Bê-ta: Nami-chan
Lúc này, bởi vì đằng trước Bách viên xảy ra chuyện lớn như vậy, Bách Tỷ Ngạn thì đã đi ra đối mặt với người dân trong thôn. Bạch Luật Nghi đã ở phía sau cũng biết được người dân đang tụ tập bên ngoài, nhưng y lại không rõ mọi người vì chuyện gì mà tụ tập như vậy, liền cũng đi ra ngoài xem náo nhiệt, chân trước vừa mới bước đến cửa, chợt nghe thấy tiếng của Uông bổ đầu, khiến y thiếu chút nữa đâm vào vách tường mà tự sát.
Đây…..đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì? Tại sao mà người trong thôn lại biết gian tình giữa y với Bách Tỷ Ngạn? Lại còn ồn ào đến mức ngay cả Uông bổ đầu cũng biết. Uông bổ đầu này không phải bình thường rất bận việc công hay sao, một tháng muốn gặp một lần cũng khó, nếu ngay cả hắn cũng biết, vậy………..Chuông báo động trong đầu y chợt reo lên, hẳn là toàn bộ người trong trấn đều đã biết rồi.
“Đúng đúng, cha không thể làm vậy, Luật Nghi đại ca đã là nương của ta, ta không cần một nương khác!”
Bách Ngữ Hổ liền xông ra ngoài, nắm tay nhỏ bé nắm chặt lại, đứng bên cạnh những người trong thôn đang ở đây, dũng cảm đối diện với Bách Tỷ Ngạn, người từ trước đến nay luôn bất cẩu ngôn tiếu. (nghiêm túc)
Bạch Luật Nghi thiếu chút nữa té xỉu, cái gì? Ngay cả A Hổ cũng biết rõ sao, chuyện tình phát sinh giữa bọn họ sao mà mọi người đều rõ ràng như vậy? Chuyện này rốt cuộc là ai nói, bình thường bọn họ tuyệt không lộ liễu như thế, y thực sự rất tự kiềm chế bản thân, cẩn trọng trong chuyện đồng tính luyến ái, cũng không hề để lộ ra cái gì.
Trương Trung với nữ đầu bếp đứng bên phía người dân, khẩu khí mạnh mẽ, “Đúng vậy, chuyện viên chủ cùng Bạch đại phu mọi người đều biết…….”
Ngô a, nghe đến câu “mọi người đều biết”, Bạch Luật Nghi đã cảm thấy chính mình không còn mặt mũi mà sống trên đời nữa, y nhón mũi chân chuẩn bị chạy, nói chung trước tiên phải rời khỏi hiện trường cái đã, lòng bàn chân nhấc lên, thời điểm đang chuẩn bị nhanh nhanh chuồn đi, thì bị người ta gọi lại.
“Luật Nghi đại ca ngươi đừng đi, chúng ta tất cả đều đứng về phía ngươi!”
A Hổ nhìn về phía thân ảnh của y, thanh âm trẻ con vang cao, làm cho trong chốc lát toàn bộ ánh mắt đều dừng ở trên người đương sự là y, Bạch Luật Nghi cảm giác như trên người mình bị đốt lên hàng nghìn cái lỗ, đi cũng không được, mà không đi cũng không xong, thật xấu hổ quá đi.
“Gian tình” của y cùng Bách Tỷ Ngạn tại sao dường như mỗi người đều nắm rõ trong lòng bàn tay, đến tột cùng chuyện tốt này là tên hỗn đản nào nói ra? Hắn muốn nói ra, cũng không cần nói với toàn bộ bố chồng, a ma, thúc thúc, bá bá, đại thẩm, tỷ tỷ trong thôn a!
Y tức giận đến mức như bão tố mà nói ra, kể cả mọi người có xông lên tấn công, y cũng mặc kệ, chuyện xấu hổ như vậy, ngay cả tiểu hài tử đều biết rõ. Đây rốt cuộc là do ai truyền ra, cho dù có chết y cũng phải chết một cách minh bạch.
“Rốt cuộc là ai nói ra? Là tên hỗn đản nào? Cư nhiên dám đem chuyện tình của ta cùng Bách Tỷ Ngạn nói cho toàn bộ mọi người biết.”
Mọi người ngây ngốc một chút, lập tức lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đồ tể Lý Lão Thất thấy y nổi cơn giông bão, gãi gãi đầu, vội vàng khuyên nhủ: “Bạch đại phu, ngài đừng sinh khí lớn như vậy, đây……Đây là ta nghe người khác kể lại.”
Người kia cũng gãi đầu, cẩn thận ngẫm lại, sau đó nói ra một cái tên khiến Bạch Luật Nghi cả người chấn động.
“Ta nhớ rõ là Bách viên chủ nói nha.”
Một vị phụ nhân khác cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, là Bách viên chủ nói nha. Lúc trước Bách viên thừa phòng, hắn nói mặc dù có phòng, nhưng mà không muốn chia lìa Bạch đại phu, cho nên khăng khăng phải ở cùng một phòng. Bởi vì vợ chồng vốn nên ngủ một chỗ, chính là bởi vì trong trấn đang rất hỗn loạn, bởi vậy chuyên riêng tư cá nhân đành gác lại một bên, còn trước tiên phải thu xếp ổn thỏa đã, sau này nhất định sẽ thỉnh các vị uống rượu mừng.”
Tú bà cũng dùng sức gật đầu nói: “Bách viên chủ lúc trước cũng hỏi lúc hai nam tử ân ái có phải cần bí phương gì không, ta liền đem bình dược du cao cho Bách viên chủ, vợ chồng hòa hợp chính là nhân luân chi thường, nhưng hắn bảo là không đành lòng nhìn ngài khó chịu, ta lúc ấy còn khen ngợi hắn không những quan tâm lại còn có lòng chăm sóc như vậy.”
Nữ đầu bếp giống như vừa nhớ tới cái gì liền nói: “À đúng rồi, lần trước viên chủ còn dặn dò chúng ta ngàn vạn lần không được đánh thức Bạch đại phu, nói là ngài ban đêm rất mệt mỏi, tân nương đều là như vậy, để cho ngài ngủ thêm chút nữa, còn nói đêm qua làm cho ngài mệt mỏi quá mức.” Nhắc đến chỗ mấy chữ “đêm qua”, “mệt mỏi quá mức” này, nữ đầu bếp còn xấu hổ đỏ bừng mặt.
Trương Trung cũng theo đó nhắc lại những lời trước đây Bách Tỷ Ngạn đã nói, “Đúng vậy, viên chủ còn nói thế này, hắn nói thẳng ra trong nhà thân phận đại phu tương đương với thân phận Thiếu nãi nãi, có chuyện gì chỉ cần xin chỉ thị của y là được, mà, ám chỉ『 Thiếu nãi nãi 』, không chỉ có ý tứ kia đâu. Hơn nữa tỳ nữ đều nói viên chủ chỉ cần qua một đêm, quần áo sẽ rất dơ, viên chủ bảo chính là do Bạch đại phu nhiệt tình như hỏa, hai người như tân hôn yến nhĩ (vợ chồng mới cưới) (1)thế kia, tất nhiên là không thể kiềm chế được rồi.”
Thanh âm Trương Trung dần có điểm nhỏ đi, đây quả nhiên là sức mạnh của tân hôn yến nhĩ thực sự rất lớn, bằng không hắn như thế nào cũng không thể tưởng được đến việc viên chủ dù đã mai khai nhị độ (2), lại vẫn không thể khống chế được, chắc chắn là do Bạch đại phu yêu kiều mê người. Hơn nữa gần đây Bạch đại phu da dẻ trắng nõn, khí sắc hồng nhuận, trong lòng hắn biết rõ ràng, tuyệt đối không chỉ là do nữ đầu bếp làm những món ăn dưỡng sinh, mới khiến cho y bỗng trở nên xinh đẹp hơn vài phần.
“Nói thật ra là, tiểu nhân còn nhận không ra đây là Viên chủ luôn lãnh khốc như tảng băng, mà lại làm bẩn nhiều chỗ như vậy, xem ra Bạch đại phu không phải chỉ là nhiệt tình như hỏa bình thường. Y phục bị vấy bẩn kia tiểu nhân cũng đã xem qua, rất nhiều chỗ bị bắn tung tóe, thể lực của người trẻ tuổi, thật là không giống với chúng tiểu nhân.”
Bạch Luật Nghi đỏ mặt lúng túng, phải giải thích cho mọi người cái loại chuyện loạn thất bát tao này, y không thể mở miệng được, nhưng bọn họ nào có làm được khoa trương như vậy!
Cuối cùng, tiếng của A Hổ đã ngăn cản đập tan cuộc đối thoại của mọi người, khiến cho Bạch Luật Nghi hận không thể có một cái lỗ trên mặt đất, để có thể chui xuống dưới trốn đi, không bao giờ xuất hiện trước mặt những người này nữa.
“Cha còn ôm ta vào phòng, khi đó Luật Nghi đại ca toàn thân đều không mặc quần áo, mê man nằm trên giường của cha. Cha bảo là sẽ cấp cho ta thêm một muội muội nữa, lớn lên sẽ rất giống Luật Nghi đại ca? Hay là lớn lên sẽ giống mình? Đây không phải ý nói Luật Nghi đại ca chính là nương của ta sao?
Ngô oa, y phải ngay lập tức bị đụng chết, bị xe cán chết, bị xe ngựa giẫm lên, bị hỏa tiễn nổ chết, bị lựu đạn bắn chết, chết kiểu gì cũng được, chỉ cần có thể làm cho y được giải thoát, cái gì y cũng nguyện ý.
Y đối với Bách Tỷ Ngạn, tức giận đến nỗi không nói nên lời, thì ra tất cả gian tình của bọn họ đều do Bách Tỷ Ngạn nói ra. Hơn nữa hắn đối với mỗi người đều nói siêu khoa trương, ái muội. Ai cũng sẽ tin tưởng vào biểu tình băng lãnh duy nhất trên mặt hắn, nếu ngữ điệu nói về một chuyện gì hơi lạ, cũng không ai sẽ hoài nghi tính chân thực trong lời hắn nói.
Được, y thừa nhận, y là có hảo hảo dùng miệng, lấy tay làm cho Bách Tỷ Ngạn có vô số những thể nghiệm *** mới, nhưng mà tuyệt đối không có khả năng bắn đầy lên y phục như vậy, cứ hay nói giỡn, nam nhân làm sao có thể bắn ra nhiều như vậy, cũng không phải là nhổ ra nước bọt nha.
Hơn nữa bọn họ chỉ có cái ngày ấy mới chân chính làm chuyện đó, cho nên cùng không có chuyện y bị thao cho mệt đến mức không đứng dậy được, tất cả đều là do Bách Tỷ Ngạn bịa ra. Hắn căn bản chỉ e người khác không biết quan hệ của bọn họ mà thôi, cho nên mới đi xung quanh tung tin đồn nhảm.
“Ngươi rốt cuộc là bị làm sao vậy? Ngươi chỉ kém không lớn tiếng để cho cả thiên hạ này biết, đi xung quanh công khai quan hệ của ta với ngươi, ngươi với ta làm chuyện đó có cần phải nói cho tất cả mọi người đều biết không? Hơn nữa chỉ mới có 2 lần mà thôi, ngươi nói làm như chúng ta đêm nào cũng hảo hảo “yêu nhau” như vậy.”
Bạch Luật Nghi phát hỏa, tiếng mắng rung trời, hơn nữa tất cả đều hướng tới Bách Tỷ Ngạn vẻ mặt bình tĩnh mà mắng, còn Bách Tỷ Ngạn nghe y lên cơn phẫn nộ mắng mỏ, sắc mặt vẫn như cũ không thay đổi, hắn lại còn bày ra bộ dáng không biết hối cải, càng nhìn càng làm cho người ta thêm sinh khí.
“Ngươi hiện tại lúc này còn giả câm giả điếc, ngươi tên hỗn đản này, tất cả hết thảy đều là do ngươi nói, đúng hay không?”
Mọi người ở đấy tất cả đều nín thở ngưng thần, thân sĩ địa phương nhìn thấy vợ chồng Bách Tỷ Ngạn cãi nhau như diễn kịch hài. Bách Tỷ Ngạn khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt trầm mặc bình tĩnh dời về phía Bạch Luật Nghi, sau đó nói với ngữ điệu chậm rãi kéo dài thanh âm.
“Ta cũng có nỗi khổ riêng.”
Lời vừa nói ra, khiến cho các hương thân phụ lão trong thôn khởi binh đến đây vấn tội tất cả đều mở to hai mắt. A Hổ có chút do dự nhìn cha, cha hắn chỉ đứng đó, nhưng khí thế đã vượt hơn rất nhiều người. Cha tựa như thần tiên hạ xuống phàm trần, như thế nào cũng nhìn không ra hắn có nỗi khổ gì.
Mà Trương Trung cùng nữ đầu bếp cũng há to miệng, vì cái gì viên chủ nhà mình lại nói một câu như vậy khiến người ta nghe xong còn cảm thấy thật mơ hồ, rõ ràng chính hắn muốn quăng Bạch đại phu đi, thú một khuê nữ như hoa, hiện tại lại phun ra một câu này, cứ như là hắn có hàng ngàn hàng vạn lần ủy khuất, nỗi khổ chất chứa trong đáy lòng.
“Khổ……..Đau khổ?” Bạch Luật Nghi tức giận đến mức khóe miệng cũng run lên, “Ta thấy ngươi là nói năng vô căn cứ! Ngươi căn bản là bịa đặt sinh sự, chỉ e thiên hạ bất loạn, tốt nhất là để mọi người trong thiên hạ đều biết quan hệ của chúng ta luôn đi.”
“Ngươi là tiên nhân được thiên thượng phái xuống, tuy rằng để tế khổ cứu nạn, nhưng mà tâm hơn phân nửa không ỏ nơi này, thường nói những lời ta nghe không hiểu, thường làm những chuyện mà ta cũng nhìn không hiểu. Nếu mà hỏi ngươi, lúc ngươi tâm tình tốt mới trả lời, lúc tâm tình không tốt sẽ không thèm mở miệng. Ngươi cùng ta lúc đó đã có phu thê chi lễ, vốn chính là vợ chồng, thế nhưng ngươi lại đối với phu quân giấu diếm lai lịch của mình, nói là mang theo trách nhiệm đến lúc cũng phải quay về, ta không biết nhà mẫu thân của người ở nơi nào, vạn nhất ngươi thật sự thu dọn áo quần trở về, ta đi chỗ nào đòi người?”
Không thèm nghe hắn nói cho xong, vừa nghe hắn nói ra, liền bực bội đánh tới một chỗ, vợ chồng cái gì, hắn sao có thể dễ dàng gọi như vậy, Bạch Luật Nghi nghe xong sắc mặt đỏ bừng.
“Ai là vợ chồng với ngươi, không biết xấu hổ, đây chỉ là một đêm tình mà thôi.”
Y lại tiếp tục lớn tiếng cãi lại, Bách Tỷ Ngạn rõ ràng là muốn gây lộn, y sẽ không nhận thua, rõ ràng là hắn muốn bỏ mặc mình để thú nương tử, thế mà hiện tại cách hắn nói, giống như y chính là lão bà của hắn, mà lão bà này lại bỏ hắn trong lòng luôn muốn chạy về hiện đại, khiến cho hết thảy đều là lỗi của y.
Nghe thấy y nghiêm từ phủ nhận, Bách Tỷ Ngạn thanh âm ngưng trọng, giống như đao kiếm chặt ngang cái cây, phi thường sắc bén, ánh mắt hắn cũng lộ ra hờn giận đối với việc y không chịu thừa nhận, đã ngủ cùng một chỗ, đương nhiên phải là vợ chồng.
“Chúng ta đương nhiên là vợ chồng.”
“Cái rắm, ai là vợ chồng với ngươi, chỉ mới ngủ chung 2 lần mà thôi, ngươi không có lão bà mười năm nay, chẳng lẽ không đi triệu kỹ hay làm cách gì đó để phát tiết sao? Hoặc là ở nhà dưỡng nữ tỳ xinh đẹp linh tinh gì đó. Đừng nói ngươi mười năm nay, chỉ có cùng ta làm chuyện đó, ta thật sự không tin đâu.”
Thôn dân hít một hơi, rối rít ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đến ngay cả Trương Trung lúc nghe đến hai chữ “Triệu kỹ”, cũng há hốc mồm không khép lại được, nữ đầu bếp lại liên tục lắc đầu, bây giờ mới hiểu tại sao Bách viên chủ lại nói hắn có nỗi khổ riêng.
Mà Bạch đại phụ nói chuyện cũng quá quá…., quả thực là hướng Bách viên chủ tát ô vẩy mực (aka bôi tro trát trấu) mà, cố làm vấy đen nhân cách Bách viên chủ, cái này thực đúng là bảo người ta bịt tai cũng không được đi.
A Hổ thanh âm trẻ con the thé nói: “Trong nhà không có nữ tỳ xinh đẹp đâu, Luật Nghi đại ca sao có thể hoài nghi cha là loại người này? Cha rất đáng thương, vậy mà lại bị nói thành như vậy.”
“Đúng vậy, Bạch đại phu hơi quá đáng, sao lại nói khó nghe như thế, thái độ làm người của Bách viên chủ không ai không biết, hắn đỉnh thiên lập địa (đầu đội trời chân đạp đất), là nam tử hán chân chính, cũng không phải là cái loại đằng đồ tử ở bên ngoài thấy sắc là mê muội đâu.” Uông bổ đầu nghe không lọt tai cũng lên tiếng bảo vệ sự trong sạch của Bách Tỷ Ngạn, nhân cách của Bách Tỷ Ngạn hắn có thể làm chứng, đánh chết hắn, hắn cũng không tin Bách viên chủ lại đi câu lan kỹ viện.
Đại thẩm đứng bên cạnh cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, Bách viên chủ thái độ làm người đứng đắn trong sạch, cho dù có nữ nhân không đứng đắn nằm trên giường hắn, hắn cũng sẽ không thèm liếc mắt một cái.”
Tú bà kỹ viện đứng một bên cũng ra sức nói thêm vào: “Đúng vậy, trong thôn có bao nhiêu nam nhân vào nơi đó của ta, đến bao nhiêu lần, ta đều nhớ rõ ràng, mắt ta còn không mờ đến mức Bách viên chủ đễn chỗ ta tìm hoan, ta còn nhận không ra hắn.”
“Đúng vậy, Bạch đại phu, ngài như tại sao có thể hoài nghi thái độ làm người của Bách viên chủ, còn nói những lời không lọt tai như vậy, đây không phải là những lời mà vợ hiền nên nói.” Cũng có người bắt đầu trách y.
“Đúng nha, Bạch đại phu, ta thấy Bách viên chủ muốn thú thê, căn bản là bị ngài làm cho tức giận đi! Ngài cứ mở mồm ra là lại nói năng xằng bậy một hồi, nam nhân nào chịu được.” Cũng có người bắt đầu mắng y.
“Đúng, có loại nương tử chua ngoa thế này, cũng không trách được vì sao tướng công muốn ra bên ngoài tìm hoan. Bách viên chủ không sai, sau này chuyện riêng tư Bạch đại phu chắc chắn cũng có thể nói càng khó nghe hơn, trách không được Bách viên chủ cứ luôn trưng ra bộ mặt đau khổ nhưng không có chỗ kể như thế.” Cũng có người bắt đầu đồng tình với Bách Tỷ Ngạn.
“Đúng vậy, đúng vậy, Bách viên chủ rõ ràng rất chính trực trong sạch, Bạch đại phu đúng là muốn ngậm máu phun người, còn nói khó nghe đến như vậy, cũng không lạ vì sao Bách viên chủ khó mở miệng trả lời, rõ ràng là hết hy vọng nên mới ra ngoài tìm ái nhân.”
Vốn những người này là vì y mà tức giận, nhưng hiện tại tất cả đều chỉa mũi nhọn vào y, Bạch Luật Nghi rốt cũng cũng biết được cái gì kêu vạn phụ sở chỉ (3), y hận đến thiếu chút nữa hộc máu, Bách Tỷ Ngạn này bóp méo sự thật, hại mọi người đều nghĩ bọn họ là vợ chồng cũng liền thôi đi, y hiện tại làm sáng tỏ, ngược lại bị mọi người nhìn bằng ánh mắt đó, hẳn đây là mượn người chọc người.
Bách Tỷ Ngạn nghe được lời êm tai, còn chắp tay hành lễ: “Cảm tạ các vị hương thân, ta cũng không biết là hiểu lầm chỗ nào, đến nỗi dân chúng lại dẫn nhau đến trước Bách viên, nhưng điều này cũng chứng tỏ mọi người đối với ta rất quan tâm, mà Bách mỗ là thật tâm muốn thú thê, nhưng không có thỉnh người nào làm mai, bởi vì ta hiện tại một lòng chỉ yêu có một người là Bạch đại phu, cho dù bị y cáu gắt vô cớ, không chịu lượng thứ ngoài miệng chửi rủa, nhưng mà ta vẫn một lòng theo đến hết đời. Trước kia ta đối với nương tử đã chết của ta như thế nào, hiện tại đối với Bạch đại phu như thế ấy, tuyệt đối sẽ không có dị tâm.”
Bạch Luật Nghi trừng lớn hai mắt, nguời này từ trước đến nay trầm mặc ít nói, một ngày nói ít đến mức có thể đếm được, hơn nữa nam nhân này ở trên giường nói chưa đến mười câu, có thể lưu loát mà nói ra một đống lời nhảm như vậy, hơn nữa hiển nhiên còn nhận được sự hoan nghênh lớn hơn của nhóm hương dân, chỉ nghe thấy tiếng vỗ tay bắt đầu rộ lên, vang thấu chân trời, chấn vang mái nhà, có có người còn gào lên.
“Nói thật hay nha, ngươi thật khiến cho lão mỗ mở rộng tầm mắt, cũng là nam tử hán chân chính duy nhất mà ta từng gặp.”
“Nghĩ kỹ xem, có được tướng công như thế này, ta chết cũng muốn đi theo hắn, Bạch đại phu ngài đừng bỏ lỡ xuân hảo nhân duyên này a.” Có một nữ nhân bộ dáng như muốn té xỉu, hai con ngươi tràn ngập sùng bái hướng về phía Bách Tỷ Ngạn, hiển nhiên đã bị mấy lời nhảm nhí của hắn câu luôn hồn phách.
“Nguyên bản cứ nghĩ Bách viên chủ cá tính hàn khốc, không ngờ được lại quan tâm chăm sóc chu toàn như vậy.” Một nữ nhân vẻ mặt đã nhanh bị mê hoặc, “Tên tử quỷ nhà ta còn không so được với một cọng lông tơ của Bách viên chủ.”
“Lão bất tử nhà ta, căn bản ngay cả so với lông chân của Bách viên chủ còn kém hơn!” Có một lão bà, còn oán giận trách móc lão công, ca ngợi Bách Tỷ Ngạn rất tốt.
Rốt cuộc hiện tại đang là cái tình huống gì đây! Bạch Luật Nghi thật muốn đánh xỉu chính mình.
“Từ từ, các ngươi đều hiểu lầm rồi, ta cùng Bách Tỷ Ngạn không phải loại quan hệ này!” Y lớn tiếng vì chính mình kêu oan.
“Các vị hương thân, Bạch đại phu tự cho mình là thần tiên từ trên trời hạ phàm xuống nhân thế, đối với ta thái độ khinh thường, ta cả đời này trong sạch liêm khiếp, chẳng lẽ thật sự không xứng với y hay sao?”
Lời Bách Tỷ Ngạn nói ra giống như lời kịch buồn nôn nhất trên sân khấu, khiến cho tròng mắt Bạch Luật Nghi thiếu chút nữa lăn xuống dưới, người này không có khả năng là Bách Tỷ Ngạn, không có khả năng, hắn như thế nào có thể nói ra loại lời nói siêu buồn nôn thế này, ngay cả nam diễn viên thần tượng ngu ngốc trên TV cũng không nói được.
“Xứng đôi, đương nhiên là xứng đôi, Bạch đại phu ngài hơi quá đáng. Cho dù ngài là thần tiên sống trấn thủ nơi này, cũng không thể làm cho Bách viên chủ đau buồn thương tâm như vậy.”
‘Đúng vậy, nhân cách của Bách viên chủ trời có thể minh giám, ngài nếu dám bỏ rơi Bách viên chủ, chúng ta sẽ không bao giờ tin vào thần tiên, thượng giới tồn tại nữa.”
“Đúng vậy, loại chuyện này là không đúng với đạo trời, nếu thật sự xảy ra, chúng ta đây về sau sẽ không tin có công đạo công lý gì nữa.”
“Chờ một chút, muốn thú nương tử là Bách Tỷ Ngạn, ta mới là người bị vứt bỏ? Các người làm sao mà đều hướng về phía ta mắng, ta mới là người bị hại mà.”
Y như cơn thịnh nộ thốt ra, vừa nói ra, dân chúng lập tức im lặng, mà y cũng không chịu để nước mắt rơi xuống. Đáng giận, y mới không yếu đuối như vậy, y mới không yêu cái tên cổ đại kia! Y dùng lực dùng hai ống tay áo lau hai mắt của mình, y chết cũng sẽ không để cho nước mắt rơi xuống.
“Nhưng mà Bách viên chủ nói không phải, hắn nếu nói không phải, hẳn là…….hẳn là không phải đâu.”
Người vừa nói không được tự tin cho lắm, dân chúng đem ánh mắt hướng đến trên người Bách Tỷ Ngạn liếc trộm, hy vọng hắn giải thích, Bách Tỷ Ngạn nói: “Ta vừa mới nói qua, không biết là ai hiểu lầm, ta vẫn chưa muốn thú thê.”
“Nhưng mà âu ba tang (nói về phụ nữ trung niên, già trên 60 tuổi) kia, rõ ràng đã nói A Hổ sắp có nương mới.” Nếu hắn chết không chịu thừa nhận, thì y đành phải đem hết thảy tất cả nói ra hết.
Bách Tỳ Ngạn vẻ mặt đạm nhiên nói: “Ta cũng không biết vì sao bà ấy lại nói như vậy, ta chỉ là hỏi bà ấy có phải là quen biết rất nhiều cô nương năm nay đến tuổi lấy chồng, đường đệ bà con xa của ta năm này vừa mười tám, đang muốn cưới vợ, chỉ là trong thành không có ai mà hắn thích, bởi vậy mới muốn nhờ bá mẫu quen biết rộng giúp đường đệ mai mối, chỉ như vậy mà thôi, không ngờ bà lại hiểu lầm, làm sao biết được ngươi sẽ hiểu lầm, sau đó tin tức lại truyền ra ngoài, a Hổ hiểu lầm, mọi người trong Bách viên đều hiểu lầm, đến cả mọi người trong trấn cũng đều hiểu lầm.”
Chỉ một câu hiểu lầm đã giải thích được hết thảy, người trong trấn tất cả đều lý giải được, cũng dần tiêu tan, dù sao không có chuyện gì là tốt rồi, chỉ là hiểu lầm thôi mà.
“Nếu Bách viên chủ đã nói là hiểu lầm, Bạch đại đại phu cũng nên hảo hảo nhận lỗi, sau đó phu thê nối lại tình xưa, đừng bao giờ nói về chuyện rời đi nữa, bằng không Bách viên chủ đương nhiên sẽ lại phập phồng lo lắng.”
“Đúng nha, Luật Nghi đại ca rõ ràng vì chuyện cha muốn thú thê mà nằm trong phòng khóc cả buổi chiều, lúc đi ra hai mắt đều sưng lên, cho nên Luật Nghi đại ca hẳn là cũng rất thích cha ta.” A Hổ kiêu hãnh nói ra chuyện thực tế tận mắt chứng kiến.
Vừa nghe thấy lời ấy, ánh mắt Bách Tỷ Ngạn nhìn y, thanh âm nồng đậm trầm thấp, ngữ điệu nghe như thế nào, chính là có điểm đắc chí, vui đến mức không tự kìm hãm lại được.
“Thì ra là ngươi khóc cả một buổi chiều?”
Bạch Luật Nghi cả khuôn mặt bạo hồng: “Không………Mới không có, như thế nào có thể! Ta tùy thời có thể quay về hiện đại, như thế nào có thể vì người cổ đại này…. ”
“Ai nha, Bạch đại phu, không cần nói tiếp việc ngài phải quay về thiên thượng đi, nói như vậy ái tình của Bách viên chủ lấy cái gì kham nổi đây.”
“Đúng nha, sống ở phàm trần chỉ ao ước được làm uyên ương không ao ước cuộc sống thần tiên, Bách viên chủ nhất định sẽ đau khổ vì ngài.”
Bạch Luật Nghi gương mặt vừa hồng lại xanh, hai con ngươi trong ánh mắt kia của Bách Tỷ Ngạn như một đầm hồ sâu không thấy đáy đang dõi theo y, thấy y tâm hoảng ý loạn, người bên ngoài nói cái gì y căn bản là nghe không thấy, mà Bách Tỷ Ngạn lại không coi ai ra gì sải bước hướng đến y, người bên ngoài cũng nhất loạt nhường đường. Sau đó hắn tới bên người y, dùng sức ôm lấy thắt lưng y, ghé vào lỗ tai y thì thầm với thanh âm tê dại như muốn lấy mạng người, nhưng cũng làm y tức giận đến sắp bạo phát.
“Nguyên lại ngươi vì ta khóc lâu như vậy? Mắt khóc đều sưng hết lên, may là hôm nay đã hết sưng.”
“Ai khóc vì ngươi, ngươi đừng có mà ngựa không biết đường dài.” (cái này em Nghi nói là chế lại từ câu thành ngữ Đường dài mới biết ngựa hay ấy) Y có bị đánh chết cũng không chịu thừa nhận vì hắn mà khóc, cho dù là thật đi chăng nữa, giờ phút này tuyệt đối không thể thừa nhận.
Nhưng mà y càng không thừa nhận, Bách Tỷ Ngạn sắc mặt lại càng ôn nhu, người bên ngoài trộm cười nhìn sắc mặt lại càng rõ ràng, cuối cùng y rốt cuộc là không chịu nổi tình cảnh quỷ dị này, ở cổ đại long dương phát triển như vậy sao? Vì cái gì tất cả mọi người không cảm thấy được y với Bách Tỷ Ngạn ở một chỗ không hề thích hợp.
“Ta cùng Bách Tỷ Ngạn đều là nam nhân, vì sao các ngươi đều không cảm thấy kỳ quái chứ?” Y rốt cục cũng nói ra suy nghĩ trong lòng, ta van các ngươi, phiền mọi người suy nghĩ một chút được không, ngay cả ở hiện đại mọi người có cởi mở thế nào, cũng không thể giống như người dân trong trấn đều ủng hộ đồng tính luyến ái giống như chuyện tốt vậy?
Vừa nói đến vấn đề này, mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó bàn tay giơ lên loạn vung, thiếu chút nữa cười đến vỡ bụng.
“Bạch đại phu, ngài thật quá buồn cười nha!”
“Đúng vậy, ngài thật là buồn cười, thần tiên có thể là nam hoặc có thể là nữ, ngài chính là hóa thân thành nam nhân mà thôi, ngài là thần tiên, đã sớm không có ý kiến về vẻ bề ngoài rồi.”
“Ân, thần tiên không phân biệt nam nữ, ta lúc trước còn cảm thấy được hai nam tử cũng có chút là lạ, sau này Bách viên chủ cho ta biết thần tiên không phân nam nữ khác biệt, chỉ có những người lễ giáo cổ hủ mới có thể cố chấp vẻ bề ngoài, lập tức khiến cho ta hiểu ra, Bách viên chủ quả nhiên cùng tiên nhân ở chung một chỗ đã lâu, ngay cả cách nghĩ cũng tiên hóa.”
Thư sinh đọc sách nhiều nhất trong trấn nói ra tiếng lòng của mọi người, hơn nữa mọi người còn gật đầu như bằm tỏi, vẻ mặt biểu lộ sự khâm phục, coi như hắn đã nói ra tiếng lòng của mọi người.
“Ngươi!”
Bạch Luật Nghi kinh hách nhìn nam nhân trước mặt, người này nói không nhiều lắm, gần như là loại nam nhân trầm mặc như kim loại, sẽ không phải là nam nhân mưu mô, âm hiểm nhất trành trấn này đi!
Y bắt đầu lý giải được nam nhân này đang muốn làm trò xiếc gì, hắn đem y tiên hóa, tùy ý đem hư danh thần tiên sống này treo trên người y, một bên hướng tới những người không biết tuyên truyền quan hệ vô cùng ái muội giữa hắn với y, hơn nữa đã có phu thê chi thực, về mặt khác lại ở trước mặt y giả làm bộ dáng bình thường, khiến cho y không có tư tưởng đề phòng, không phát hiện được hắn ở bên ngoài làm hảo sự gì.
Hắn thân là người đứng đầu Bách viên, nếu là thực sự cùng nam nhân ở một chỗ, tuy rằng không phải không được, nhưng mà sẽ phải chịu đựng miệng lưỡi thế gian, chỉ sợ A Hổ ở bên ngoài bị ảnh hưởng, nếu mà có người nói lung tung, chiếu cá tính của A Hổ, nhất định sẽ rất khổ sở.
Cho nên hắn tiên hóa y, còn tẩy não những người này, nói với họ thần tiên không phân biệt nam nữ. Nếu đã không phân biệt nam nữ, tự nhiên cũng chỉ là hắn cũng thần tiên một chỗ, mà hai người cũng không phải long dương thật sự.
Người này bí mật tiến hành âm mưu cho đến bây giờ không biết là lâu bao nhiêu, bắt đầu từ trận động đất lần trước sao? Hắn cũng thật quá nham hiểm đi.
Bởi vì có một đống người coi y như thần tiên, cho nên tất cả việc này đều tiến hành thật sự thuận lợi, sau đó hắn lại kêu bá mẫu kia đến đây, khiến cho gà bay chó sủa, chính là muốn thử tình cảm của y, cho nên mới sắp xếp cho y rời khỏi phòng vân vân, tất cả đều là quỷ kế đùa giỡn của hắn.
“Ngươi cũng quá gian……..” Y mở miệng liền mắng, nhưng chưa mắng xong, bên cạnh liền vang lên một loạt thanh âm kinh ngạc tán thán.
“Đúng vậy, Bách viên chủ thực sự quá nặng tình!”
“Đúng vậy, có thể gả cho Bách viên chủ, Bạch đại phu hẳn cũng thập phần vui sướng.”
Có nữ nhân còn ha ha cười, “Đương nhiên, bằng không Bạch đại phu lúc nghe thấy Bách viên chủ muốn thú thê, cũng sẽ không khóc cả một buổi chiều, hai đôi mắt còn khóc sưng cả lên, hai người này căn bản là lang có tình muội có ý mà.”
“Chúng ta nên đem thành trấn chuẩn bị cho tốt, rồi chuẩn bị hỉ yến cho hai người bọn họ.”
Bạch Luật Nghi nghe được mặt đều nhanh méo xẹo, muốn lần thứ hai giải thích, A Hổ nhảy dựng lên tự quyết định: ” Vậy sau này ta có thể kêu Luật Nghi đại ca là nương, ta thích Luật Nghi đại ca là nương của ta.”
Không cho y có cơ hội giải thích rõ ràng, một đám người thi nhau xông lên, chúc và chúc, một đống nữ nhân vẻ mặt say mê nói Bách viên chủ hảo trọng tình, sau đó một đám nữ nhân lại hướng thân thể y sờ đông sờ tây, nói phải làm hỉ phục, hiện tại sẽ vội vàng làm, để cho hai bọn họ sớm ngày thành thân.
Ngô oa, hiện tại rốt cuộc là trạng huống gì, y hiện tại rốt cục cũng hiểu cảm giác khủng hoảng của tân nương bị ép lên kiệu hoa, mà nam nhân ở bên cạnh y lại khom người xuống, y có thể thấy miệng hắn nhếch lên một tia cười giả tạo, còn có nếp nhăn trên khóe mắt nheo lại lộ ra nụ cười nham hiểm, rất rõ ràng, vì sao mà người dân trong trấn đều không phát hiện ra?
Tên nam nhân gian trá này nói khiến cho nữ nhân ở bên cạnh nghe thấy lời hắn nói mà giống như tiểu cô nương thét chói tai: “Hảo bổng yêu (4)”
“Ta thật muốn mau đến đêm động phòng hoa chúc.”
Tên hỗn đản này! Hắn nhất định là cố ý bịa ra như thật để cho đám nữ nhân thét chói tai! Hỗn đản, tên xú nam nhân gian trá tột bậc này! Bách Luật Nghi trong lòng kêu gào hàng trăm vạn lần.
END 9
*Chú thích:
(1) Tân hôn yến nhĩ: Nghĩa lúc đầu là ám chỉ một người chồng ruổng bỏ vợ cũ để tái hôn sống vui vẻ với người vợ mới. Sau này mới đổi ngược lại, là chỉ dùng để chúc mừng đôi vợ chồng mới cưới. Hình dung sự vui sướng của đôi vợ chồng mới cưới:D:D
(2) Mai khai nhị độ: là một câu thành ngữ, ám chỉ hai lần đều làm thành công một việc. Thành ngữ này được dùng phổ biến trong bóng đá, để chỉ một cầu thủ trong một trận bóng đá đá bóng vào lưới của đối phương 2 lần.
Giải thích vắn tắt: Bình thường nếu làm được hai việc vui liên tiếp thì cũng có gọi là “Mai khai nhị độ”. “Mai khai nhị độ” thật ra là nguyên bản từ vu tích kì bí từ thời Đường được xuất bản thành tiểu thuyết《 nhị độ mai 》, là kinh kịch, Việt kịch cũng diễn vở này. Tiểu thuyết kể về chuyện tình yêu xưa giữa Trần Hạnh Nguyên và Mai Lương Ngọc: Thời Đường, Mai phụ bị Tể tướng đương triều Lô Kỷ hãm hại, Lương Ngọc ở chỗ cây hoa mai đang nở rộ sau đó bị trận cuồng phong làm cho rụng hết để cầu nguyện: nếu hoa mai có thể nở một lần nữa, oan tình này của phụ thân có thể được rửa sạch. Hoa mai quả nhiên mạnh mẽ nở rộ hai lần, sau đó Lương Ngọc cùng Trần Hạnh Nguyên có thể được đoàn tụ.
“Mai khai nhị độ” nguyên bản là biểu đạt ám chỉ chuyện tốt lại tái trở lại, cũng không mang hàm nghĩa không lành mạnh, càng không ám chỉ chuyện “nam nữ hoan ái lần thứ hai”.
“Mai khai nhị độ” là một từ dùng để ca ngợi, nó tượng trưng cho sự tốt đẹp cùng niềm hạnh phúc, nó khiến cho con người đến được sự thỏa mãn lớn nhất, nhưng hiện tại thành ngữ này bị làm dụng cho những điều không tốt.
Bình thường có hỉ sự hai lần cũng có thể gọi là “mai khai nhị độ”, cũng ám chỉ là cưới vợ hai lần.
Áp dụng vào trong truyện: Ý bảo là anh Ngạn dù đã cưới vợ 1 lần, nhưng vẫn không thể kiểm chế vì sự quyến rũ của em Nghi:)):)). Cái này là ta đoán, ta cũng không chắc lắm, nếu ai giải thích được rõ ràng hơn thì mong các nàng có thể góp ý cho ta:D:D:D
(3) Vạn phu sở chỉ: Chỉ trường hợp bị mọi người cô lập. Tất cả mọi người lấy tay chỉ vào bạn, chỉ trích việc bạn làm là sai. Trong này, ý bảo là em Nghi bị tất cả mọi người chỉ trích, trách móc.
Nguồn: Baike
(4) Hảo bổng yêu: ta dịch ra tiếng anh, bổng cũng có nghĩa là strong, vậy nên nghĩa từ này cũng tương đương với “Hảo yêu”, nhưng mang nghĩa nhấn mạnh hơn:D:D