Bê-ta: Nami-chan
“Bá mẫu, thỉnh người trở về, ta hôm nay vừa vặn có chuyện quan trọng, thật sự là không tiện bồi người.”
Hắn đứng dậy đuổi người. Bá mẫu cũng không phải là đèn đã cạn dầu, bằng không nhiều năm như vậy cũng sẽ không dũng cảm đối mặt với khuôn mặt lạnh như băng của hắn mà đến thăm hỏi. Nếu cùng đại nhân này đàm phán không thông, đương nhiên nàng cũng sẽ có cách khác.
“Ai nha, đây không phải là A Hổ sao? Lớn như vậy rồi, thực sự là đáng yêu đến cực điểm, ngươi có hy vọng sẽ có một mẫu thân để hảo hảo chiếu cố ngươi không? A Hổ.”
Nàng một phen kéo lấy A Hổ. Bạch Luật Nghi trong tức khắc cũng giật mình sửng sốt. Bởi vì nghe thấy Bách Tỷ Ngạn gọi người này là bá mẫu, là thân thích của Bách gia, y lại là ngoại nhân, cũng không có lý do gì để kéo A Hổ trở lại, đành phải ngốc lăng đứng một bên.
Đột nhiên có một tiếng ầm ầm vang lên. Ở ngoài phòng truyền đến từng thét chói tai của tỳ nữ, Bạch Luật Nghi cũng sợ tới mức sắc mặt xanh mét. Trời đất lúc đó dường như đang rung chuyển ngày càng mạnh, bọn họ tựa như đang đứng trong một cái nôi, bị một bàn tay lớn đùa dai mà không ngừng lay động, bên cạnh là một chiếc tủ gỗ lớn, chịu không nổi trận rung động này, hướng người mà đổ xuống.
Bá mẫu kia kêu lên một tiếng thảm thiết, đẩy A Hổ ra, cái tủ ngã đè xuống với tốc độ cực nhanh, trước khi Bách Tỷ Ngạn vọt lên phía trước, sớm đã không còn kịp nữa rồi.
A Hổ nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, hắn ngã ở một bên, cánh tay chỉ bị trầy da một chút. Người đẩy hắn ra và bị đè dưới chiếc tủ gỗ là Bạch Luật Nghi.
A Hổ khóc to, “Luật Nghi đại ca! Cha, người mau tới, Luật Nghi đại ca bị tủ đè rồi.”
Bách Tỷ Ngạn tim đập như nổi trống, công lực của hắn rất cao, tay trái vừa nhấc lên, cái tủ đã trở về chỗ cũ. Còn nam tử từ trước đến nay luôn làm hắn tức giận thì lại đang nằm im không nhúc nhích trên mặt đất. Trong phòng nhất thời tĩnh lặng vài giây, hắn lặng lẽ đứng im tại chỗ, nhìn nam tử luôn làm hắn vừa tức vừa giận chết trong nhà mình, trong lòng dâng lên một cảm giác khó nói nên lời.
“Cha!” Tiếng khóc rống của A Hổ lập tức làm lý trí hắn dần thanh tỉnh lại.
Hắn lập tức ngồi xuống, xem xét mạch đập của y, mạch đập tuy có phần yếu ớt hơn bình thường, nhưng vẫn chứng minh được là Bạch Luật Nghi vẫn chưa chết.
Bạch Luật Nghi vẫn còn hơi thở, y cắn chặt răng, đau đến mức nước mắt cũng tuôn ra, thân thủ giữ chặt lấy bàn tay đang đo mạch cho mình: “Chân của ta hình như bị cái tủ đè gãy xương, đau qúa, ngươi đỡ ta ngồi xuống, để ta tự khám tự chữa xem.”
Bách Tỷ Ngạn lập tức chạm tới chân y, Bạch Luật Nghi đau đớn kêu lên một tiếng. Xương của y không bị cái tủ gỗ làm gãy, chẳng qua là chỉ bị lệch vị trí thôi. Xem ra kết cục của việc bị cái tủ đè, ít nhất là không bị gãy xương, ngày mai y cùng lắm là nổi vết thâm đen đầy nguời thôi, chuyện này coi như là trong họa có phúc.
“Ta phải chỉnh lại khớp xương của ngươi một lần nữa, ngươi nên kiên nhẫn một chút.” Hắn lập tức nhận định, đó là hắn cần phải chỉnh lại khớp xương về chỗ cũ.
“Cái…….cái gì?”
Vẻ mặt Bạch Luật Nghi biểu tình như nghe lầm, mà Bách Tỷ Ngạn sắc mặt nghiêm túc dùng hai tay kìm lại, Bạch Luật Nghi lập tức phát ra tiếng kêu so với mổ lợn còn khủng bố hơn.
Y đau đến mức oa oa kêu to, giữa hai khớp xương phát ra tiếng răng rắc, căn bản là đang làm thập đại cực hình dưới thời Mãn Thanh mà, đau đến đến mức nước mắt y lập tức tuôn trào ra.
“Ngươi muốn chết à, dám quan báo tư thù ( lợi dụng việc công để trả thù việc riêng), không được tái lộng!”
Bách Tỷ Ngạn sắc mặt vẫn rất nghiêm túc nói: “Càng chuẩn bị nhanh càng tốt, chân của ngươi sẽ càng nhanh đỡ. Không những thế bả vai của ngươi cũng bị lệch đi một chút.”
Tay hắn đã ấn đến bờ vai y, sắc mặt Bạch Luật Nghi trắng bệch, càng liên tục kêu gào thảm thiết, sự thống khổ của lần nối xương nhanh chóng vừa nãy trong ký ức của y vẫn còn rất mới mẻ. Y lập tức giãy dụa đứng lên, y thuật tệ hại như vậy, khiến cho y đau muốn chết, y mới không cần hắn trị liệu.
“Không, không cần, ít nhất cũng phải có tiêm thuốc gây mê, ngươi tuyệt đối không được chạm tới bả vai ta, ít nhất cũng phải được bác sĩ có giấy phép đàng hoàng chữa, ta không cần phương pháp trị liệu truyền thống của dân gian.”
Bách Tỷ Ngạn dùng lực nhấn xuống một cái, bả vai phát ra tiếng xương liền lại, nhưng Bạch Luật Nghi cũng đồng thời kêu khiến cho ngay cả A Hổ cũng phải bịt lỗ tai lại, không dám nghe tiếp lần nữa, chỉ dám nâng hai mắt đẫm lệ lên nhìn Bạch Luật Nghi
Bạch Luật Nghi hiện tại mới biết rõ Bách Tỷ Ngạn đúng là loại người lòng dạ độc ác, y khóc lóc nhìn về phía A Hổ, khẩn cầu nói: “Bảo lão cha ngươi dừng tay được không, ta không chết rồi cũng sẽ bị hắn giết chết, A Hổ, nhanh gọi cha người dừng tay được không, Luật Nghi đại ca sắp chết rồi……….”
A Hổ không dám ngăn cản, còn nhè nhẹ xua tay, một lòng cũng vì muốn tốt cho thân thể của y, “Võ công của cha rất mạnh, Luật Nghi đại ca, cha sẽ giúp xương người liền lại tốt hơn.”
Mà Bách Tỷ Ngạn thật giống như đón nhận, từ bờ vai của y, chạm đến khủy tay y, tham âm trầm mặc nói: “Chỗ này hình như cũng bị lệch.”
Nghe hắn nói lời quỷ quái, chính y cũng có thể xác định, vừa rồi tuyệt đối không có thương tổn tới khủy tay.
“Nói hưu nói vượn, ta căn bản là không thương tổn đến chỗ này, ngươi chính là báo thù việc riêng đúng hay không? Người nhanh bắn như vậy thì liên quan gì tới ta, do ngươi không chịu kiên nhẫn lại còn trách ta……….Oa a a a!”
Không cho y có cơ hội nói xong, ánh mắt Bách Tỷ Ngạn tối sầm lại, ngón tay phát ra tiếng cành cạch, Bạch Luật Nghi kêu lên cực kỳ bi thảm, đã gần như không có khí lực mà mắng chửi người. Y bắt đầu khóc thút tha thút thít, nếu bị hắn làm lần nữa, y thật sự khóc không ra nước mắt!
“Ngươi………..Ngươi nhớ cho ta………Nhớ kỹ………….”
Tuy mồm phát ra lời nói hung ác nhưng căn bản là yếu đuối, không còn sức lực, Bạch Luật Nghi bị nâng trở về phòng, đau đến mức cả người không thể động đậy được. A Hổ bồi một bên nói nhỏ: “Cha đã đến trấn, muốn xem coi sau trận động đất lần này, tình hình trong trấn ra sao.”
Y khó khăn lên tiếng: “Vậy Bách gia có sao không?”
“Ta nghe tỳ nữ nói là có một số người bị thương. Nhưng mà ở trong thị trấn có vẻ rất nghiêm trọng, cho nên các đại phu còn đang điều trị cho người trong trấn, tạm thời không thể lên núi được.”
Bạch Luật Nghi chịu đựng đau đớn, gắng gượng nửa ngồi dậy hỏi: “Rất nhiều người bị thương sao?”
A Hổ gật đầu: “Hình như vậy.”
Hai chân y đưa xuống dưới, vừa chạm đất trong nháy mắt đã đau thấu tâm phế, nhưng ít nhất vẫn có thể đứng thẳng. Bạch Luật Nghi mặc dù trong lòng đem tên hỗn đản Bách Tỷ Ngạn ra mắng gần chết, nhưng xét ở chỗ nào đó mà nói, hắn vẫn đã giúp y liền xương cốt, bằng không vừa rồi y bị ngăn tủ đè lên, tuyệt không thể nhanh như vậy đứng thẳng lên được.
“Đưa ta đi nhìn xem thương thế của những người này.”
“Nhưng Luật Nghi đại ca, ngươi bị thương cũng rất nặng mà.” A Hổ muốn khuyên can hắn.
“Ít nói nhảm đi, đã là nam nhân thì phải làm một nam nhân biết gánh vác mọi chuyện. Hơn nữa lương y như từ mẫu, ở thời điểm này ta vẫn còn đứng được, đương nhiên cũng đủ để có thể xem bệnh, cái chỗ đau nhức, có thể nhẫn nhịn một chút là được rồi.”
A Hổ ngốc lăng đứng, Bạch Luật Nghi phủ thêm quần áo, ngay cả bước đi từng bước, mồ hôi trên trán vì đau đớn mà rơi xuống, nhưng mà trong ánh mắt vẫn lấp lánh quang huy, tràn trề nghị lực mạnh mẽ, giống như là…………… A Hổ liền sáng tỏ thông suốt, bỗng nhiên đã rõ Luật Nghi đại ca giống ai.
Y tựa như phụ thân của mình.
Chẳng qua là cha trầm mặc ít nói, Luật Nghi đại ca láo nháo hay cười, nhưng tinh lượng hữu thần trong ánh mắt bọn họ thì giống nhau như đúc, cho nên Luật Nghi đại ca đối với cha hắn nói chuyện có vẻ không được tự nhiên, mà cha đối với Luật Nghi đại ca nói chuyện có khi lại càng kẹp đao đeo gậy, chứng tỏ bọn họ chẳng qua là đồng tính tương xích mà thôi. (đồng tính tương xích là kiểu như cùng dấu nên đẩy nhau ấy)
“A Hổ, đỡ ta.”
“Hảo, Luật Nghi đại ca.”
“Kỳ thật Luật Nghi đại ca cùng cha cũng có điểm giống nhau nha.” A Hổ nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Ai chết được tám kiếp rối mới cùng hắn giống nhau, A Hổ đừng nói chuyện khủng bố như vậy được không?” Bạch Luật Nghi thần tình không đồng ý.
Nghe thấy vậy, A Hổ cúi đầu bật cười, thật là rất giống mà, ngay cả cái nhíu mày lúc không đồng ý cũng hoàn toàn giống nhau, nhưng nếu mà nói ra, Luật Nghi đại ca lại lộ ra biểu tình có chết cũng không có chuyện đó.
Hắn đỡ Bạch Luật Nghi, đi vào gian phòng được thu xếp cho người bệnh trong Bách gia, trận động đất lần này thập phần nghiêm trọng, nhưng Bách gia may mắn là gian nhà được xây dựng kiên cố, cho nên không bị sụp đổ, vì vậy những người này bị thương phần lớn cũng chỉ là những vết thương nhỏ.
Bạch Luật Nghi gọi người đem tới một chiếc khăn trắng, cùng với mấy thứ dược thảo được tìm thấy ven đường. Y thực may mắn là chính mình cũng đã học qua cả y thuật Trung Quốc lẫn Phương Tây, bằng không nếu chỉ học Tây y, hiện tại liền không thể sử dụng đến được.
Trong hai canh giờ, vừa khám vừa trị bệnh xong xuôi. Sau khi khám và chữa bệnh xong, sắc trời cũng dần tối sầm, Bách Tỷ Ngạn bước chân trở về, cả người đầy tro bụi, sắc mặt ngưng trọng, trên quần áo còn lưu lại không ít máu đỏ tươi.
“Ngươi bị thương sao? Bách Tỷ Ngạn?”
Tuy rằng không muốn trị bệnh cho hắn, nhưng vì bản năng của một thầy thuốc, y vẫn là lập tức hướng nơi Bách Tỷ Ngạn đang đứng mà đi đến, sợ hắn bị thương tổn nặng. Như vậy A Hổ một tiểu hài tử phải chịu kiếp sống bơ vơ, cô đơn, nghĩ đến không khỏi cảm thấy quá bi thảm.
“Ta không bị thương, nhưng trong thị trấn thì có rất nhiều người bị thương, đại phu thì không có đủ.”
Lúc hắn nói đến câu đại phu không đủ, còn nhìn chằm chằm Bạch Luật Nghi. Bạch Luật Nghi trong lòng cũng biết rõ hắn đang suy nghĩ cái gì, hắn chắc chắn là đang nghĩ y sẽ không làm việc không công, bởi vì thứ y thu không phải là bạc, mà là vàng. Nhưng tài năng của y cũng không phải tồi đến như vậy, thu vàng, chẳng qua là để dành sau này quay về hiện đại, có thể đem vàng đổi thành tiền mặt mà thôi.
Thôi được, coi như là làm từ thiện như ở hiện đại trước đây thôi!
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải nhanh xuống núi thôi.”
“Ân, đi thôi.”
Ngay cả trong ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc đối với việc y đơn giản đi trị bệnh như vậy, Bách Tỷ Ngạn cũng không biểu hiện ra rõ ràng, hắn chỉ nói: “Chân ngươi hẳn là bây giờ đi vẫn còn không tiện, ta trực tiếp cõng ngươi đi xuống cho nhanh.”
Hắn cong mình ngồi xổm xuống, Bạch Luật Nghi cũng không chút khách khí trèo lên, hiện tại thời gian như vàng, y cũng sẽ không khách sáo nữa. Chẳng qua là lúc trèo lên, vì muốn trả thù Bách Tỷ Ngạn lúc chiều dám làm cho y đau đến như vậy, y dùng lực định đạp vào đầu hắn một cái.
Mà Bách Tỷ Ngạn cũng biết y đang làm trò xiếc gì, hắn đột nhiên nghiêng người lên, Bạch Luật Nghi vừa rồi đưa chân lên quá cao khiến cho ngón chân y va phải tấm lưng rắn chắc của hắn, đau đến mức khiến cho hai mắt y trào ra nước mắt, giận dữ hét lên: “Ngươi!”.
“Bạch đại phu, phải đi ngay.”
Sau một khắc thanh âm chửi mắng của y liền biến mất trong không khí, Bạch Luật Nghi nếu không liều chết bám vào vai hắn, hai chân kẹp lấy thắt lưng của hắn, thì cam đoan rằng đã bị té rơi xuống dưới.
Bách Tỷ Ngạn người này thoạt nhìn điềm tĩnh, vô vị, nhưng từ trong mắt cho thấy tâm địa xấu xa không muốn bại dưới tay y của hắn, cho nên mới dám chỉnh y như vậy.
Nhưng bởi vì quá mức sợ hãi, y đành phải bám víu vào người trước mắt, mà người đó hai mắt nhìn thẳng về phía trước, biểu tình điềm tĩnh trên khuôn mặt tuấn dật cũng không thể che dấu được sự lo lắng, Bạch Luật Nghi tuy rằng đối với hắn có chứa nhiều bất mãn, nhưng giờ phút này ***g ngực cũng nhịn không được mà nảy lên một sự kính nể đối với hắn.
Bách Tỷ Ngạn đúng là thực tâm vì những người trong trấn mà lo lắng, người này dù hỗn đản như thế nào, vẫn là một nam nhân có tâm địa phi thường thiện lương nha.
Xem như là một hảo nam nhân đi! Trong lòng y không cam lòng mà khen hắn thêm câu nữa, cái loại này đúng là một nam nhân tốt vô cùng!
Thảm trạng trên trấn đúng là vượt qua sức tưởng tượng của Bạch Luật Nghi, gần nửa số nhà cửa trong thị trấn đã bị phá hoại, tiếng khóc rung trời, còn có tiểu hài tử đứng ở trước ngôi nhà sớm đã bị hủy hoại ngơ ngác rơi lệ.
“Sao lại nghiêm trọng đến như vậy?”
Bạch Luật Nghi nhìn đến mức choáng váng, y chưa bao giờ chứng kiến qua thảm họa nghiêm trọng như thế, dù sao trước kia y vẫn là sinh ra ở thời hiện đại thái bình. Hơn nữa nhà cửa thời hiện đại thập phần bền vững, chắc chắn, tuy rằng Đài Loan vẫn xảy ra nhiều vấn đề về thiên tai bão lũ, nhưng là chưa bao giờ chứng kiến thảm trạng tưa như địa ngục nhận gian thế này.
“Chỗ này khá là nghiêm trọng, những người ở đây, tất cả đều rất cần trị liệu, ngươi mau chóng trị liệu đi.”
Bạch Luật Nghi cũng không nhiều lời, y khám và chữa bệnh ngay tại chỗ, có rất nhiều người được đưa tới, chủ yếu vẫn là những tình trạng bị gãy tay, gãy chân. Y cắn chặt răng, dùng vải trắng băng vội cho mọi người, y chỉ có thể đơn giản là dùng rượu để khử trùng, sau đó băng bó lại một vòng kín nữa, chỉ hy vọng rằng miệng vết thương không bị nhiễm khuẩn.
Sau khi chờ xử lý miệng vết thương xong, cũng đã đến nủa đêm, bụng y đã đói cồn cào, Bách Tỷ Ngạn không biết khi nào đã đến bên người y, đưa cho y một cái bánh bao nguội. Bạch Luật Ngi vừa mệt vừa đói, nuốt luôn cả cái bánh, Bách Tỷ Ngạn cũng ngồi luôn tại đấy, cũng đồng dạng bắt đầu ăn chiếc bánh bao nguội.
“Không có thuốc để chữa bệnh à.”
Y oán giận, tất cả dược liệu cơ hồ đều không có, xảo phụ nan vi vô mễ chi xuy (đàn bà dù khéo đến mấy cũng khó nấu thành cơm nếu không có gạo), y không cách nào phát huy được y thuật của mình.
Bách Tỷ Ngạn cả người đầy đất cát, ngay cả tóc cũng dính, khuôn mặt hắn đen lòm, còn dính không ít bùn đen, nhưng mà hắn chuyến hướng Bạch Luật Nghi, kiên định nói: “Ta sẽ kêu đại phu đưa dược lại đây, ngươi thích dùng dược gì, hay dùng dược gì, tất cả đều được Bách viên ghi lại.”
Hắn kiên định nói làm ngực Bạch Luật Nghi một trận chấn động, người này mặc dù địa vị cao quý, giàu có ở nơi này, nhưng không thừa dịp thời điểm hỗn loạn này mà kiếm tiền. Nếu như hiện tại điều động tiền lời của dược vật, vậy số tiền khẳng định là sẽ lớn gấp mấy lần. Hắn thật là có phẩm cách của một nam tử hán chân chính.
Bách Tỷ Ngạn ăn được một nửa lại một lần nữa đứng lên hoàn toàn không được nghỉ ngơi, bởi vì Uông bổ đầu cả người đầy đất cát chạy tới, hét lên: “Bách viên chủ, phía dưới còn có người, hình như là bị thương rất nghiêm trọng, chúng ta không cách nào đem hắn ra được, hắn đang bị vùi lấp.
Bách Tỷ Ngạn buông nửa chiếc bánh bao còn lại ra, hắn kéo Bạch Luật Nghi chạy, Bạch Luật Nghi cũng biết bọn họ đang làm cái gì, bọn họ đang đi cứu nạn, mà Bách Tỷ Ngạn lại là người dẫn đầu cứu nạn. Cũng bởi vì võ công hắn cao cường, vì vậy xét về sức lực hắn cũng là người xuất sắc nhất.
Người nọ gần như bị một bức tường chế trụ, Bách Tỷ Ngạn hay tay nâng mặt tường lên, Uông bổ đầu chạy nhanh gào to hét kêu thêm người hỗ trợ kéo người kia lên. Mãi cho đến khi sau khi người kia được đưa ra, Bách Tỷ Ngạn mới thả lọng sức lực ở cánh tay, khiến mặt tường đổ sụp xuống, càng có thể thấy được sự giúp sức của hắn vừa rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn khói bụi đầy trời. Bạch Luật Nghi đưa tay xem xét tim của người mới được đưa ra còn đập không, y khổ sở lắc đầu, ánh mắt Bách Tỷ Ngạn cũng tối sầm lại.
Phụ nữ, tiểu hài tử thương tật đầy mình ngồi vây quanh một bên, có nguời đối với những thi thể khóc ròng, có nguời hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước. Bạch Luật Nghi cả nguời hư nhuyễn. Một ngày một đêm đi cứu nạn, Bách Tỷ Ngạn cũng không hề ngủ, y cũng vội vàng trị liệu cho người bệnh không nghỉ ngơi một tí nào, may mà tuy nguời bị thương rất nhiều, nhưng số nguời tử vong không gia tăng nhiều lắm.
Uông bổ đầu thanh âm nghẹn ngào nói: “May là có Bách viên chủ mạnh mẽ hỗ trợ, mới có thể vừa đúng lúc cứu được nhiều nguời như vậy.”
Trời vừa hừng đông thì trước mắt lại nổi lên trận mưa to, khiến cho tiến độ cứu viện ngày càng chậm chạp. Thế nhưng sau khi mưa trời trong xanh hơn, Bạch Luật Nghi ôm lấy hai vai, mưa sau đại thử (*) là một điểm báo không tốt, đại biểu rằng nơi này sẽ sinh ra ôn dịch. Nếu càng có nhiều nguời chết, vi khuẩn, vi rút sinh sôi nảy nở sẽ càng nhanh, khẩn cấp rời khỏi nơi này mới là cách tốt nhất, y vội vàng chuyển hướng tới những nguời cứu tế, giải thích tình huống hiện tại.
Bách Tỷ Ngạn đã một ngày không hề ngủ, hắn bình tình nghe y nói, Uông bổ đầu liên tục lắc đầu, “Thế nhưng những người này phải rời đi chỗ ở của họ, đơn giản chỉ dựa vào việc Bạch đại phu cảm thấy sẽ có ôn dịch, việc này…… việc này mà nói ra thì cũng quá mức hoang đường.”
Bạch Luật Nghi cũng đồng dạng một ngày không ngủ, y căn cứ vào lý luận của mình cố gắng giải thích: “Chuyện này cũng không phải là phỏng đoán, mà là có căn cứ khoa học. Vật thối rữa có thể sinh ra vi rút. Giả sử như nếu đun một vật gì đó, nếu trong chốc lát lạnh, trong chốc lát lại nóng, có phải là sẽ dễ dàng hư hoại hay không, hơn nữa nơi này lại chưa hề được khủ trùng, ta chắc chắc bệnh truyền nhiễm rất nhanh sẽ phát sinh.”
Bách Tỷ Ngạn trầm tư hỏi: “Bệnh truyền nhiễm là ám chỉ ôn dịch sao?”
“Chính xác, đúng vậy, chính là ôn dịch.” Bạch Luật Nghi gật đầu.
“Nhưng mà cùng một lúc muốn di chuyển nhiều người như vậy, phải an trí những nguời này ở chỗ nào.”
Lời nói của Uông bổ đầu, làm cho Bạch Luật Nghi á khẩu, người của cả một thôn như thế này, có lớn có nhỏ, quả thật phần lớn đều là thương tật đầy mình. Ngay cả đem những nguời này rời khỏi đây như y nói, cũng không có chỗ nào có thể an trí cả.
“Phải rời khỏi đây bao lâu?” Bách Tỷ Ngạn hỏi.
Bạch Luật Nghi nói: “Ít nhất cũng phải một tháng, nếu trời đẹp, có lẽ chúng ta có thể nhanh quay về đây sửa sang lại chỗ này, nhưng đây là việc cấp bách, cần phải đem những nguời này rời khỏi đây.”
Uông bổ đầu lắc đầu hết lần này đến lần khác, không thể tưởng được Bách Tỷ Ngạn luôn luôn trầm tĩnh lại mở miệng, “Vậy đưa những nguời này lui tới tây viện Bách viên của ta, đợi đến lúc như trong lời nói của Bạch đại phu, sẽ đưa bọn họ trở về đây.”
“Bách viên chủ, nguời tin lời nói của đại phu điên điên khùng khùng này sao?” Uông bổ đầu không thể tin được, rõ ràng lúc hai người mới gặp nhau, còn rất bất hòa mà.
“Người này tuy nói chuyện có phần bữa bãi, nhưng đây là chuyện đại sự không thể nói vớ vẩn được. Chúng ta đối với y thuật không hiểu biết, nhưng là thủy lao sau đại thử, trong sách cổ có nói qua đó là một dự báo không tốt, cho nên y nói thế cũng có thể đúng. Chúng ta trước mắt cứ rời khỏi đây, tóm lại việc chính là cứ làm cho lòng dân yên ổn là được.”
Bách Tỷ Ngạn dựa vào lương tâm của mình mà nói ra, Bạch Luật Nghi cũng đồng ý gật đầu, dưới quyết định rõ ràng của Bách Tỷ Ngạn. Huyện thái gia mặc dù không tin sẽ có ôn dịch, nhưng là ngại phải đối mặt với Bách Tỷ Ngạn, người đã bỏ ra rất nhiều tiền tài cùng sức lực cho nơi này, đành phải điều động nha môn, để những người bị thương ở lại, những người mà vẫn chưa bị thương, thì liên lên núi an trí ở trong Bách viên.
Tất cả bọn họ từ nơi xảy ra thảm họa vô cùng nghiêm trọng đều rời đi. Nhưng ở những huyện khác, đúng là chưa đến mười ngày, ôn dịch truyền nhiễm đột nhiên xuất hiện, chỉ có nơi này tất cả mọi người đều được bảo toàn. Thoáng chốc những người ở nơi này, tất cả đều lấy thần tiên sống để gọi Bạch Luật Nghi.
Ngay cả Uông bổ đầu lúc nhìn đến y, cũng một bộ bày ra tư thế muồn quỳ lạy, làm cho miệng Bạch Luật Nghi méo mó hơn, y cũng không tự nhận chính mình vĩ đại như thế, có thể để cho người khác lạy mình như vậy. Đây cũng chỉ là kiến thức y học hiện đại vốn có mà thôi, nhưng mà giảm bớt được thương vong, qủa thật cũng là một chuyện tốt đẹp.
Mà phiền toái hơn một chút, là Bách Tỷ Ngạn nhượng lại Bách gia tây viện, nên đương nhiên là y chỉ có thể ngủ chung phòng với một người. Hiện tại các phòng đều thiếu, cho nên cuối cùng y với A Hổ phải ngủ cùng nhau.
Nhưng mà lần lượt có không ít người biết Bách viên đang cứu tế, bởi vậy mang theo cả gia quyến tới nơi này lánh nạn, đương nhiên cũng không thể đuổi những người này đi, vì vậy phòng ngày càng ít đi.
Đến cuối cùng, ngay cả A Hổ cũng phải cùng những tiểu hài tử khác chen chúc ngủ. Muốn y phải ngủ ở hoàn cảnh tồi như vậy, y thật chịu không nổi, hiện tại liền trở thành y cùng Bách viên chủ nhân Bách Tỷ Ngạn ở cùng phòng.
Chúng ta chính là bạn cùng phòng! Bạn cùng phòng rồi!
Y ở trong lòng liều mạng tự thuyết phục chính mình. Dù sao Bách Tỷ Ngạn sáng sớm đi ra ngoài, khi trở về nằm úp sấp xuống liền ngủ luôn, y cũng phải đi ra ngoài trị liệu cho những người bị thương, trở lại Bách viên thì mệt muốn chết, chỉ cần chớp mắt một cái là trời hửng sáng, cho nên bọn họ hắn là không thường xuyên tiếp xúc với nhau đi.
Nhưng là sau khi Bách Tỷ Ngạn trở lại phòng, đơn giản lau qua bụi bặm bám đầy người, sau đó trèo lên giường, làm cho ván giường vì thể trọng của hắn mà nén xuống một cm, thật sự làm cho Bạch Luật Nghi vì hai người cùng nhau ngủ mà cảm thấy rung động. Không những thế hương vị nam nhân thơm ngon của hắn xông lên khoang mũi của y, làm cho y thiếu chút nữa nước miếng chảy xuống.
Phải nhớ kỹ là, nam nhân này kỹ thuật siêu thối nát, cho dù bộ dáng dễ nhìn, thể trạng lại cường tráng, cũng không đủ để bù lại được kỹ thuật làm tình kém cỏi của hắn.
“Ta………Ta thực sự rất kém cỏi sao?”
Bạch Luật Nghi cả người chấn động chấn động một cái. Ngữ khí trầm thấp của Bách Tỷ Ngạn xuyên qua tai, y quay người lại, đôi mắt như ngọn lửa màu đen nhìn y như muốn thiêu đốt, hại đầu lưõi y suýt nữa thắt lại. Xem ra Bách Tỷ Ngạn đối với chuyện này, trong lòng vẫn là thực để ý.
Nói cũng phải! Không có nam nhân nào mà không thèm để ý loại sự tình này đi!
“Chuyện này………chuyện này cũng không phải là không có cách, chỉ là giáo dục giới tính thời cổ đại chưa được thông dụng mà thôi.” Y ý muốn an ủi hắn một chút, nhưng ngay cả chính y cũng không thể tin được lời mình nói.
“Người học võ, không nên sa vào trong dục vọng, nối dõi tông đường vẫn là luân lý thông thường của đạo vợ chồng, nhưng mà cũng nên có giới hạn.” Hắn nghiêm túc nói ra lý niệm của chính mình.
Bạch Luật Nghi che miệng thiếu chút nữa cười lên, nói chuyện già nua bảo thủ như thế này, ngay cả ông nội y cũng không bao giờ nói. Y là một người hiện đại có quan niệm *** khỏe mạnh, thật sự chịu không nổi sự cổ hủ này của hắn, y nhịn không được hỏi: “Khó khăn như thế nào là vì chính người không thể cương sao?”
Bách Tỷ Ngạn hơi sửng sốt, đương nhiên nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của y, Bạch Luật Nghi chỉ vào nửa người dưới của hắn: “Lão bà của ngươi cũng đã mất được mời năm, khó có thể không muốn phát tiết vọng động, sau đó đến nửa đêm chỗ kia lại nhếch lên?”
Y nói trắng trợn, làm cho Bách Tỷ Ngạn vẻ mặt như muốn nén lại biểu tình tức giận, trên mặt hiện lên hai đóa hoa đỏ sậm. “Chuyện phóng đãng như thế, ngươi dám tại ngoài miệng mà nói năng xằng bậy?”
“Chuyện này cũng không có gì là phóng đãng cả, ngươi khó có thể không đối với thân thể người khác có hứng thú sao? Tỷ như bộ ngực lớn, bờ mông đáng yêu, linh tinh khác.”
“Ngô…….”
Bách Tỷ Ngạn sắc mặt lúc trắng lúc hồng, làm cho Bạch Luật Nghi thiếu chút nữa cười đau cả bụng, người này ngày thường rất chính trực đứng đắn, nhưng chỉ cần nhắc tới những gì liên quan đến phương diện làm tình, hắn liền trở nên mất tự nhiên vô cùng, giống như hận chính mình không thể thay đổi đề tài này.
“Đêm cũng đã khuy, hắn là muốn ngủ.”
Hắn nằm xuống như muốn ngủ, cũng ý muốn nói đề tài này cần phải dừng ở đây. Bởi vì hắn căn bản là không muốn nói tiếp, để tránh tự rước lấy nhục.
Thấy hắn bày ra bộ dáng như vậy, Bạch Luật Nghi nhịn không được muốn trêu chọc hắn, y cố ý ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới đêm hôm đó thời điểm trong ôn tuyền, ngươi 『 tính trí bừng bừng 』cỡ nào sao?”
Thân thể Bách Tỷ Ngạn lập tức cứng ngắc, mà ma thủ của Bạch Luật Nghi với tới phần giữa bụng dưới thắt lưng của hắn nhu lộng: “Nam nhân cấm dục lâu là không tốt đâu, ta giúp ngươi lộng ra là được rồi.”
“Bạch đại phu………”
“Hư, nơi này của ngươi đều……….Oa! Kỳ thật là ngươi ngạnh a.”
Ma thủ của y sờ loạn phía dưới của hắn, nam nhân kia không những ngạnh, mà phương thức này dùng ở trên người Bách Tỷ Ngạn, cũng là hữu hiệu như nhau.
Y đem môi tiến gần đến chỗ cực nóng kia, lập tức nghe thấy yết hầu Bách Tỷ Nhạn phát ra một tiếng tiếng thở dốc trầm thấp, y cứ coi như là phục vụ đến nơi đến chốn, đưa khuôn mặt mình vùi vào trong. Mà bộ vị đang ngạnh của nam nhân trước mắt, làm cho y thiếu chút nữa hàm ngậm lại không được.
Bách Tỷ Ngạn thở ra nhiệt khí, thanh âm trầm thấp dễ nghe lại nam tính khàn khàn thở dốc thế kia đã đủ mê người, làm cho Bạch Luật Nghi ngậm vào càng sâu hơn, đầu lưỡi càng thêm xảo duyệt mà chuyển động.
Chú thích:
(*) Đại thử: Tiết đại thử; ngày nóng (một trong 24 tiết, khoảng 22, 23, 24 tháng 7, là khoảng thời gian nóng nhất ở Trung Quốc
Link
END 6