu van thoát ra từ miệng cô.
“Đừng nói điều đó,” anh gầm gừ.
“Thế thì dừng lại đi anh -” Cô kêu van một lần nữa.
Tay anh rút lui. Anh ngẩng đầu ra sau nhìn vào mắt cô. “Anh muốn em,” anh thú nhận thẳng thừng, sau đó chờ phản ứng của cô.
Cô hít vào một hơi. Rồi một hơi nữa. Sau đó, thêm một hơi nữa, liều lĩnh tập hợp lại sức chịu đựng của mình. “Điều đó có thể không được tốt.”
“Ngược lại,” anh nói khi từ từ hạ thấp cô đứng xuống sàn. “Anh có cảm giác nó là rất, rất tốt.”
Cô di chuyển xa ra, ra khỏi tầm tay, lắc đầu. “Anh đừng nói như thế.”
“Không nói nó cũng chẳng thay đổi được gì cả.”
Có lẽ là không, nhưng đó là tất cả mà cô có. Cô không thể làm điều này. Cô chưa từng có cảm giác suồng sả quá nguy hiểm như vậy, cứ như là một người theo chủ nghĩa khoái lạc buông thả nào đó đã chiếm giữ khắp cơ thể cô. Cô chắc sẽ nói bất cứ điều gì, hứa bất cứ điều gì, làm bất cứ điều gì.
“Chúng ta có thể đừng bao giờ làm chuyện đó lần nữa không anh,” cô thì thầm.
“Đó là một giải pháp,” anh đồng ý. Nhưng sau đó anh hạ giọng xuống, và hơi cúi người về phía trước. “Chỉ là chúng mình đừng bao giờ, bao giờ dừng lại, nếu không chúng mình sẽ làm nó, làm nó lần nữa.”
Nhiệt độ trong phòng có vẻ như vô hiệu hóa khi họ giương mắt chằm chằm nhìn vào nhau. Một lát sau, Emma thực sự lưỡng lự lựa chọn.
Tiếng ồn đột ngột đến từ bên kia cửa phòng ngủ.
“Ông Garrison,” bà Nash kêu lên từ hành lang.
Tiếng bước chân mau lẹ của bà được theo sau bởi thêm những tiếng bước chân đều đặn nữa và một tràng tiếng Pháp lải nhải liến thoắng.
“Philippe,” Emma nói khi Alex theo phản xạ lao nhanh về phía cửa.
Cánh cửa bật mở ra và bà Nash đi đều bước vào bên trong.
“Xin cậu hãy làm ơn thông báo cho người đàn ông đáng ghét này biết rằng tiệc cưới nhà Garrison đã có từ sau triều đại vua William I (William the Conqueror 1066-1087), và chúng ta sẽ không phục vụ các vị khách mời của Garrison bằng những phần thức ăn rất nhỏ của các loại hải sản chuyên kiếm thức ăn ở tầng đáy (động vật thủy sinh tầng đáy) được phủ đầy nước sốt bơ của người nước ngoài trong khi tôi còn sống và đang thở.” Bà hít một hơi.
“Một lát thịt bò và một miếng to bột nhào?” Philippe yêu cầu, đến bên cạnh bà Nash. “Bà có can đảm gọi món đó là món ăn không?”
“Tôi gọi nó là bữa cơm tối của Nữ hoàng,” bà Nash đớp trả lại.
“Bà là người Anh mà không biết cách nấu bất cứ món gì ngoại trừ luộc.”
“Tôi sẽ luộc ông luôn, ông-”
“Xin lỗi?” Alex ngắt ngang, liếc nhìn qua lại giữa hai người.
Philippe có vẻ lấy lại bình tĩnh. “Xin thứ lỗi, thưa ông Garrison. Thưa cô.” Ông ta chập hai gót chân vào nhau và tập trung chú ý về Alex. “Tôi là Philippe Gagnon. Bếp phó, được đào tạo tại Sorbonne và học nghề theo John-Pierre Laconte. Tôi đã từng nấu ăn cho các ông hoàng và tổng thống. Và tôi đang phục vụ cho ông.”
Alex quay sang chớp mắt với Emma.
“Em thuê một người quản lý khách sạn,” cô thú nhận trong lặng thinh.
Anh dừng lại, vẻ mặt anh cẩn thận giữ thái độ trung lập. “Em thuê người quản lý khách sạn sao?”
“Đó có phải là một việc xấu không?” Trước khi câu hỏi đó thốt ra, cô biết nó nghe có vẻ lố bịch. Bà Nash gần như đã gọi tên Hải quân Hoàng gia. Và nước da của Philippe đã chuyển sang tím tái không tự nhiên.
Alex không trả lời, nhưng mắt anh mở to.
Bà Nash khịt khịt. “Cô là cô dâu, dĩ nhiên.”
Emma có thể là cô dâu, nhưng thật dễ dàng nhận ra cô đã làm điều gì đó xúc phạm tới người rất có quyền thế. Cô không muốn thuê một người quản lý khách sạn. Đó là một hành động tự bảo toàn.
Mặc dù cô đã phải thừa nhận, Philippe thật tuyệt vời. Ông ta đã dọn sạch hành lang của cô và làm trống tầng lửng gồm có các người đặt kế hoạch đám cưới không mong muốn và các phóng viên. Kể từ lúc đó, ông không là gì cả ngoại trừ chuyên nghiệp và hữu ích. Cô không muốn thuê ông ta.
Nhưng bà Nash rõ ràng là bà chủ trong lãnh thổ của mình không ai bác được đã lên kế hoạch rất cụ thể cho đám cưới của Alex. Emma chắc chắn cũng không muốn làm cho bà ta ghét mình.
Cô liếc nhìn Alex. Không có sự giúp đỡ ở đó. Anh ấy rõ ràng đang đợi bước kế tiếp của cô.
Cô nhìn từ Bà Nash cho đến Philippe và ngược lại. “Chúng ta có thể, um, thỏa hiệp không?” Cô hỏi.
Alex phun ra. “Em muốn dân Anh và dân Pháp thỏa hiệp về thức ăn không?”
“Nó cũng là một việc xấu ư?”
Xem ra không một ai có ý sẵn lòng trả lời.
“Tôi bằng lòng,” cuối cùng Philippe xen vào, với một tiếng thở dài dài đau khổ, “chuẩn bị một ít - theo cách cô nói- nhượng bộ.”
Emma liếc nhìn bà Nash hy vọng.
Bà Nash mím chặt môi.
“Bà Nash? “Alex nhắc.
“Đó là truyền thống,” bà ta phun ra.
Emma cố gắng đến gần bằng một cái gì đó có ích. “Có lẽ bà làm món chính? Và Philippe làm món tráng miệng?”
“Chúa ơi.” Philippe làm dấu thánh giá. “Tôi sẽ bị hủy hoại.”
Bà Nash nói oang oang hai hàm va vào nhau lập cập. “Đô đốc sẽ đội mồ của ông ấy lên.”
Emma nhìn Alex một lần nữa. Anh nên cảm thấy tự giác nhảy xổ vào bất cứ lúc nào.
“Em có thêm ý tưởng nào tốt hơn không?” anh hỏi cô.
Đã đủ rồi. Toàn bộ mớ hỗn độn này là lỗi của anh dù sao đi nữa. “Anh là người đã cầu hôn em trước công chúng. Anh thả ra các con chó săn.”
“Các con chó săn nào?”
“Philippe là người đã cứu tôi. Ông ta đã đuổi sạch mấy tên phóng viên cút đi. Ông ta đã tống cổ những người quản lý khách sạn khác tập hợp thành-”
“Ba mươi lăm năm,” Bà Nash xen vào. “Ba mươi lăm năm qua tôi đã ở với gia đình Garrison.”
Philippe làm một cử chỉ quất bằng một tay. “Bánh Pudding Yorkshire (xem hình trên bác Gu đi hỏng biết dịch là gì? Đại khái là bánh xốp nương ăn với thịt bò nướng trên chảo) và bắp cải luộc không có chỗ trên bàn của tôi.”
“Bàn của ông hả?” Bà Nash kêu lên. “Tôi cho rằng ông có ý muốn nói bàn của ông Garrison.”
“Chúng ta có thể tìm lại được những con chó săn đó không?” Alex hỏi.
“Chúng là phép ẩn dụ,” Emma nói.
“Anh đã hiểu điều đó nhiều mà,” anh nói kéo dài giọng.
“Báo chí,” Philippe nói, đưa ra một vài cử chỉ bằng tay ấn tượng hơn. “Họ ở khắp mọi nơi. Cô McKinley buộc phải lẩn trốn và tôi đã giúp cô ấy.”
“Ông ấy đã cứu tôi,” Emma đồng ý. Và cô không định thuê người đàn ông này vì sự khó nhọc của ông ta. Chắc chắn nhờ ơn trên bốn người lớn ôn hòa này có thể nêu ra được một sự thỏa hiệp.
Cô quay sang bà Nash. “Tại sao chúng ta không lôi ra công thức nấu ăn của bà.”
“Nước, muối và một miếng thịt bò lớn,” Philippe nói.
“Ít nhất nó không phải là chân của động vật lưỡng cư-”
“Nghĩa là.” Alex bước dứt khoát về phía trước. “Philippe, bà Nash và em sẽ làm việc cùng với nhau. Tôi muốn có ba lời tiến cử cho một sự thỏa hiệp vào thứ Tư kế.”
Ngay lập tức hai người dừng nói chuyện.
“Buổi sáng,” Alex.
Sau khi ngừng, Philippe và bà Nash đưa mắt nhìn nhau ngờ vực.
“Tôi có thể nhận được lời đồng ý chứ?” Alex nhắc.
Philippe ngẩng cằm. “Dĩ nhiên nhưng tôi sẽ làm tất cả mọi thứ trong khả năng của mình để giúp đỡ.”
“Chúng tôi chắc chắn có thể thảo luận về chuyện đó,” bà Nash nói, nghiêng cằm bà đi một góc thách thức như nhau.
“Được rồi, cảm ơn,” Alex nói. “Nếu hai người lượng thứ, Emma và tôi sẽ lựa chọn một vài đồ trang sức.”
Cả hai người Philippe và bà Nash gật đầu cứng nhắc và rời khỏi phòng. Bà Nash đóng cửa lại đằng sau họ.
Alex trao cho Emma một tiếng thở dài lớn kiệt sức. “Một gã người Pháp?”
“Làm sao mà em biết anh có một bà quản gia hung dữ chứ?”
Alex thong thả quay lại két sắt đã mở. “Em nói đúng. Anh thật ngốc nghếch. Còn điều gì khác mà anh nên biết phải không? Một tài xế người Hy Lạp lái chiếc limousine? Một người Rumani bán hoa?”
“Bộ bà Nash không ưa gì với người Ru-ma-ni hả?”
Lưng anh day về phía cô, nhưng Emma có thể nói Alex đang mỉm cười với điều đó.
“Có lẽ em nên đi theo bất kỳ kế hoạch sắp tới nào của anh đầu tiên.”
“Để thỏa mãn bản tính kiểm soát kỳ cục của anh hả?”
“Để tránh làm hỏng và chia cắt trong suốt buổi lễ. A, Nó đây rồi.”
Tính hiếu kỳ của Emma trở nên nhiều hơn, và cô bước đến gần két sắt hơn. “Anh đã tìm thấy cái gì trong đó?”
Anh mở nắp một cái hộp nhung màu tím. “Viên kim cương Tudor.”
Emma liếc nhìn xuống viên ngọc quý trong tay anh và ngay lập tức nín thở.
Tuyệt đẹp.
Cổ xưa, độc nhất vô nhị, lộng lẫy và rực rỡ.
Nhẫn được làm từ sợi bạch kim, đan lại với nhau tạo thành kiểu Celtic cầu kỳ phức tạp. Những viên hồng ngọc vuốt thon trên đường cong, làm nổi bật vật trang trí ở chính giữa -một viên đá quý hình bầu dục lấp lánh hoàn mỹ.
Viên kim cương Tudor.
“Đeo thử đi,” Alex nói.
Cô lắc đầu. Những cô dâu giả mạo không được chạm vào một vật như thế. Ít nhất, nó phải là vận rủi.
Anh chuyển cái hộp về phía cô. “Bà Nash nói phải. Các đồ trang sức của gia đình sẽ tỏ ra có lợi cho chúng ta.”
Emma lắc đầu lần nữa, dịch chuyển từ chân này đến chân kia, nhịp tim cô đập mạnh thêm. Không còn cách nào. Không biết làm sao. Chiếc nhẫn anh trao cho cô vào cái đêm ở sòng bạc thì cực kỳ đẹp.
“Nó đã được bảo hiểm,” anh nói.
“Đề phòng vận rủi hả?”
Anh liếc nhanh qua chiếc nhẫn bối rối. “Vận rủi làm sao? Nó không là gì cả chỉ là kim loại và đá quý.”
“Nó là một vật gia truyền quý báu trong gia đình.”
“Và nó là vật gia truyền của gia đình anh. Và anh muốn em đeo nó.”
“Vật đó không phải là quyền lựa chọn của anh.”
Alex cau mày. “Đó là quyền lựa chọn của anh. Anh sở hữu chiếc nhẫn. Anh sở hữu bộ sưu tập, két sắt, ngôi nhà. Và anh có thể tặng chúng cho bất kỳ người nào mà anh thích mẹ kiếp.”
Cô không thể làm điều đó. Cô hoàn toàn không thể làm điều đó. “Em đang nói về đạo lý, không phải về phạm vi pháp luật.”
Giọng anh mang tâm trạng thất vọng rõ ràng. “Nó trái với đạo lý như thế nào khi em đeo nhẫn của anh hả?”
“Bởi vì em sẽ thiếu tôn kính đối với tất cả các cô dâu kế thừa trước em.”
Alex chớp mắt. Sau đó, anh nheo mắt, và một nụ cười hơi là lạ nở trên mặt anh. “Emma. Em có thật nghĩ rằng em là cô dâu đầu tiên của dòng họ Garrison kết hôn vì tiền không?”
Emma không kết hôn vì tiền. Ít nhất không phải là cách mà anh đang ám chỉ cô sẽ kết hôn vì tiền. Cô đã có tiền riêng của mình. Anh chỉ đơn giản là... Ừ, anh đang giúp đỡ cô, vì một sự báo đáp hậu hĩ, thế thôi.
Đó là cùng có lợi, và cô oán giận anh đã làm cho cô có cảm giác khác.
“Điều này đã được diễn ra từ đầu những năm của thế kỷ mười tám,” Alex nói. “Ngay cả cha của anh.” Sau đó, quai hàm anh siết chặt. “Đưa tay ra, Emma.”
Cô bắt đầu rút lui, nhưng anh đưa tay ra, nắm lấy cổ tay trái của cô, vỗ về nó về phía anh.
“Em không-”
Anh trượt chiếc nhẫn qua đốt ngón tay đầu tiên của cô.
Cô khép chặt miệng và nhìn chằm chằm vào những đường tròn bạch kim vô tận, vào bàn tay ngăm ngăm đen của Alex áp vào làn da nhợt nhạt của cô, vào viên kim cương và những viên hồng ngọc cổ xưa lấp lánh dưới ánh sáng.
“Hãy tin anh khi anh nói với em,” Alex nói, đẩy nó xa hơn một chút. “Em đang tiếp tục một truyền thống đáng tự hào.”
Chiếc nhẫn trượt vào miễn cưỡng qua đốt thứ hai, nhưng sau đó nó yên vị ở chân ngón tay cô.
Một sự vừa vặn hoàn hảo.
“Đấy,” Alex thốt ra, ngón tay cái của anh vuốt ve trên bề mặt viên kim cương. “Bây giờ chúng ta thực sự đã đính hôn.”
Người anh em họ thứ ba của Alex là Nathaniel đã kết thúc thân thế Hamilton ở nơi mà Alex đã kết thúc tài sản của Hamilton và vẻ ngoài của Hamilton, Người con thứ hai của bá tước Kessex hiện thời, Nathaniel đã buộc phải tìm kiếm cơ đồ của mình, cũng giống như Hamilton đã thực hiện trong rất nhiều thập kỷ trước.
Với vốn đầu tư ban đầu ít hơn từ bất động sản gia đình, Nathaniel đã thành lập Kessex Cruise Lines (Ngành du lịch đường biển Kessex). Sau đó, anh ta thêm vào Kessex Shipping ( công ty vận chuyển hàng bằng tàu thủy Kessex ) và nhanh chóng phát triển tài sản của anh lên đến hàng trăm triệu.
Bây giờ anh ta quan tâm đến dao động của ngành công nghiệp vận chuyển từ Paris đến Auckland. Và ngành công nghiệp vận tải là nhân tố cơ bản của thương mại toàn cầu. Alex có thể biết làm cách nào để điều hành một chuỗi khách sạn thành công. Nhưng Nathaniel có thể thao túng thế giới.
Anh ta đã cung cấp cho Alex một tập hồ sơ dày về DreamLodge, sau đó ở quanh quẩn thêm hai ngày. Anh ta sẽ quay về London ngày hôm nay. Sự hiện diện liên tục của anh ta làm Alex không an tâm. Nathaniel không nán lại trừ khi có điều gì đó thú vị. Và điều mà Nathaniel tìm thấy thú vị thường khiến cho Alex toát mồ hôi hột.
Hai người đàn ông, cùng với Ryan, chờ cho đến khi Simone đi ra và đóng cửa văn phòng Alex.
“Chuyện gì đang diễn ra vậy?” Alex yêu cầu anh họ của anh mà không có lời mào đầu.
Băng ngang qua chiếc bàn họp hình tròn, Nathaniel đi từng bước chậm rãi tiến về phía ghế của mình. “Chú có bao giờ gặp David Cranston chưa?”
Điều đó chắc chắn không phải là những gì mà Alex nghĩ rằng mình sẽ được nghe. “Ý anh muốn nói tới bạn trai của Katie McKinley phải không?”
Nathaniel gật đầu.
“Rồi,” Alex nói.
Nathaniel búng tay nghe một cái tách. “Hắn ta đang ở trong tầm ngắm của tôi.”
Ryan chen ngang. “Vì sao?”
Tâm trạng của Nathaniel trở nên trầm ngâm tư lự. “Bây giờ thì đừng biết.”
“Cảm nhận bằng trực giác hả?” Alex hỏi, biết được câu trả lời rồi.
Khả năng cảm nhận bằng trực giác của Nathaniel là một huyền thoại trong gia đình. Anh ta thực hiện những giao dịch hàng triệu đô la không dựa vào gì cả, chỉ là một ánh sáng lung linh mơ hồ của một lý thuyết nào đó.
May mắn kỳ lạ của anh ta đã từng làm Alex cảm thấy mê mẩn. Nhưng sau đó Nathaniel giải thích may mắn của mình thực tế là do toàn bộ hàng trăm điều quan sát được trong tiềm thức, từ những biểu hiện phía trước, xu hướng chung của cổ phần chứng khoán đến các kiểu thời tiết và các bài báo. Anh tự mình không biết chắc nó tác động bằng cách nào, chỉ biết rằng nó đã có ảnh hưởng.
Hiện tượng này không còn làm Alex cảm thấy mê nữa, và anh đã thôi gọi nó là may mắn cách đấy mấy năm.
“Cảm nhận bằng trực giác,” Nathaniel xác nhận. “Chú có biết McKinley Inns vừa mới thuê cậu ta không?”
“Cranston ư?” Alex hỏi có phần hơi khó chịu hơn khi phải nghe tin tức như thế này từ người anh họ của mình. “Làm việc gì?”
“Tiếp thị ở nước ngoài. Phó GĐ các dự án đặc biệt.”
Ryan cười hô hố. “Các dự án đặc biệt à?”
“Quá đáng,” Nathaniel đồng ý.
“Kinh nghiệm của cậu ta là gì?” Alex hỏi. Còn Emma thì đang suy nghĩ cái gì?
Nathaniel nhún vai. “Kiểu quản lý một dự án loại xoàng nào đó cho công ty tư vấn Leon Gage.”
“Họ đã đuổi cậu ta sao?”
Nathaniel lắc đầu. “Không, Cậu ta tự bỏ đi.”
“McKinley thực sự săn đón cậu ta hả?”
Nathaniel gật đầu. “Đề nghị cho cậu ta một mức lương nhảy vọt.”
“Gã này là một anh chàng đi lén lút,” Ryan nói. “Nắm lấy một công việc nhàn hạ của công ty bạn gái...”
Alex ghét nghĩ đến McKinley Inns nâng đỡ một người điều hành lười biếng, đặc biệt là nơi mà có gia đình trị dính líu vào.
Nhưng trái lại anh cũng không đủ ngu để ở tình huống giữa em gái vị hôn thê của anh và tình yêu đích thực của cô ấy. Trong tất cả những trận đánh mà anh muốn đảm nhận ở McKinley, điều này chắc chắn không phải ở hàng đầu danh sách của anh.
Nathaniel đứng lên. “Chỉ có bấy nhiêu việc đó mà tôi muốn báo cho các chú biết.”
Alex đứng lên cùng với người anh họ của mình. “Anh đang bị làm bực mình vì mức độ đạo đức, phải không?”
“Không có gì tồi tệ hơn một kẻ ăn hại bám váy người phụ nữ của hắn. Chú cần phải có một cuộc nói chuyện với cô ả Katie này. Nói cho cô ta biết để vứt bỏ gã con hoang đó.”
Alex đùa cợt thành ra cười. “Có lý. Chuyện như thế sẽ xảy ra.”
“Cô ta có sự từng trải rất tồi ở đàn ông.”
“Cô ta cũng có quyền sở hữu năm mươi mẫu dải đất dọc bãi biển trên đảo Kayven. Cô ta có cưới con chó St. Bernard của cổ tôi cũng chả quan tâm.”
Nathaniel đưa cho anh lời chào có hai ngón tay chế giễu. “Cám ơn những hình ảnh đó, Alex.”
“Không vấn đề gì, Nate. Tất cả mọi thứ vẫn đi đúng hướng cho dự án ở đảo Kayven?”
“Vấn đề nhỏ với hiệp hội phu khuân vác ở bến tàu, tôi đã sắp xếp nó trật tự ngăn nắp hết rồi. Mọi thứ vẫn còn đúng hướng theo mục đích của anh?”
“Đúng như vậy.” Emma đã đeo nhẫn vào tay, và họ đã đưa tin rất tích cực trong ba tờ báo lớn.
Nathaniel trượt ghế ra phía sau bên dưới bàn họp. “Trong trường hợp đó, thưa quý ông. Tôi có một cô gái và một chiếc máy bay cả hai đang đợi trên đường băng tại JFK (sân bay quốc tế Kennedy).”
Alex chìa tay ra và bắt tay Nathaniel. “Cảm ơn các thông tin trên cả hai mặt trận.”
“Bất cứ lúc nào” Sau đó Nathaniel gật đầu với Ryan. “Gặp lại chú sau nhé.”
Ryan đứng lên. “Chúc một chuyến bay vui vẻ.”
Nathaniel cười toe toét và quay về phía cánh cửa, ném lời chia tay qua vai của mình. “Máy bay là chiếc Learjet 60 đời mới của tôi. Cô gái là một cô mát-xa được cấp phép từ Stockholm.”
Alex đi ngang qua bàn làm việc khi cánh cửa kêu lách cách đóng phía sau Nathaniel. “Chắc anh ấy sẽ có một chuyến bay thoải mái.”
“Làm sao để tôi có được cuộc sống của anh ấy hả?” Ryan hỏi.
“Hầu hết mọi người đều muốn có cái của anh trai chú mày.”
Tối thứ tư, Katie cố giật lấy chiếc nhẫn khó cầm trên bàn tay trái của Emma. “Không có cách nào,” cô ta kêu lên.
“Cách hả,” Emma nói, vẫn còn vật lộn để quen với gánh nặng của vật này và vẫn còn lo ngại về hàm ý bảo hiểm nếu cô bị mất nó.
Katie ngước lên, mắt cô sáng ngời dưới ánh đèn trong căn hộ penthouse của Emma. “Một bá tước thật hả chị?”
“Giới thiệu về bốn thế hệ trước đây.”
“Alex đã đưa cho chị vật gia truyền của gia đình anh ấy hả?”
“Hãy bình tĩnh, đừng nóng mà.” Emma thả tay ra và ngồi xuống trên chiếc ghế dài. “Anh ấy chỉ cho chị mượn thôi. Và nó có một lịch sử đáng ngờ.”
Katie ngồi vào chỗ đối diện, đá bật giày cô ra và bắt chéo chân bên dưới. “Ồ, kể em nghe với.”
“Tất cả các cô dâu đều kết hôn vì tiền.”
Katie nhìn chằm chằm vào cô, chờ đợi. “Thật vậy sao?”
“Thậy vậy mà.”
“Em nghĩ chị sẽ nói về tình dục, sì căng đan và giết người.”
“Rất tiếc. Không có giết người.” Emma nhớ lại về buổi chiều hôm đó. “Đúng rồi, ngoại trừ bà Nash. Bà quản gia của Alex. Chị có một cảm giác bà ta có khả năng đó.”
“Và chị đã làm bà ta khó chịu phải không?”
“Không nhiều đối với chị. Nhưng tốt hơn Philippe nên quan sát phía sau lưng ông ta.”
Katie cười toe toét. “Em có một cảm giác Philippe có thể tự chăm sóc mình.”
Emma phải thừa nhận, cô cũng đã có cảm giác đó. Cô vuốt nhẹ ngón tay cái lên viên kim cương lớn và bồn chồn khoắc khoải nhớ lại cơ thể sống động của Alex. Cô kiên quyết tống khứ nó. “Thế chị đã bỏ lỡ chuyện gì ở văn phòng vậy?”
Katie hất mái tóc quăn vàng óng của cô ra sau qua một bên vai. “Em đã nhận David đến làm việc cho chúng ta.”
Emma không hiểu. “David của em ư?”
“Vâng ạ, David của em đấy?”
“Nhưng cậu ấy đang làm ở Leon Gage.”
“Em thuyết phục anh ấy bỏ nó.”
Một cảm giác khó chịu dần dần lộ ra xuyên qua Emma. “Tại sao em làm điều đó?” David là một chàng trai tuyệt vời. Và rõ ràng Katie yêu cậu ấy. Nhưng làm việc với nhau? Ngày này qua ngày khác? Điều này có thể tốt cho bất kỳ cặp vợ chồng nào chăng?
“Bởi vì chúng ta cần anh ấy,” Katie nói, giọng điệu của cô từ tinh tế chuyển sang hờn dỗi.
Emma tập hợp lại mọi thứ.
Cô ao ước phải chi Katie bàn bạc chuyện này với cô. Không phải là Emma sẽ bác bỏ em gái cô, nhưng cô chắc có thể kiềm chế bản chất bốc đồng của Katie.
“Ít ra thì em cũng nên tìm kiếm sự giúp đỡ từ nguồn cung cấp nhân lực chứ?” McKinley có một bộ phận nhân sự hàng đầu.
“Cái gì? Em có thể kết hôn với anh ấy nhưng em không thể thuê anh ấy sao?”
“Katie-”
“Thật không, Emma.”
Emma nghiến chặt hàm. Nguồn cung cấp nhân lực sẽ kiểm tra lý lịch và liên kết người thích hợp với việc làm phù hợp. Họ sẽ làm gì nếu như David làm việc không đâu vào đâu?
Lúc ấy cô đã đấu tranh để giữ cho giọng nói mình không khiển trách. “Cậu ấy sẽ làm gì?”
Katie trề môi dưới.
“Katie?”
“Phó chủ tịch Dự án đặc biệt ở nước ngoài.”
Emma nhấn mạnh ngón tay cái sát vào các khía cạnh lởm chởm của chiếc nhẫn. Giờ đây khi ký ức về Alex bất chợt bật ra, nó có thể an ủi một cách lạ lùng. “Chị biết rồi.”
“Anh ấy có cơ hội làm quen ở châu Âu và trên khắp vùng biển Caribbean.”
Emma gật đầu. Cô không biết được họ đã có những vấn đề ở châu Âu hay vùng biển Caribbean.
“Anh ấy đang hoạt động phía sau hội nghị kinh doanh và các câu lạc bộ du lịch.”
Emma hoàn toàn không thể kìm lại miệng lưỡi. “Em có chắc đó không phải là do quá nhiều cảm giác về tình yêu không?” Cô mong muốn Katie được hạnh phúc, thật sự cô đã muốn. Nhưng có điều gì đó về tình huống này làm cho cô khó chịu. Vì lợi ích của Katie. Vì lợi ích của công ty.
“Chị và Alex sẽ làm việc cùng nhau,” Katie nói.
“Tuy nhiên, Alex và chị không-”
“Lấy nhau.”
Emma thình thình giật ngón tay cái ra khỏi chiếc nhẫn. “yêu nhau.”
“Vậy thì tình yêu làm cho em và David làm việc với nhau dễ dàng hơn.”
Emma cố gắng tìm lỗi lập luận logic đó. Một cách nghiêm túc, cô cho là nó đúng. Katie và David thực sự yêu nhau và tôn trọng lẫn nhau. Trường hợp Alex và Emma không thể đi đến trong vòng mười bước chân mà không có tranh luận hoặc... tệ hơn nữa.
Những ngón tay duỗi ra, Katie vuốt mớ tóc vàng óng ra sau trên trán. “Hết sức chân thành mà nói, Emma, nếu như chị đang lo lắng về bất cứ ai làm việc cùng với nhau thì em lo lắng cho chị và Alex.”
Emma đã lo lắng về điều đó rồi.
Cô cưỡng lại thôi thúc để chạm vào chiếc nhẫn lần nữa.
Hết sức chân thành, cô đã nhận được lo lắng nhiều hơn nảy giờ.