Cô buộc mình giữ vững lập trường. “Có phải anh chỉ được cái tài nói suông không? Bởi vì thấy giống như anh -”
Anh sà xuống và bao phủ miệng cô bằng một nụ hôn nồng nàn nóng bỏng. Cánh tay mạnh mẽ của anh ôm cô che chở yêu thương. Cảm giác xúc động mạnh làm rung chuyển cơ thể cô khi chiếc quần ẩm ướt của anh thấm qua váy áo cô. Lưỡi anh kéo ra, và những ngón tay anh bám chặt vào cổ cô.
Căn phòng quay tròn, thậm chí như thế giới của cô đã ngưng lại hoàn toàn.
Vâng, được lắm. Giờ đây đã là cuộc đấu.
“Nói nó đi,” anh quát tháo ầm ầm.
Cô lắc đầu, không.
Tay anh chuyển đến lồng ngực cô, vuốt ngược lên trên để nhận chìm ngực cô. Xuyên qua lớp vải cotton mỏng, ngón tay cái của anh nhắm chính xác vào núm vú cô, xoay tròn nó một lần rồi mân mê nụ hoa.
Cơ thể cô ngay lập tức tràn ngập những ham muốn.
“Nói em muốn anh đi,” anh thử thách một lần nữa.
Cô ghì chặt hai đầu gối của mình để giữ cho chúng không bị khuỵu xuống nhưng từ chối không chịu thua những thử thách ý chí.
“Theo cách của em đó,” anh thì thầm, hôn cô lần nữa.
Cô nếm mùi rượu úyt-ky Ê-cốt có vị hạt phỉ dịu ngọt của anh, hít vào mùi xạ hương nồng của anh sau đó cảm thấy những đầu ngón tay nhiệt tình của anh trườn dần bên dưới đường viền cổ áo cô. Anh nhích đến gần hơn theo cách của mình, gần hơn, gần hơn nữa. Cho đến khi cô ưỡn cong lưng, đẩy bầu vú nhức nhối vào trong bàn tay nóng bỏng của anh.
Anh rên rỉ hưởng ứng, làm thỏa mãn núm vú cô bằng một cử động thành thạo. Da cô sởn gai ốc. Cơ thể của cô hò hét đòi nhiều hơn nữa.
Anh đang làm gì đấy?
Anh làm lại một lần nữa, và cô thét lên thành tiếng.
“Nói đi,” anh rít lên, miệng anh lướt nhẹ chạm vào miệng cô.
Cô rên rỉ một từ không.
Anh chửi thề nhỏ.
Sau đó, anh bế cô lên và mang cô qua ô cửa hẹp, đặt cô trên chiếc chăn bông dày của chiếc giường loại tốt nhất.
Trước khi cô có thời gian để thở, anh cúi xuống cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô khi anh tháo sợi dây buộc chiếc áo đầm. Những đốm sáng óng ánh như bạc nung nấu tận trong đáy mắt màu xám đen u tối khi anh nới lỏng chiếc váy mở ra, để lộ cái chỗ hở ra của cô, rốn cô, lớp ren phía trước quần xì líp của cô.
Hơi thở anh dần dần trở nên rời rạc. “Chỉ cần nói nó, Emma.”
Cô với tay bên dưới áo sơ mi anh, lướt những ngón tay lên ngực anh, xuyên qua đám lông thưa thớt và trên khắp mặt phẳng có nụ hoa anh, trả lại anh ít nhất vài thứ nào đó mà cô đang nhận được.
Anh kẹp chặt cổ tay cô. “Anh muốn em đừng bao giờ nghi ngờ.”
Đúng như ý muốn. Mẹ kiếp.
Anh từ từ buông cô ra, đẩy các đầu ngón tay đi tới bằng một cuộc hành trình gợi cảm giữa ngực cô, trên bụng cô, liên tục hạ xuống thấp hơn. Anh chạm tới đáy quần lót cô. Sau đó, anh kéo rê một đường trên lớp vải trong mờ, chạy dích dắc trên da thịt nhạy cảm của cô, trước khi dừng lại và úp vào của cô, cọ xát gót bàn tay vào tâm điểm tình yêu của cô.
Với bàn tay còn rảnh, anh tách đôi áo đầm của cô, để lộ ra bộ ngực trần. Ánh mắt anh say mê trên làn da trắng nhạt và đầu núm vú màu hồng bị co lại sít sao khi ngực cô phồng lên và hạ xuống bởi vì hơi thở nặng nhọc.
Anh hôn lên một nụ hoa, liếm nó bằng lưỡi của mình, mút kéo nó trở thành một nụ căng hơn và căng cứng hơn. Sau đó, anh hà hơi vào chỗ ẩm ướt, và người cô trở nên nóng rực, sau đó thì lạnh, và rồi nóng trở lại hoàn toàn.
“Tất cả mọi thứ em phải làm là nói nó,” anh lặp lại.
Để trả lời, cô uốn cong hông. Tay anh quả là đang mang đến những khoái lạc xuống chỗ đó tới mức cô nghĩ rằng cô không thể nói được cho dù cô rất muốn. Và cô không muốn. Cô không muốn anh thắng, và cô chắc chắn cũng không muốn anh dừng lại.
Anh làm dịu đi bên cạnh cô, vùi mặt vào cổ cô, thả những nụ hôn dữ dội gần sợi dây chuyền, trong khi anh kéo quần lót cô xuống và tìm kiếm vùng xác thịt ẩm ướt ấm áp của cô.
Cô ôm lấy vai anh, bấu chặt khi đầu ngón tay anh tìm thấy điểm nhạy cảm. Anh nấn ná và xoay tròn trong lúc bắp đùi cô căng ra, ngón chân cô co quắp và một xung điện nhỏ hồi sinh bên dưới tay anh.
“Emma,” anh thở hổn hển, gắn chặt miệng anh vào miệng cô, đẩy lưỡi anh vào sâu bên trong, kéo váy ra khỏi người cô.
Anh đặt một bàn tay lên ngực cô, giữ ở đó, rồi có vẻ như do dự. Mắt anh đen thẫm giống như bầu trời đêm khi anh nhìn xuống cô. Miệng anh lấp lánh vì ẩm ướt, và ánh sáng lờ mờ từ phòng khách làm nổi bật những đường nét và góc cạnh khuôn mặt anh.
Emma hít oxy vào đầy phổi.
“Hoặc là em nói em muốn anh,” anh gầm gừ “hay là anh dừng lại ngay bây giờ.”
Anh sẽ không thể.
Anh không thể.
Cơ bắp bên trong cô co giật vì đòi hỏi.
“Em muốn anh.” Cô nói bằng giọng khàn khàn.
“Cám ơn em,” Miệng anh lao xuống nằm trên miệng cô, và ngón tay anh đút sâu vào bên trong.
Cô tranh giật các nút áo sơ mi của anh, kéo mạnh nó qua một bên, ôm chặt anh và ép sát ngực cô vào làn da anh thô ráp. Hơi nóng của ngực anh làm nổ tung cô ngay cả khi miệng anh tìm kiếm miệng cô, và lưỡi của họ bắt đầu quấn quít nhau thân mật.
Bằng cách nào đó, anh đã cởi được quần và đặt một bao cao su vào đúng vị trí. Cô lùa những ngón tay qua tóc anh, vuốt ve chiếc cằm râu mọc lởm chỏm của anh, miết một ngón tay lên môi anh và và đút nó vào trong.
Anh hôn lòng bàn tay cô, mặt trong cổ tay cô, chỗ cong của khuỷu tay cô. Sau đó, anh trèo lên trên cô và cô đưa đầu gối lên.
“Emma,” anh thốt ra. Kẹp chặt tay cô, những ngón tay quấn vào nhau, anh hôn cô mạnh khi anh đâm sâu vào lút cán.
Cô rền rĩ tên anh, cong người lên để đáp ứng anh. m nhạc, bữa tiệc, thế giới biến mất trong niềm đam mê mơ hồ khi những cú đâm của anh dần dần trở nên mạnh hơn và nhanh hơn và những đầu dây thần kinh của cô hội tụ về nơi mà cơ thể của họ gặp nhau.
Cô nhắm mắt lại khi cuộc bắn pháo hoa rộn ràng rung động. Những tiếng nổ nhỏ đầu tiên. Sau đó, chúng tăng lên dữ dội hơn, sáng hơn và nhanh hơn cho đến khi toàn bộ bầu trời nổ tung ra thành ánh sáng, màu sắc và âm thanh.
“Alex,” cô kêu lên, và tiếng anh rền rỉ ở yết hầu nói với cô anh sẽ theo cô tới tận cùng trái đất.
Cuộc bắn pháo hoa từ từ giảm xuống thành ánh sáng dìu dịu. m nhạc trở lại, và âm thanh tiếng cười lọt lên từ bữa tiệc ở boong tàu ở thấp hơn.
Cô muốn những âm thanh này biến mất. Cơ thể Alex là một sức nặng tuyệt vời vẫn giữ cô trên chiếc giường êm ái, và cô không muốn tỉnh lại lúc này.
“Em không sao chứ?” anh hỏi, hoàn toàn thanh thản.
Cô gật đầu. “Nhưng đừng cử động. Trong lúc này.” Cô không muốn làm gián đoạn quãng thời gian này.
“Được rồi.” Sau đó anh thở dài áp vào tóc cô. “Quá tuyệt khi biết rằng anh đã thắng.”
Cô đã thử tiến lên một mức phẫn nộ thích đáng nhưng cô đã quá thỏa mãn. “Anh không thể cho em năm phút, có phải không?”
“Em là một người khó chơi, Emma McKinley.”
“Buồn cười thật. Ở đây em đang nghĩ em thật dễ dàng.”
Những ngón tay anh đan xen giữa những ngón tay của cô. “Dễ dàng ư? Anh chưa bao giờ quan hệ tình dục tích cực như vậy trong cuộc đời mình.”
Được lắm. Dư âm chính thức đang tàn lụi đi. “Anh có thể đi được rồi đó.”
Anh lăn mình sang một bên, buông ra một tiếng thở dài, sâu sắc thỏa mãn. “Em muốn anh.”
Cô đấm vào vai anh. “Ồ, tự mình lừa phỉnh mình.”
Anh đưa tay lên giả vờ phòng thủ. “Anh nghe em nói rõ ràng.”
“Thì sao, anh cũng muốn em mà.”
“Dĩ nhiên anh muốn.”
“Vậy thì chúng ta huề.”
Anh cười toe toét. “Hoàn toàn không phải. Em không muốn anh. Điều đó không giống nhau.”
“Giờ là khuya rồi,” cô trở nên mỉa mai. “Rượu champagne. Tàu du lịch.”
“Anh đang nói với em đây là một chuyện tình lãng mạn ở trên tàu?”
“Đúng.” Nó phải như vậy. Cô không thể đi đó đi đây muốn Alex trong thời gian kết hôn. Ý tưởng này chỉ là... cũng... không thể tưởng tượng ra được.
“Và đó là một cuộc hành trình rất ngắn,” cô nói chanh chua, ngồi lên và kéo chặt chiếc váy quanh cô, hối hận đã để cho mình đi- theo với Alex ở đám đông người. Thảo luận về việc tham gia một tình huống phức tạp và thổi bay nó ngay vượt xa mức tiêu chuẩn bình thường, tốt hay xấu cho việc tham gia tình huống phức tạp đó.
Cô nhìn quanh căn phòng. Cô đã làm gì với đôi giày của mình nhỉ?
Alex ngồi im lặng trong giây lát, sau đó thì thầm với chính mình. “Anh có thể nói nó ngắn. Chúng mình thậm chí còn chưa rời khỏi bến.”
“Chúng ta nên trở ra ngoài buổi tiệc,” cô nói.
“Quần áo của chúng mình dính đầy Wiki Waki.”
Emma nhăn mặt.
“Anh sẽ gọi người trực khách sạn. Anh chắc họ có thể mang lên cho chúng ta một thứ gì đó có thể mặc được.”
Quay trở lại buổi tiệc mà mặc một chiếc áo khác ư? “Em nghĩ rằng em sẽ trốn hẳn ở đây luôn,” cô nói.
Alex nhấc điện thoại từ bàn bên cạnh giường. “Em đang chơi khăm phải không? Điều này thật hoàn hảo.”
Cô quay đầu sang liếc nhìn anh. Tại sao những thứ quá hoàn hảo với anh luôn luôn làm cô lúng túng?
Chị đã ngủ với Alex.
Hay, có thể là: Điều buồn cười nhất đã xảy ra đêm qua... Alex và chị vô tình...
Không, đó cũng không phải là một cách hay ho để bắt đầu một cuộc trò chuyện.
“Emma?”
Giật mình, Emma liếc nhìn Katie băng ngang bàn làm việc. Em gái của cô đã lang thang trong khoảng năm phút trước đây, muốn nói về Knaresborough ở trung tâm nước Anh.
“Chị ổn không?” Katie hỏi.
“Ổn.” Emma nên kể nó ra, làm xong như vậy cô chắc sẽ không cảm thấy như là có điều bí mật rất to tát này giữa họ.
“Chị có nghe em nói gì không đấy?”
“Nghe mà,” Emma trả lời. “Cái giường-và-bữa điểm tâm tại Knaresborough.”
“Phải rồi,” Katie nói. “Hiện nay nó đã hơn hai trăm năm tuổi, và David đã nói...”
Emma chưa bao giờ giữ bí mật với Katie trước đây. Không phải chuyện này là một bí mật, chính xác. Nhưng cô chắc chưa bao giờ ngủ với đàn ông mà không kể cho em cô nghe về chuyện đó vào bữa sáng hôm sau.
“... Bởi vì với việc cạnh tranh mới,” Katie tiếp tục. “Lợi tức thu được từ đầu tư có thể có nhờ vào các chi phí sữa chữa trang trí lại có thể là năm mươi năm.”
Emma chớp mắt.
“Năm mươi năm có ý nghĩa đối với chị sao?”
“Uh, không thật à! Katie, có điều gì đó-”
Katie đứng lên, một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô. “Em hoàn toàn đồng ý. Em sẽ nói với David.”
David? Đợi đã. Không. Emma muốn nói chuyện về Alex.
“Anh ấy có thể lên đường đi vào buổi sáng.”
“Alex hả?”
Katie nhìn chằm chằm vào cô trong một giây. “David.”
“Đi đâu?”
“Dĩ nhiên là Knaresborough rồi. Anh ấy có thể từ đây đi đâu được chứ?”
Đúng. Sửa chữa trang trí lại. “Được rồi. Tuy nhiên, trước khi em-”
Katie bắt đầu đi ra cửa. “Em sẽ tìm một luật sư để dự thảo một bản ủy quyền cho chúng ta cùng ký tên..”
“Chắc chắn rồi. Nhưng-”
“Chúng ta có thể nói chuyện sau này nha? Anh ấy sẽ rất hào hứng.”
“Katie-”
“Ăn trưa hả?”
Emma thở dài. “Chị không thể. Chị đã hứa với Alex chị sẽ ở lại bên nhà anh ấy.”
Katie chờ đợi, tay cô đặt trên nắm cửa.
“Em có biết,” Emma nói, dạ dày của cô kêu vo vo lúc nghĩ ngay đến kế hoạch đám cưới theo nghi thức. “Thiệp cưới, hoa, tiệc tùng.”
Katie nhíu nhíu chân mày. “Chị có nói đùa lúc này không, chị đồng ý hả?”
“Vâng ừ, phải.”
Vui vẻ gì mà phải đối mặt với Alex sau khi anh đã nhìn thấy cô lõa lồ?
Vui vẻ gì mà xem Philippe và bà Nash diễn lại trận đánh Hastings trận chiến giữa quân đội của công tước William II xứ Normandy và quân đội Anh của Vua Harold II diễn ra vào ngày 14 tháng 10 năm 1066 tại Senlac Hill, kết quả là công tước William II xứ Normandy thắng lên làm vua...
Hay vui vẻ chi khi mà mặc thử bộ váy cưới trong lúc Amelia Garrison đội mồ sống dậy?
Nghe như chả có gì hứa hẹn đặc biệt.
Amelia, dường như là một cô gái mới lớn và có lẽ có một chút nổi loạn. Emma đã quyết định cô thích điều đó.
Chiếc váy cưới của cô ấy vào năm 1920 được may bằng satin màu kem tuyệt đẹp với thân trên được phủ suốt bằng lớp ren mộc. Không có tay áo, nó có một chùm dây ruy băng ở vai và hông, và phần váy xòe ra lung linh đến mắt cá chân cô.
“Bà nói phải,” cô nói với bà Nash, quay sang tấm gương soi hình ô van có khung bằng gỗ trong phòng ngủ Wiltshire, thích thú với tiếng xào xạc của lớp vải satin chạm làn da mình.
“Vừa khít thật hoàn hảo,” Bà Nash đồng ý, vuốt nhẹ váy áo và chỉnh lại đường viền cổ áo bị hất lên. “Chính xác phải là một bữa tiệc cưới được tổ chức trong vườn.”
Emma ngập ngừng. “Cảm ơn bà vì sự am hiểu về buổi lễ.” Thay thế cho một bàn thờ, Cô và Alex đã quyết định chọn một lùm cây bông hồng trong vườn, nhìn ra biển.
“Chẳng có vấn đề nào nói dối Chúa cùng với mọi người khác.”
Đó là một niềm an ủi nhỏ, nhưng Emma sẽ làm bất cứ điều gì cô có thể chịu được. “Tôi không nói gì với lời cầu hôn đầu tiên.”
Bà Nash làm nhặng xị lên với dải ruy băng ở vai cô. “Nhưng rồi cuối cùng cô cũng nói vâng chứ.”
“Tôi nói.”
“Và Alex đã có được theo cách riêng của mình một lần nữa.”
“Liệu anh ấy thường xuyên có được theo cách riêng của mình không?”
“Anh ấy là một tỷ phú. Anh ấy hầu như có cách riêng của mình bất cứ khi nào anh ấy muốn.”
“Nhưng không phải với bà?” Emma đoán.
Bà Nash ném cô một cái nhìn sắc như dao. “Với tôi thì chưa bao giờ.”
“Tôi cá là anh ấy đánh giá cao điều đó. Ý tôi là một người nào đó giữ riêng anh ta có cơ sở vững chắc.”
“Cậu ấy ghét nó. Vì cha cậu ấy đã làm thế. Nhưng mẹ cậu sẽ không để cho người đàn ông này đuổi tôi.”
Emma đã cố gắng thay đổi cuộc trò chuyện sang chuyện có thật. “Bà ấy rõ ràng coi trọng sự giúp đỡ của bà.”
Bà Nash thẳng người. “Không. Bà ta làm như thế để trêu tức ông ấy.”
Emma thành thật không biết phải nói gì với điều đó.
“Bà ấy là một người phụ nữ trẻ bị lầm lạc, và ông ấy là một lão già cay nghiệt.”
“Nhưng, tại sao-” Emma nhanh chóng ngắt ngang câu hỏi không thích hợp.
“Vì tiền,” bà Nash nói. “Bà ấy muốn có tiền còn ông ta thì có nó.” Sau đó, bà Nash lắc đầu. “Bà ấy đúng là không còn hy vọng vào... những người khác.”
Emma cố nuốt cục nghẹn vào trong cổ họng. Cô nhắc mình nhớ rằng cô đã có cuộc sống riêng của mình, tiền của riêng mình, công việc làm ăn của riêng mình. Alex sẽ không có bất cứ quyền lực thật nào đối với cô.
Giọng bà Nash quay trở lại lanh lợi. “Tôi ngờ rằng bà ấy nghĩ bà ấy sống lâu hơn ông ta.”
Mặc dù một phần trong cô lo sợ câu trả lời này nhưng Emma vẫn phải hỏi. “Bà ấy chết như thế nào?”
“Tai nạn do cưỡi ngựa. Chuyện đáng thương. Alex chỉ mới lên mười và một người được bảo hộ chính thức thay cho lão già tàn nhẫn cay nghiệt đó.”
Emma rùn mình, cố gắng lấy lại giọng nói của mình. “Tôi sắp vào giường với quỷ dữ ư?”
Bà Nash hất đầu, im lặng trong giây lát khi bà đánh giá Emma. “Tôi nói cô đã ngủ với quỷ dữ rồi.”
Emma lặng đi không nói được. Ý của bà Nash theo nghĩa đen là gì? Làm sao mà bà ta có thể biết được chứ?
Bà Nash phát ra một tiếng cười khúc khích nằm ngoài cá tính khi bà bắt đầu đơm các nút ở phía sau chiếc váy. “Đó là điều rắc rối với quỷ dữ đấy, cô gái. Cậu ấy có sức hấp dẫn không cưỡng lại được, ngay cả đối với một bà già như tôi.”
Nhưng Alex không thể làm tổn thương bà Nash. Ở đâu mà anh chắc chắn có thể làm tổn thương Emma nếu như cô không cẩn thận. Nếu như cô không cưỡng lại sức quyến rũ của anh trên từng mức độ có thể xảy ra.
Có một tiếng gõ rõ ràng vào cánh cửa phòng ngủ.
“Những thiệp cưới đã đến, thưa bà.”
“Cảm ơn cô, Sarah,” bà Nash nói to. Rồi quay sang Emma, “Philippe và Alex đang đợi ở tầng dưới.”
Alex biết anh có vấn đề ngay sau khi anh nhìn thấy nét mặt của Emma.
“622 người?”
“Cô có thể thêm một vài tên nhiều hơn nếu cô muốn,” bà Nash nói, chú ý vào một trong những mẫu thiệp cưới. “Chúng tôi không gửi đi hình trang trí có những đường hoa văn cuộn tròn, chữ in nghiêng giả như viết tay và biểu tượng hoa Iris (fleur-de-lis) màu tím dưới tên gia đình Garrison.” Bà trao cho Philippe một cái nhìn sắc nét qua phần phía trên của kính đeo mắt.
Emma vẫy danh sách về phía Alex. “Họ là ai vậy? Các cô người yêu cũ của anh hả?”
Lời nhận xét không cần thiết đó làm Alex nghiến chặt hàm. “Hầu như không có một người nào trong số đó.”
Emma khịt khịt mũi.
“Hoa Iris là một biểu tượng đẹp và đáng kính”, Philippe nói. “Nó là cầu vồng dành cho các nữ thần.”
“Tôi không quen biết sáu trăm người,” Emma nói. “Tôi chắc không quen biết đến ba trăm.”
Bà Nash liếc mắt nhìn cái mẫu. “Chúa lòng lành, con bướm đó làm đau mắt tôi.”
“Bà đang nói đến màu đen và trắng phải không?” Philippe hỏi.
“Màu bạc,” bà Nash nói.
“Ba hoa,” Philippe trả miếng.
“Có lẽ màu xanh hải quân một chút. Một cái gì đó làm cho có vẻ trang nghiêm. Không có sự phô bày kiểu cách màu sắc sặc sở lòe loẹt này đâu.”
Alex không thể ít quan tâm hơn đến thiệp cưới trông như cái gì. “Tại sao em lại làm cái này vào trong tấm thiệp?” anh hỏi Emma.
Cô buông tay xuống và tờ danh sách rơi vào lòng cô. “Em sẽ phải sắp đặt 622 người trong chỗ này.”
“Khu vườn rất rộng.”
“Đó không phải là vấn đề.”
“Vấn đề là gì?” Anh thành thật muốn biết. Nó gây ra sự khác biệt nào nếu như họ kết hôn trước năm mươi khách mời hay sáu trăm người?
“Bò Wellington,” Philippe thình lình kêu lớn.
Emma quay sang nhìn chằm chằm, trong lúc bà Nash im lặng.
“Một sự thỏa hiệp,” Philippe nói. Tôi sẽ bỏ biểu tượng hoa Iris nếu như bà đồng ý món thịt bò phi lê nấu rượu thay thế cho món bánh nướngYorkshire của bà.
“Món của công tước Wellington ư?” Bà Nash hỏi.
“Mà anh lấy trộm của Napoleon.”
“Sau khi đánh bại ông ta trong chiến tranh.”
Alex nhảy vào trước khi hai người có thể bắt đầu làm trái ý muốn của nhau lần nữa. “Chúng ta chỉ cần nói đồng ý.”
“Và tôi có một thỏa hiệp cho anh,” Emma nói.
Alex nhướng mày.
“622 khách mời của anh đi đến một công ty chuyên phục vụ khách dự đám cưới ở Vegas.”
“Ba trăm người trong số đó là khách của cô,” bà Nash nói, phẩy nhẹ tay theo hướng về phía thiệp cưới.
“Hả?” Emma rõ ràng hết sức ngạc nhiên.
“Tôi đã nói chuyện với em gái của cô, và với thư ký của cô.”
Alex thậm chí còn không thèm che giấu nét mặt tự mãn. “Ba trăm trong số đó là của em.”
“Bây giờ đổ thừa qua em,” Emma nói.
“Ahhh, thưa cô,” Philippe nói, giơ lên một cánh tay đặt gần Emma. “Không có vấn đề gì. Cô sẽ xinh đẹp. Bữa tiệc tối sẽ tuyệt vời. Và mọi người sẽ lượng thứ cho chúng ta vì mấy tấm thiệp cưới chán ngắt.”
“Còn hoa thì sao?” Alex nhanh chóng xen vào trước khi bà Nash có thể có ý kiến đánh giá đúng vẻ mặt của cô.
Đứng trên hành lanh rộng bằng bê tông, Emma dõi theo một nhóm thợ làm vườn đang làm việc để mở rộng bãi cỏ kéo dài ra tận các vách đá là ranh đất của bất động sản Garrison.
Rạp sẽ được dựng lên ở bãi cỏ phía bắc. Dàn hoa và ghế cho các khách mời đến dự lễ được dự kiến ở khu vườn hoa hồng. Và một ban nhạc sẽ chơi ở trong ban công nhô hẳn ra ngoài. Cho dù thời tiết có vẻ đầy hứa hẹn, một sàn khiêu vũ sáng đèn sẽ được xây dựng ở gần cuối bậc tam cấp hành lang.
Cửa hàng in ấn sẽ làm thêm giờ tối nay vì những tấm thiệp cưới, và đến thứ bảy, cô sẽ kết hôn với Alex. Các khách mời chắc đã có kế hoạch vào ngày đó. Chết tiệt, Emma cũng đã có kế hoạch cho ngày thứ bảy đó. Nhưng cô sẽ hủy bỏ chúng và họ cũng vậy. Một đám cưới ngoài vườn thoáng mát trên đất của Garrison quá sốt dẽo để bỏ lỡ một vé mời.
Alex đang kỳ vọng về điều đó.
Và, như bà Nash đã nói, là một tỉ phú, anh thường có cách của mình.
“Mọi thứ ổn chứ?” giọng anh vang ầm ầm phía sau cô.
Cô ho ra thành tiếng cười. “Có thứ gì không thể ổn hả?”
Anh đã đi đến bên cạnh cô. “Nghĩ rằng chắc em muốn biết họ đã đồng ý vật trang trí ở giữa.”
“Thật ư?”
“Những bông hồng trắng và cây thạch nam màu tím. Đồng ý theo cách của em.”
m sắc của mô tơ máy cắt cỏ thay đổi, và cô nhún vai đáp lại câu hỏi của Alex. “Em thật sự không có ý kiến về các vật trang trí ở giữa.”
“Em phải có ý kiến chứ.”
“Tại sao?”
“Vì đó là bữa tiệc của em.”
Cô đưa mắt rời khỏi hai người đàn ông trong vườn hoa hồng để nhìn sang anh. “Anh có cảm thấy buồn cười chút nào về việc này không hả?”
“Buồn cười như thế nào?”
“Giống như lừa gạt?”
Mắt anh liếc nhìn xuống trong giây lát. “Một chút ít. Anh không nghĩ rằng....”
“Nó không giống nhau, chúng mình đang vi phạm luật pháp,” cô nói, với mình nhiều hơn là với anh ta.
“Chúng ta đang lao vào một bữa tiệc lớn, củng cố mối quan hệ kinh doanh, và cho các tờ báo lá cải viết về một điều gì đó hay ho trong hai tuần kế tiếp. Anh không thấy tác hại.”
Emma cũng không thấy, hoặc, ít nhất không phải từ quan điểm hợp lý mà anh muốn vạch ra. Nhưng có một vấn đề ở mức độ tình cảm.
“Em nghĩ lẽ ra em nên hỏi anh ai sẽ là người trả tiền,” cô nói.
“Trả tiền cho cái gì?”
“Bữa tiệc. Đám cưới. Sáu trăm khách mời. Có phải chúng ta sẽ chia nhau phân nửa không?”
“Anh sẽ chịu đám cưới này,” anh nói, khoanh tay dựa vào lan can, chuyển sự chú ý của anh tới đường chân trời ở xa. Biển cả đang dần dần lớn lên không ngừng, làm sủi những bọt nước màu xanh lá và trắng khi các cơn sóng cuộn vào. “Anh có thể bắt lấy đám cưới kế tiếp.”
“Đám cưới tiếp theo nào?”
“Bữa tiệc tiếp theo.”
“Em không tin nó sẽ là sáu trăm người.”
Alex chỉ nhún vai.
“Chúng ta cần nói chuyện về việc đó,”cô nói, làm cho phù hợp với tư thế của anh, tựa người vào phía trên tay vịn lan lan và nhìn ra ngoài xa về phía những đợt sóng nhịp nhàng.
“Về bữa tiệc ư?”
“Về cách chúng ta sẽ thực hiện việc này. Chúng ta sẽ sống ở đâu.”
“Ở đây. Anh nghĩ chúng ta đã quyết định rồi”.
“Anh quyết định sao”.
Có một nụ cười tự mãn trong giọng anh. “Còn quan điểm của em thì sao?”
Cô thúc khuỷu tay vào anh. “Quan điểm của em là, em cũng chỉ có một phiếu”.
“Anh sẽ lôi kéo thêm một phiếu Philippe.”
“Sao lại như thế được?”
“Một sự thỏa thuận. Chúng ta ở đây vào cuối tuần. Các ngày trong tuần, chúng ta lang thang chơi trong thành phố ở tại một trong các căn hộ penthouse.”
Emma phải công nhận nghe có vẻ hợp lý.
“Em biết chúng ta phải ở cùng với nhau phải không?” Anh hỏi. “Ít nhất lần đầu.”
“Em biết. Giải pháp đó nghe có vẻ thú vị đấy.”
“Có ý kiến gì về tuần trăng mật không?”
“Không, thậm chí ngay cả lúc này.” Thực ra, cô đang tránh nghĩ đến tuần trăng mật. Chính xác đây không hẳn là viễn cảnh mơ ước của bất kỳ cô gái nào.
“Đảo Kayven thì sao?”
Cô xoay đầu nhìn vào anh. “Khu nghỉ mát của McKinley ư?”
“Chắc chắn nhé.”
“Em cứ nghĩ anh sẽ chiến đấu ác liệt vì lợi thế trên sân nhà chứ.”
“Liệu chúng ta có thực hiện một cuộc giao dịch kinh doanh nào trong tuần trăng mật của chúng ta không?”
“Không phải bàn về những công việc của anh.”
“Vậy thì anh có thể có lợi thế trên sân nhà.”
“Nó không phải là khu nghỉ mát tốt nhất của nhà em” ở Paris thì lớn hơn, còn Whistler thì được sửa chữa nâng cấp lại mới đây thôi.
Alex nhún vai lần nữa. “Anh muốn xem sơ qua và nắm thông tin về đảo này.”
“Chỉ một vài ngày thôi - Em sẽ đặt chỗ. Và sẽ mang theo laptop cùng PalmPilot.”
“Em sợ chúng ta sẽ bị chán nếu như chúng mình ở riêng với nhau sao?”
Một làn gió biển thổi giật từng cơn ngoài khơi đại dương, và một hình ảnh tưởng tượng về đêm thứ sáu khi họ ở một mình với nhau nở rộ trong đầu cô.
“Alex.”
Vẻ mặt anh hiện rõ ra anh đang nhìn thấu tâm cang cô.
“Về bữa tối thứ sáu...”
Anh chờ đợi.
“Chúng ta không thể làm chuyện đó một lần nữa.”
“Muốn cá không?”
“Alex.”
“Anh chỉ nói chúng ta có thể làm nếu chúng ta muốn.”
“Vậy thì, chúng ta không muốn.”
“Em chắc không?”
“Vâng! Em chắc. Nó thật điên rồ và ngu ngốc.”
“Anh nghĩ rằng nó thú vị và thỏa mãn.”
Cô biết nó cũng giống những điều đó. Nhưng điều đó vẫn không thay đổi thực tế là nó không thể xảy ra nữa.
“Chỉ vì tò mò ư,” Alex nói. “Điều gì làm em không thích nó xảy ra nữa?”
“Đây là một hợp đồng giao dịch làm ăn.”
“Nó cũng là một cuộc hôn nhân.”
Cô lắc đầu. Những thứ họ đang làm tẻ ngắt không giống như bất cứ điều gì để trở thành một đám cưới. Anh sẽ kiếm lợi ích của anh còn cô sẽ kiếm lợi ích của cô. Đơn giản là như thế đó.
“Nếu chúng ta dính líu đến những thứ ấy,” cô nói. “Nếu chúng ta bị lẫn lộn không rõ ràng. Một trong hai ta, và người kia, Ý em là em- sẽ bị tổn thương.”
Tóc cô cuốn theo làn gió, và anh đưa tay vuốt nó ra phía sau khỏi má cô. “Anh sẽ không làm tổn thương em, Emma.”
Mặc dù sự đụng chạm của anh nhẹ nhàng nhưng cô biết đó là một lời nói dối.
“Có đấy, anh sẽ làm thế,” cô nói. “Hãy đối mặt với nó. Anh sẽ không cưới em bởi vì, trong tất cả các phụ nữ ở New York, em là người mà anh cần phải dành thời gian cho.” Cô nở một nụ cười cay đắng. “Ồ! Chết tiệt, ngay cả khi anh thu hẹp hồ bơi xuống cho phụ nữ McKinley ở thành phố New York, em sẽ là người đi sau cùng.”
“Em không phải.”
“Alex. Đừng nên lặp lại lịch sử.”
“Anh không-”
“Ít nhất làm cho em lịch sự để trở nên trung thực. Anh muốn các khách sạn của em. Thế thì anh đã có nó. Và điều đó có nghĩa là anh cũng có cho em trong một khoảng thời gian.” Cô đang mê tít Alex. Không có việc gì để phủ nhận nó lâu hơn nữa. Nhưng ý nghĩ Alex cũng có thể mê tít cô thì thật buồn cười. Anh có thể có bất kỳ người phụ nữ nào ở New York City, có lẽ có bất kỳ phụ nữ nào trong cả nước. Và anh thích họ quyến rũ, thạo đời và đúng mốt.
Lúc này anh đang trở nên ân cần tử tế, bởi vì tận trong lòng anh thực sự là một chàng trai lịch sự, tử tế. Và dường như anh thích cô. Đôi khi, anh có vẻ giống như thích cô toàn bộ rất nhiều.
Nhưng cô không muốn tự dối mình. Cô sẽ không để mình bị đau khổ. Cả hai đều biết rằng anh hầu như không mê mẫn cô Emma McKinley già thẳng thắn chỉ vì anh đã ngẫu nhiên xảy ra kết hôn với cô. Ngực cô bừng bừng khi cô buộc mình lên tiếng bày tỏ sự thật phủ phàng này. “Nhưng đừng giả bộ đó là bất cứ điều gì khác hơn là một hợp đồng kinh doanh.”
Anh im lặng đúng một phút, đôi mắt đen của anh như mặt biển bị bão tố vùi dập, và cũng giống như không thể nhìn thấu được.
“Ừ tốt,” cuối cùng anh nói giọng sắc bén. “Anh sẽ trả tiền cho buổi tiệc. Em sống ở nhà anh. Và cả hai chúng ta sẽ mang theo laptop trong tuần trăng mật.”
Sau đó, anh quay ra rời khỏi tay vịn lan can và đi xuống cầu thang.
Emma vui mừng. Cô đã nói được điều cần phải nói, và làm rõ ràng bầu không khí giữa họ. Đó là cách duy nhất để tiến về phía trước.
Thật không.
Alex biết rằng anh phải lùi lại. Anh đang thúc giục Emma quá cứng rắn và quá nhanh. Nhưng anh có một nhu cầu bức xúc để tìm ra những gì đang diễn ra giữa họ. Sự thật là, vào thời điểm này, anh có một cảm giác là anh sẽ chọn Emma hơn bất kỳ một người nào khác vào bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu. Và điều đó làm anh sợ hãi.
Từ lúc họ làm tình với nhau, anh biết việc đó đã hành động theo cách thông qua một cuộc giao dịch làm ăn. Họ đã có một cái gì đó đang xảy ra, và anh cần tìm ra nó là gì. Để làm được điều đó, anh cần nói chuyện với Emma. Nhưng cô không muốn nói chuyện với anh. Đặc biệt là cô không muốn nói chuyện với anh về chuyện đó.
Chuyện đó.
Một khái niệm gì.
Alex dừng lại nên cạnh vườn hoa hồng và đã lắc nhanh đầu anh. Trí óc anh không thể tự bao bọc quanh ý nghĩ của chúng. Anh thích cô. Chắc chắn. Và anh tôn trọng cô, còn cô thì dứt khoát chống lại anh. Nhưng điều đó có nghĩa gì?
Có phải nó có nghĩa là anh sẽ cho cuộc hôn nhân của họ một cơ hội? Hoặc nó có nghĩa là anh cũng đang bị cuốn vào toàn bộ màn kịch đám cưới?
Anh quay về phía ban công nơi cô nhìn chằm chằm ra ngoài đại dương, mái tóc cô bay bay trong gió. Trái tim anh hơi nhói đau lúc ngắm nhìn cô, và anh biết một điều chắc chắn. Anh sẽ không có được cách đánh giá chút nào cả khi Emma ở quanh quẩn nơi đây.
Rút lui lại hoàn toàn có thể là một ý tưởng hay, vì sự sáng suốt của anh nếu như không có gì khác. Bên cạnh đó, họ sẽ lướt đi trên làn sóng công khai ở chỗ này chỗ nọ cho đến tận khi nào họ có thể. Từ quan điểm làm ăn thì không có gì để làm ngoại trừ kết hôn.
Và khi họ cùng nhau hưởng tuần trăng mật, có lẽ điều đó sẽ bắt đầu có ý nghĩa. Và, nếu như không có, họ sẽ có nhiều thời gian để nói ra những điều trên. Xét cho cùng thì Emma đã làm cho nó khá đơn giản vì họ sẽ không được làm bất cứ điều gì khác.
Khi mà Philippe và bà Nash đã kết hợp lực lượng, kế hoạch đám cưới chuyển sang tốc độ làm việc cao, chỉ vừa đủ để cho Emma có thời gian hít thở. Cô thôi không đặt câu hỏi liên quan đến ngày Thứ Tư, tìm nơi lẫn tránh vào các vấn đề rắc rối của công việc làm ăn để thay thế vào. Nó ít căng thẳng hơn để lo lắng về chế độ thuế của khách du lịch được đưa ra ở Pháp hơn khúc nhạc mà cô muốn nói “tôi làm.”
Hôm qua, bà Nash đã thông báo về một bộ các thẻ danh mục bằng bìa cứng, bảo cô đi đâu và làm gì trong suốt hai ngày của buổi lễ. Đêm nay bữa tiệc diễn tập đã đá bật đi mọi chuyện. Cô và Katie mặc quần áo trong dinh thự của Alex ở Vịnh Oyster. Sau đó, một chiếc limo sẽ đón họ đưa đến tiệc cưới lúc bảy giờ. Em họ của Alex là Nathaniel sẽ tổ chức một bữa ăn tối cho năm mươi tại Câu lạc bộ Cavendish.
Sau đó, các phụ nữ sẽ lưu lại dinh thự này. Nơi mà sáng ngày mai, một đoàn thợ chính hiệu làm tóc, làm móng và các nghệ sĩ trang điểm phải đi đến.
Trong lúc này, tinh thần của Emma đã hơi đổi ý khi xe của cô cua một vòng và dinh thự hiện ra trong tầm mắt. Điều mà các tấm thẻ danh mục được đánh máy ngay ngắn không bao gồm phản ứng của cô đối với Alex.
Katie thình lình nhổm về phía trước trong ghế hành khách. “Chị sẽ ở đây hả?”
“Chỉ vào những ngày cuối tuần thôi,” Emma cho biết, giọng cô kiên quyết cùng chắc chắn. “Và chỉ trong một vài tháng thôi hà.”
Suốt tuần qua, cô đã tập trung vào những vấn đề quan trọng nhất của mình. Còn bây giờ đầu óc cô bận việc. Alex chỉ là một phương tiện để đạt được cứu cánh.
Cô sẽ không tưởng tượng họ ở cùng nhau-không phải trong một góc điểm tâm của anh qua một tách cà phê, không phải trên boong tàu của anh chia sẻ một chai rượu vang, và chắc chắn không phải trong phòng ngủ của anh, trong tình trạng drap giường lộn xộn, cơ thể anh nóng ấm, trần truồng ôm chặt cô.
“Em có thể đến thăm không?” Katie hỏi, quay đầu khi họ đi qua phía trước khu vườn hoa hồng.
Emma hít vào một hơi làm khỏe khoắn. “Được mà,” cô nói bằng sự quả quyết vui vẻ. Sau đó, cách nói của Katie thấm vào. Cô ấy nói rằng em không phải là chúng tôi. “Còn David thì sao?”
Bên dưới chiếc áo màu hoa cà mỏng như tơ, Katie nhún vai. Đôi môi của cô ấy hơi mím lại. “Dạo gần đây anh ấy đã làm việc nhiều giờ.”
Công việc của David đang gây trở ngại cho cuộc sống cá nhân của anh ta?
“Cậu ấy làm việc cho em mà,” Emma chỉ ra.
Katie hất đầu và cười ỉu xìu. “Đừng bận tâm. Không sao đâu. Đôi khi anh ấy phí thời gian với những người bạn ở câu lạc bộ.”
Emma tranh thủ dừng lại ở lối vòng quanh, quay sang nhìn chăm chú vào em cô. “Mọi chuyện ổn chứ?”
Katie nhìn thẳng trở lại. “Mọi thứ đều tuyệt vời” Cô chỉ về phía cầu thang rộng và những cột đá cao chót vót. “Mọi thứ thật không tưởng tượng nổi! Câu lạc bộ Cavendish tối nay, và đám cưới trong năm vào ngày mai. Nào bây giờ nhận hành lý của mình và chúng ta hãy đi vào bên trong.”
Emma mau mắn gật đầu tán thành. Cô có thể làm việc này. Cô đã sẵn sàng cho việc này.
Điện thoại di động của cô kêu u u, khi hai trong số các nhân viên của Alex chạy lon ton xuống cầu thang. Cô nhấn nhẹ nó mở ra và thấy mã vùng Paris. Công việc hơn đám cưới. Như nó phải là thế.