• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âu Lan vẫn nằm im không nhúc nhích, Hải Phong kiểm tra hơi thở, nới lỏng áo cô ra rồi nhấc bổng cô trên tay mình.

- Mang tiếng có võ mà tập tý đã ngất rồi, người yếu như con sên vậy thì lên giường làm sao chịu nổi mấy gã háo sắc chứ?

Âu Lan he hé mắt nhìn, thấy anh ta lo lắng thì nín cười. Ai bảo dám quát nạt, bắt cô tập cho lắm vào. Mà trên đời này làm gì có ai háo sắc hơn anh ta nhỉ?

- Cậu chủ, cô ấy làm sao vậy ạ?

Lão quản gia và người giúp việc xúm vào hỏi thăm. Hải Phong liếc nhìn cô lần nữa mới đủng đỉnh trả lời.

- Chắc không sao đâu, mọi người làm việc của mình đi.

Mở cửa vào phòng, Âu Lan bị anh ta ném vèo lên giường không thương tiếc.

- Mở mắt đi còn giả vờ gì nữa. Lần sau muốn chạm vào người tôi thì cứ nói không phải vờ ngất rồi còn hít hít ngửi ngửi như vậy đâu.

Âu Lan giật mình, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà, tự trách mình ngu ngốc, diễn cũng còn không tròn vai. Lúc đầu là cô đau quá mà ngất đi thật nhưng lúc anh ta bế lên đã tỉnh rồi. Chẳng qua ngại nên cứ vờ ngất tiếp nhưng trên người anh ta... ai bảo có mùi thơm dễ chịu vậy làm gì nên cô mới...

- Dậy tắm rửa thay đồ đi, đến nhà bà nội tôi ăn cơm.

Anh ngồi đầu giường, chọc chọc vào mặt cô nhìn điệu bộ ngu ngốc kia không khỏi cười thầm.

- Từ mai tăng thời lượng tập xem còn ngất được nữa không?

Âu Lan bật dậy, cơ mặt giật giật, ủ rũ, chắp hai tay đằng trước cầu xin.

- Đại ca à, tha cho tôi đi. Tôi xấu hay đẹp thì anh cũng bán mà, đừng tập nữa có được không?

- Không đàm phán, thuốc bôi trên bàn ấy, tắm xong bôi vào các vết bầm mai sẽ hết.

Trước khi đi, anh còn giơ ngón chỏ dí vào trán cô cảnh cáo. Rời khỏi phòng với nụ cười nửa miệng, trong lòng anh có chút phấn khích, khẽ miết ngón cái lên môi dưới, sắc mặt có chút vui vẻ bất thường.

....

Vào trong dinh thự cổ, Hải Phong mở cửa xe cho Âu Lan xuống, kéo tay cô đặt lên tay mình. Cô rụt tay lại nhưng nhanh chóng xỏ lại khi bắt gặp cái nhíu mày từ anh.

- Vào trong, cái gì cần hãy nói còn không đừng nói gì cả nhớ chưa?

- Tôi cũng không có thói quen nói chuyện phiếm với người lạ.

- Tốt

Âu Lan chật vật bước cho ngang bằng với bước chân của Hải Phong. Vào trong nhà, bên chiếc bàn dài đã có đông đủ người ngồi sẵn, già có, trẻ có, không già không trẻ cũng có. Ngay cạnh người lớn tuổi nhất có hai ghế trống, cô đoán là vị trí ngồi của cô và Hải Phong.

- Hôm nay Hải Phong đã chịu dẫn bạn gái về nhà rồi hả?

Một người phụ nữ lên tiếng, niềm nở chào đón họ nhưng Hải Phong lại vô cùng hờ hững, chẳng cười, cũng chẳng đáp lại mà đi thẳng đến chỗ người lớn tuổi nhất.

- Cháu về rồi.

- Hai đứa ngồi đi.

Âu Lan cúi đầu chào bà, chào mọi người trước khi ngồi xuống. Cả bàn ăn hơn chục người đều đang dán mắt lên người nên cô hơi mất bình tĩnh.

- Anh Hải Phong có bạn gái mà giấu kĩ thế?

Một cô gái trẻ măng ngồi cạnh họ lên tiếng phá tan sự gượng gạo trong phòng. Vậy nhưng anh ta cũng không lên tiếng trả lời, chỉ khẽ liếc qua rồi nói với bà nội.

- Hôm nay bà gọi con về có việc gì à? Sao nhà mình hôm nay nhiều khách lạ vậy?

- À, hôm nay bạn bè Khánh Hân đến chơi, chú dì và bà định giới thiệu với cháu nhưng không ngờ hôm nay cháu lại mang bạn gái đến.

Âu Lan nhìn Hải Phong, từ lúc vào nhà, chỉ chào bà thì anh ta động đậy miệng còn tuyệt nhiên không để tâm lời người khác nói. Cô đoán quan hệ của anh với những người còn lại không hề tốt.

Bà nội gắp đồ ăn vào bát Âu Lan.

- Cháu với Hải Phong quen nhau lâu chưa?

- Cũng đủ để tìm hiểu bà ạ.

Âu Lan chưa kịp trả lời thì anh đã trả lời trước nên cô chỉ biết cười trừ.

- Bây giờ có bạn gái rồi thì cháu nên đưa về thăm bà thường xuyên hơn cho bà vui.

- Cô mong sự có mặt của cháu sao?

Âu Lan đang ăn mà thấy đắng ngắt, không khí trở nên gượng gạo với câu trả lời sặc mùi thuốc súng của anh.

- Anh Hải Phong, bar của anh ngày càng đông khách nhỉ?

- Ừ

Anh chỉ trả lời cho có khiến cô gái vừa đặt câu hỏi chưng hửng, Âu Lan để ý cô ta nhìn anh không chớp mắt từ lúc họ ngồi vào bàn.

- Hôm nay anh họ lại về nhà ăn cơm hả?

- Con về rồi đấy hả? Nhanh vào ăn cơm, hôm nay anh con dẫn bạn gái về giới thiệu với bà đây.

Âu Lan nhìn người vừa mới ngồi vào bàn, chàng trai này khá cao, mặt mũi sáng sủa, khuôn mặt tươi tắn hòa nhã hơn nhiều so với người đang ngồi cạnh cô. Hải Phong vẫn chẳng nói lời nào, cũng không đáp lại lời chào của người em vừa về.

- Chào chị dâu, em là Hải Triều.

Cậu ta chìa tay sang bắt tay Âu Lan, cô cũng đưa tay ra theo phép lịch sự. Có cậu ta về, không khí bàn ăn vui nhộn hơn hẳn, mọi người nói cười nhiều hơn.

- Âu Lan, cháu ăn uống tự nhiên nhé! Thằng Phong nhà bà nó không được tâm lí như người ta nhưng lại rất tốt tính đấy.

Âu Lan cười như không cười, khẽ liếc Hải Phong. Bà nội đánh giá nhầm người rồi, cháu bà không những không tâm lí mà còn vô cùng xấu tính, xấu đến mức không còn ai có thể xấu hơn anh ta đâu. Anh ta ế là vì quá lăng nhăng mà thôi.

Như đọc được suy nghĩ trong lòng cô, anh đá chân cô dưới bàn nhắc nhở rồi tiện tay gắp cho cô cái đùi gà to đùng. Thật là biết trêu ngươi người khác đấy, đi làm khách mà gắp cho cô miếng này thì khác nào bảo cô đừng có ăn nữa.

Những người trẻ tuổi trên bàn góp vui mỗi người một câu chuyện phiếm, Âu Lan cũng có lúc góp vui theo gợi ý của Hải Triều nhưng Hải Phong thì hoàn toàn im lặng. Cô gái nhìn anh cũng thỉnh thoảng muốn kéo anh vào cuộc nhưng tiếng cô ta thì cứ vang lên còn tiếng anh không hồi đáp. Theo như phân tích của đứa chưa từng yêu như cô thì cô gái đó đã nhìn trúng Hải Phong...à có thể là yêu rồi.

Cuối cùng thì bữa cơm ngột ngạt ấy cũng kết thúc, Hải Phong được bà nội triệu tập nói chuyện riêng nên cô ngồi cùng những người khác ngoài phòng khách. Cô của anh là người vô cùng khéo léo và xinh đẹp.

- Cháu đang làm hay đi học vậy?

Âu Lan nhận dĩa quả từ tay cô, mỉm cười lễ phép.

- Cháu đang là sinh viên ạ.

- Dạo này thằng Phong lại yêu người trẻ như cháu cơ đấy.

Âu Lan nhìn ra ý tứ của người dì này, bà ta muốn nói với cô Hải Phong rất phóng túng, có nhiều người yêu, cô chỉ là một trong số đó, rồi sẽ lại bị thay thế. Giọng nói của người kia đầy châm chọc, những đôi mắt của người còn lại dò xét phản ứng của cô. Âu Lan muốn cười thật lớn, họ chờ đợi gì ở cô nhỉ? Mong cô diễn xuất một màn ghen tuông, thất thần hay đau khổ. Thật nực cười...cô và hắn vừa quen nhau không lâu... yêu đâu mà ghen, yêu đâu mà buồn. Nghĩ vậy, khóe miệng cô nhếch lên ánh cười.

- Bên anh ấy toàn là minh tinh, chơi mãi cũng chán nên chắc muốn thay đổi khẩu vị hương quê thôi ạ.

Cô gái trẻ đẹp mà cô đoán thích Hải Phong lúc này mới lên tiếng.

- Đi với anh ấy mà cô không soi gương sao? Mặc hàng chợ, xuề xòa, không chăm chút...nhìn có giống cóc ghẻ đi với hoàng tử không. Nếu là tôi chắc không dám đi cùng rồi.

Âu Lan thở dài, chẳng kiêng dè.

- Vậy mà anh ấy lại chọn đi cùng người có bề ngoài cóc ghẻ như tôi đây. Thật ra xã hội bây giờ có nhiều người cũng hay thật, tự nhận mình là thiên nga nhưng lời nói lại thối hoắc. Một loại quả bên ngoài đẹp mắt mà bên trong đã thối rữa thì cũng chỉ nên vứt vào sọt rác mà thôi phải không?

Âu Lan nháy mắt cười, thích châm chọc cô sao. Cô bị Hải Phong chê IQ kém nhưng cũng đủ hiểu lời chê bai của người khác. Cô gái kia, tức muốn thổ máu, gườm gườm nhìn cô.

- Tôi nói sai chỗ nào sao mà mặt mày cô khó coi vậy. Hay là thối rữa ra đến ngoài rồi, đừng mang lên người đồ hiệu làm gì, cô nên chữa nhân cách của mình đi, khoét đi những chỗ hỏng để cố mà khắc phục. Đừng có nhìn người yêu người khác thèm thuồng đến như vậy...người ta gọi người như cô là "trà xanh" đấy mà trà gì thì tôi cũng không thích uống, chỉ xứng đáng đổ đi mà thôi.

Nụ cười trên môi Âu Lan tắt ngấm, sắc mặt chuyển dần sang khinh bỉ kẻ trước mặt. Trong lòng thấy hả hê vì tất cả những phụ nữ có mặt ở đây đều đang...có tâm trạng chắc là giống nhau. Tưởng nhìn cô dễ bắt nạt mà vào hùa sao, đừng có mơ.

Mà quái lạ, cái nhà này, hình như bà cô và ông chú không thích Hải Phong hay nói toẹt ra là ghét anh ta. Hôm nay bày một lũ nhền nhện định giăng tơ quấn lấy anh như đường tăng hả? Hình như họ có một nỗi sợ vô hình nào đó với anh ta. Nhà giàu này, có lẽ lại là tranh giành quyền lực hay tài sản sao? Mà bố mẹ anh ta đâu nhỉ? Không thấy ai nói đến.

- Em đoán chị cũng chỉ mới được anh họ em để mắt thôi nhỉ? Hay anh ấy vơ bừa chị trên đường mang đến đây để lấy lòng bà vậy.

Âu Lan chưa kịp nói thì thấy người mình nặng trĩu, mùi hương quen thuộc xông vào cánh mũi, cả người cô muốn đổ sập xuống khi Hải Phong đang vòng tay ôm cứng lấy cổ cô, hôn lên má cô một cái dịu dàng.

- Về thôi em, ở đây nghe nhiều lời không hay bẩn tai.

Anh ta còn cố liếm nhẹ vành tai cô mê hoặc. Còn những người kia thì trợn mắt, há mồm nhìn cảnh tình tứ trước mặt. Đặc biệt là mấy con nhền nhện kia, họ đang muốn lao vào cấu xé cô. Nhìn sắc mặt của bọn họ, cô mà không diễn thì thực lòng có lỗi với nghề nghiệp quá. Cô ngửa cổ, ánh mắt dịu dàng, đôi môi đỏ mọng mấp máy làm nũng, giọng phát ra điệu đến cô còn thấy rùng mình.

- Ngồi từ nãy giờ chân em tê quá!

Thoáng chốc, cô thấy tròng mắt anh ta chuyển động nhưng lại nhanh chóng nở nụ cười ôn hòa, ánh mắt tình tứ trao nhau...thật làm cô muốn dựng hết cả lông trong người. Anh ta còn hôn lên môi cô một cái mới cúi xuống bế cô trên tay. Chẳng thèm chào hỏi ai đi băng băng ra khỏi nhà. Cô nghển cổ nhìn ra phía sau " Bái bai, nhền nhện, lần sau phải cho các người thổ huyết tại chỗ mới được."

Âu Lan phải thừa nhận được bế rất thích, anh ta khỏe nên bế cô nhẹ nhàng như ẵm một đứa trẻ, cô có thể ngửi được mùi hương đặc biệt mê muội của anh, cảm nhận được cơ ngực phập phồng qua chiếc áo sơ mi này. Hình như, cô thích cảm giác này, cảm giác được người ta che chở thật sự rất ấm áp.

Đang lâng lâng trong lòng thì cái cảm giác đau bại xương sống xuất hiện, cô đã bị ném lên ghế xe từ lúc nào, hai chân chỏng vó lên, mặt úp vào lưng ghế..." Ôi, mẹ ơi, đau...thật sự rất đau."

- Anh có biết người tôi đang đau lắm không hả? Không nhẹ nhàng được một chút sao?

- Vì sao tôi phải nhẹ nhàng với cô?

- Ít ra anh nên biết ơn vì tôi đã đóng giả người yêu anh chứ? Đúng là vô ơn.

- Từ lúc bước chân đến đây, cô có nghe thấy tôi giới thiệu với họ cô là người yêu tôi chưa? Cô đang ảo tưởng đấy hả?

- Anh....

Âu Lan trợn mắt, giơ tay, thực sự cánh tay này muốn hạ xuống khuôn mặt kia. Hình như anh ta nói đúng, chỉ có cô và bọn họ nghĩ thôi chứ anh ta có giới thiệu cô là bạn gái đâu.

- Vậy sao lúc nãy anh lại có hành động như vậy?

- Chẳng qua thấy cô ngu ngốc bị bọn họ vây hãm nên mới giúp cô thôi.

- Hừ...ai cần chứ? Tưởng tôi dễ bị bắt nạt thế hả?

Xe vừa định nổ máy thì bên phía anh có tiếng gõ cửa, Âu Lan căng mắt nhìn ra ngoài xem là ai. Thì ra là một con nhền nhện, cô ta vẫn còn muốn bày trò gì nữa đây chứ?

Hải Phong mở cửa, quay sang kéo gáy cô lại gần, dính lấy môi cô...ôi má ơi...

Âu Lan giờ mới phát hiện ra anh ta hôn mình, cô rất muốn đẩy nhưng thấy khuôn mặt nhền nhện kia như sắp khóc thì để im. Mà đây là hôn sao...thật sự là đang hôn hả? Môi anh ta chuyển động nhẹ, nụ hôn rất điêu luyện, dịu dàng mon men hai cánh môi cô dây dưa, cô có cảm giác mùi vị ngòn ngọt đang tràn trong khoang miệng mình, môi lưỡi bị anh quấn lấy... thật dễ chịu.

Chưa hết mơ hồ, cô đã thấy người mình lại đập lưng vào ghế, anh ta đã rời khỏi cô, lại còn hất mạnh. Hóa ra nhền nhện đã bỏ đi nên anh ta cũng không cần diễn nữa. Hai tai cô đỏ bừng, ngón tay chạm nhẹ lên môi vẫn đang tê rần rần. Tiếng xe rít lên rời đi mới khiến cô choàng tỉnh, quay sang người bên cạnh, hắn chẳng có biểu hiện gì cả. Không thèm xin lỗi vì đã lợi dụng cô sao? Nụ hôn đầu của tôi đấy....đồ...chết tiệt.

- Anh bị điên à? Tại sao lại hôn tôi hả?

Nhìn vẻ mặt đáng ghét, vô trách nhiệm kia, Âu Lan hét lên, phùng má trợn mắt nhìn hắn.

- Tôi kiểm tra xem cô có biết hôn hay không? Bài học cho ngày mai sẽ là dạy cô cách hôn. Làm gái không biết hôn thì không đáng giá một nghìn đâu.

- Anh...đã lợi dụng người khác còn làm ra vẻ...anh đúng là xấu xa, thô lỗ, bỉ ổi. Bảo sao ai gặp cũng ghét bỏ.

- Tôi mà phải lợi dụng cô sao? Người muốn tôi hôn e rằng cô không đếm được đâu. Hơn nữa tôi không có gu là khúc gỗ.

Mẹ nó...đã lợi dụng cô rồi còn chửi cô là khúc gỗ sao. Anh ta chê cô không biết hôn... ừ nhỉ? Đã hôn bao giờ đâu mà biết. Sao cô cứ bị hắn làm nhục... mà toàn là điều đúng không vậy?

- A...a...

Âu Lan mở cửa gào ra ngoài ngọn lửa tức giận. Đồ tra nam này, nhất định...cô sẽ âm thầm...trả thù.

Cả quãng đường, Âu Lan không nói chuyện nữa mà dán mắt vào điện thoại xem bộ phim cô đóng một vai nhỏ đang được chiếu. Sự xuất hiện quá ít ỏi nhưng cô vẫn thấy vui. Sau khi rời khỏi anh ta, cô sẽ cố gắng hơn. Khi nổi tiếng rồi thì anh ta sẽ không dám coi thường cô nữa. Hôn có gì là khó đâu...đêm nay cô sẽ học...nhất định sẽ học.

Vào đến sân, Âu Lan thấy chiếc xe Audi của Hiểu Phương đứng đó. Hôm nay ngọc nữ của cô lại tìm đến đây là muốn mây mưa với hắn rồi. Nhìn hắn xuống xe mà quên mở cửa cho cô thì tâm trạng hơi chùng xuống. Phải rồi, người đẹp đang đợi hắn mà.

Âu Lan mở cửa xe, lững thững đi vào nhà, nhìn thấy hắn đang uống nước, cúc áo sơ mi đã cởi gần hết thì bĩu môi khinh bỉ "Đúng là cái đồ sắc dục"

- Đồ của cô trên phòng, tranh thủ thử đi xem vừa không? Cái gì tôi đã dạy thì làm ngay đừng để tôi nổi cáu.

Âu Lan im lặng nhìn theo bóng anh ta đi trước. Tôi muốn anh nổi cáu đến chết đấy thì sao nào? Sao tôi phải nghe lời anh chứ? Chẳng lẽ bảo mặc gì là tôi phải mặc vậy sao?

Vừa lên đến sảnh, cô đã thấy Hiểu Phương đứng cửa đón anh ta. Trên người mặc chiếc váy ngủ ren hở hang, nhìn rõ bên trong không mặc nội y. Hắn vừa lại gần, cô ta đã bá cổ nũng nịu.

- Người ta chờ anh lâu lắm rồi đấy.

Mặc cho có người đứng sau, cô ta kéo cổ anh xuống hôn. Còn anh ta thô bạo đẩy cô gái dựa vào tường mà hôn cuồng nhiệt, một cánh tay nhấc chân cô ta bám lên hông mình. Sau đó cả hai tay bắt lấy hai quả bưởi ngồn ngộn nhảy ra khỏi chiếc váy mặc mà như không.

Âu Lan đứng chôn chân tại chỗ, bước qua họ về phòng hay không thì lúc này cô chẳng biết mình phải động đậy thế nào. Bản thân cứ trơ mắt ra nhìn hai người họ. Nữ diễn viên là idol của cô không ngừng quằn quại rên rỉ, còn chẳng ngại phơi cơ thể lồ lộ trước mặt cô nữa. Trong thoáng chốc, cô nhìn thấy nụ cười nhếch lên của cô ta nhìn cô như muốn nhắc nhở: Biến đi còn cứ đứng đấy làm gì?

Âu Lan quay người đi xuống, cô chứng kiến vài lần anh ta làm hành động ấy với người khác rồi nên dần cũng quen. Lần đầu còn thấy thô tục, xấu xí, buồn nôn nhưng bây giờ thì có lẽ trơ rồi.

Xuống đến tầng một mà cô vẫn nghe thấy tiếng rên rỉ của họ. Bây giờ cô đã hiểu tại sao người làm trong nhà tất cả đều ở gian nhà phía sau. Anh ta sống bậy bạ như vậy, quan hệ bừa bãi, phóng túng, có người mà vẫn ngang nhiên hôn hít, sờ soạng, quan hệ ngay cửa phòng thì sao cho người khác ở cùng được.

Hôm nay trăng sáng vằng vặc, ngồi bên chiếc xích đu, co hẳn chân lên, ngửa người nhìn trời đêm. Không khí tĩnh lặng, yên ắng, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi nhè nhẹ, tiếng cá quẫy tũng toãng trong hồ nước bên cạnh. Cô khẽ thở dài. Trước kia khi có tranh cãi nổ ra giữa việc nữ diễn viên này với đại gia kia, cô cho rằng đó là việc dĩ nhiên, một người có sắc, một người có tiền thì ở bên nhau đâu có gì là lạ. Họ yêu nhau là quy luật của cuộc sống thôi. Còn những người khác thì lại nói chẳng qua là một hình thức của làm gái, đại gia bao nuôi mục đích làm tình, quan hệ thể xác để cả hai cùng có lợi chứ yêu đương gì?

Vậy hai người trên kia là quan hệ gì? Yêu đương hay là tình tiền. Nếu yêu đương sao họ không công khai, sao anh ta không đưa cô ta về ra mắt mà lại phải mượn cô làm gì? Anh ta có nhiều cô gái như vậy thì chắc chẳng phải yêu đương gì rồi. Haizz...anh ta đúng là một con sói già chuyên đi ăn thịt thiếu nữ rồi...không phải...liệu có phải các cô gái lợi dụng anh ta... anh ta có bị lợi dụng cũng đáng mà thôi.

Âu Lan lắc lắc cái đầu mình, sao hôm nay cô toàn nghĩ về anh ta vậy. Mọi lần nhìn thấy đều khinh bỉ lắm mà, sao hôm nay tự dưng lại tâm trạng vậy nhỉ? Những ngón tay lại vô thức chạm lên môi, cảm giác nụ hôn lúc tối vẫn còn vương lại... nên nhìn anh ta hôn Hiểu Phương thì cô thấy chán ghét. Lấy giấy ăn trong túi, cô di môi mình đến sưng đỏ cả lên mà vẫn thấy phảng phất mùi hương của anh ta.

Chẳng biết ngồi đó đến bao lâu, hai mắt bắt đầu mỏi thì loạng choạng đứng dậy, cùng lúc đó là nữ diễn viên kia váy áo chỉnh tề đi xuống. Âu Lan lờ đi coi như không thấy để về phòng thì bị cô ta gọi lại.

- Tại sao cô lại ở nhà của anh ấy?

Cô nghe trong đó có mùi của sự đố kị, ghen ghét nhưng cũng chẳng quan tâm, chẳng muốn trả lời vì không liên quan nhưng cánh tay lại bị kéo lại khi muốn rời đi.

- Điếc à, một diễn viên quần chúng như cô sao lại ở nhà anh ấy hả?

Âu Lan hất mạnh tay cô ta khỏi tay mình, trước kia cô còn thấy thần tượng cô gái này còn bây giờ một chút ngưỡng mộ cũng không có.

- Nếu cô muốn anh ta biết cô có người yêu khác nữa thì cứ quát to lên.

Ngay lập tức, mặt cô ta trở nên khó coi. Âu Lan chẳng thèm nói thêm mà đi vào trong. Cô chẳng việc gì phải giải thích với người khác tại sao mình ở đây làm gì vì lí do chẳng có gì tốt đẹp cả. Đúng...lí do này không đáng nói ra, chỉ cần nghĩ đến đã thấy mùi...bẩn rồi.

Lấy nước uống, cô nghe thấy tiếng xe rời đi. Anh ta thường giải quyết xong là đuổi họ đi thì phải. Đúng là..vì tiền thì nhân cách cũng chỉ là giẻ rách mà thôi.

- Sao giờ này còn chưa đi ngủ?

Âu Lan giật mình nhìn hắn, trên người ướt sũng, chỉ quấn chiếc khăn tắm hờ hững. Trong ánh điện mờ ảo, những sợi tóc lộn xộn nhỏ nước, đôi môi, sống mũi, đôi mắt ám ảnh...tổ hợp lại thật sống động, ai đã tạo cho hắn khuôn mặt này vậy, thật không công bằng khi một kẻ xấu xa như hắn lại có được khuôn mặt đẹp như vậy. Còn cái cơ thể kia nữa, bảo sao các mĩ nữ kia cứ tình nguyện lao vào hắn, nửa đêm đến chỉ để làm tình rồi bị đá về trong đêm cũng can tâm tình nguyện như vậy.

- Cô bị làm sao vậy? Sương đêm làm cô bị úng não rồi à?

Mùi hương của hắn, lại lần nữa xông vào huyết quản của cô thật gần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK