• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

#7

Âu Lan hoảng đánh rơi cả cốc, cúi xuống nhặt lên thì hắn đang đứng ngay trước mặt. Nở nụ cười mà như mếu, cô xua tay.

- Tôi không sao, buồn ngủ rồi nên đi ngủ thôi.

Cô gạt hắn ra để đi lên phòng thì bị quát cho giật mình thon thót.

- Đứng lại, nhặt đồ lên.

Cô đã ngượng chín cả mặt rồi, chẳng lẽ hắn bắt cô nhặt cái khăn quấn trên người hắn vừa bị cô làm rơi xuống. Thật biến thái quá đi mất.

- Anh... giúp tôi...được không?

- Ai làm rơi thì người ấy nhặt.

- Tôi...

- Quay lại hay để tôi quay lại.

- Đừng...tôi nhặt.

Âu Lan xoay người lại, mắt nhắm tịt. Cô biết hắn chẳng mặc gì nhưng nhìn phía sau còn hơn nhìn đằng trước. Nếu cứ nhắm mắt thế này thì không nhìn thấy gì mà làm nhưng mở ra thì...cả người cô như bị nướng chín mất rồi. Sao anh ta không có dây thần kinh xấu hổ hả trời?

Lấy tay che mắt, chỉ he hé một lỗ nhỏ. Cô ước mình có thể biến mất...biến mất thôi. Cái khăn tắm rơi dưới chân hắn và hắn đang trần trụi trước mắt cô.

Cúi xuống nhặt được chiếc khăn lên, cô lại nhắm nghiền mắt.

- Này, anh quấn vào người đi.

- Tự cô làm đi.

- Hả? Đồ điên nhà anh.

Hùng hổ, tức giận cô mở trừng mắt lên rồi lại nhũn như chi chi khi thấy hắn định quay lại.

- Đừng...quay lại...tôi làm...tôi làm.

Âu Lan cầm chiếc khăn mà tay toát mồ hôi, run run như thiếu dưỡng khí. Hai tay vòng ra trước, cẩn thận không dám chạm vào làn da mát lạnh của hắn. Không hiểu hắn dùng cái gì mà thơm vậy, cả cơ thể cứ ngồn ngộn, thơm thơm dí vào mũi cô. Cuối cùng cô có thể thở phào nhẹ nhõm khi gài chiếc khăn che hết đi phần thân dưới của hắn.

Vừa định chạy thoát thân thì cổ tay bị nắm lấy, kéo mạnh làm mặt cô đập vào tảng thịt trước mặt.

Tức mình, Âu Lan cắn luôn một phát lên ngực anh ta, gầm gừ, tuôn một tràng.

- Anh đừng tưởng mình là chủ nợ mà muốn đưa yêu sách gì thì tôi phải làm theo nhé! Anh thích chơi tôi chứ gì? Đừng có mà mơ, tôi có ngủ với ai cũng được nhưng người đó nhất định không phải là anh.

- Tôi cũng đâu có ý định ngủ với cô.

Âu Lan thấy hình như mình hiểu lầm hành động khi nãy của anh ta rồi. Cô đang tưởng anh ta muốn quyến rũ mình nên mới bắt cô làm những việc xấu hổ tận mạng ấy.

- Không có sao? Mặt anh có dán lên ấy chữ " Dê cụ" kìa. Chắc anh không biết viết chữ " Đê tiện" là thế nào nhỉ? Để tôi viết cho anh biết mình thế nào nhé! Đúng là đê tiện từ trong ra ngoài.

- Cô nhìn bên trong của tôi rồi hả?

Cmn, cô muốn chửi bậy rồi đây. Cô thật muốn tìm xem dây thần kinh xấu hổ của hắn có còn hay không nữa. Cái bản mặt kia, cứ câng câng lên lại còn trơ trẽn đến mức... muốn ép cô tức chết thôi mà.

- Đúng, nhìn rồi... anh phơi ra cho người khác thấy còn gì? Tôi chỉ thấy con vật mới hay động đực linh tinh thôi...vậy mà anh mang tiếng con người cũng hành xử như vậy đấy. Tôi không biết anh cứ cố tình quan hệ với người khác trước mặt tôi để làm gì nhưng tôi thấy thực sự rất kinh tởm...nhìn thấy anh là muốn mắc ói.

Âu Lan tức giận, mặt nóng bừng bừng đi về phòng nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân đi theo sau.

- Cô đang tức vì cái gì hay đang ghen?

Thấy Âu Lan vẫn đi băng băng, anh lại lên tiếng:

- Tôi đang dạy cô từ những kĩ năng nhỏ nhất. Sau này cô nghĩ những người chơi cô sẽ để ý đến địa điểm xung quanh hay sẽ không dám động vào cô khi có người chú ý hả?

Cô vẫn lì lợm không nói gì mà đi băng băng vào phòng, chưa kịp đóng cửa thì lại bị kéo giật lại.

- Nhìn cơ thể đàn ông thôi cũng run như cầy sấy vậy thì cô định trả nợ tôi thế nào đây. Cô chỉ có ba tháng, đến hôn cũng không biết, làm thế nào quyến rũ hơn cũng không biết, da dẻ thì không thèm chăm sóc, thân thể không biết giữ để nhão hết cả, sức khỏe thì yếu. Cô nghĩ người ta bỏ tiền ra để mua một cô gái chỉ như khúc gỗ trên giường, chưa làm gì đã ngất đi rồi đấy hả? Đừng nghĩ mình như này đã là xinh đẹp... quạ mà lại cứ nghĩ mình là công. Tôi cũng phải công nhận cô có thừa tự tin đấy.

Âu Lan á khẩu, lời anh ta nói cái gì về cơ bản cũng đúng. Đã đâm lao thì phải theo lao, mà hình như bây giờ cô cũng quen với việc chứng kiến đời sống thác loạn của hắn rồi. Mặc xác hắn, dù sao cũng chẳng liên quan đến cô.

- Thử đồ trên giường đi.

Lúc này Âu Lan mới nhìn trên giường của cô, la liệt quần áo, váy vóc, cả nội ngoại thất đều đủ cả. Cô tròn mắt nhìn, hai mắt chớp chớp ngạc nhiên rồi lại nhìn anh ta. Mà khoan đã...sao anh ta đã lại ngồi trên ghế trong phòng cô rồi. Không phải lại bắt cô thử đồ trước mặt hắn chứ?

- Toàn bộ chi phí sẽ được ghi lại, sau này có tiền bán thân thì trả tôi.

Âu Lan nhón tay, nhấc một chiếc quần nhỏ xíu, chỉ có mấy cái dây đung đưa trước mặt.

- Đây là cái gì vậy nhỉ?

- Quần lót, đừng nói chưa nhìn thấy bao giờ?

Hắn đủng đỉnh nói mà cái mồm không biết ngượng, còn cô thì ngượng muốn chín cả mặt rồi. Đồ lót toàn ren, dây rợ lằng nhằng và đặc biệt bé. Đồ ngủ cũng không khá khẩm hơn, mỏng dính lại vô cùng sexy.

Hải Phong thấy cô cứ chọc chọc, khều khều rồi ném xuống thì biết cô chẳng hiểu gì cả. Đủng đỉnh bước lại gần, anh chỉ một loạt.

- Đồ lót, mặc dần cho quen, đồ ngủ mặc như vậy mới quyến rũ, váy áo mặc cho lên giá trị con người, vứt hết hàng chợ đi. Đồ tập có áo lót bên trong nên mặc tập không sợ bị chảy ngực.

Nói xong, anh cầm lên một bộ đồ lót và chiếc váy ngủ, dí vào mặt cô.

- Thử đi xem nào.

- Phải thử luôn sao?

- Anh về phòng đi, tôi thử vừa sẽ sang báo cáo.

- Khỏi, tôi tự mắt nhìn là được rồi. Phải lọt vào mắt tôi thì cô mới có cơ hội kiếm được tiền.

Âu Lan hừ lạnh đi thẳng vào phòng tắm. Cô biết gã đã yêu cầu gì sẽ chẳng thay đổi được. Vừa vào, cô thò đầu ra ngoài.

- Vậy anh về mặc quần áo đi được không?

- Tôi ngủ không mặc đồ.

Mặt cô tiu nghỉu đứng trong phòng tắm, ngắm nhìn cái mớ vải mà vo lại chắc được một nắm tay, không biết mặc lên thì che được cái gì nữa.

May mà mặt cô đã dày hơn một tí khi ở cùng hắn, hơn nữa, hắn cũng không thấy cô đẹp vậy nên chẳng việc gì phải lo.

Mặc bộ đồ lót lên người, cô nhìn đi nhìn lại, kéo đi kéo lại. Cái áo chỉ che được hai nụ hoa còn cái quần thì, có che được gì đâu. Sao người ta lại thiết kế ra cái của nợ này nhỉ?

- Cô chết dí ở trong ấy hả? Không biết mặc thì mang ra đây tôi mặc cho.

- Tôi ra ngay đây.

Nhìn lại mình trong gương lần nữa, cô không tự tin khi mặc thế này, cái váy quá ngắn, hở trên, hở dưới lại còn mỏng hơn cả giấy nữa. Anh ta suốt ruột đập cửa nên Âu Lan đành phải bước ra, nhưng tay thì che trên, che dưới.

Thoạt nhìn, Hải Phong tưởng người trước mặt mình là người khác, khi lên đồ gợi cảm một chút thì cũng không đến nỗi...nói cho công bằng thì...người ta đẹp. Một cái đẹp băng thanh ngọc khiết, trong lành như những giọt sương sớm trên thảm cỏ mênh mông. Yết hầu khẽ lên xuống, anh thấy hình như mình phản ứng với cô...không phải...đàn ông phản ứng với cái đẹp là bình thường chứ cô ta không phải mẫu người anh thích. Lấy lại bình tĩnh, anh gõ vào tay cô, nghiêm giọng.

- Bỏ tay ra, ở đây chỉ có tôi và cô thôi mà.

Âu Lan lườm hắn ghét bỏ. Ánh mắt hắn cứ dính vào người cô thực sự rất mất tự nhiên. Cô biết hắn không có ý với mình vì của ngon vật lạ hắn đều thưởng thức hết rồi nhưng dây thần kinh xấu hổ của cô vẫn còn.

Nhìn cô gái trước mặt căng thẳng, hơi thở có phần khó khăn, khoảng không trước mặt anh phập phù lúc lên lúc xuống khoe trọn hai bầu ngực đầy đặn, lại còn cắn môi nữa, cô đúng là biết cách trêu ngươi mà.

- Thôi muộn rồi, cô đi ngủ đi.

Âu Lan ngơ ngác nhìn hắn vội vàng rời khỏi phòng mình một cách dễ dàng.

- Anh chưa cho tôi biết kết quả mà.

Anh ta đã về phòng đóng rầm cửa lại, chẳng lẽ do mình xấu quá mà anh ta không muốn nhìn nữa hả? Cô lại gần chiếc gương lớn trong phòng, đứng bất động như tượng, nhìn mình chằm chằm.

- Đây là mình hả? So với những cô gái của anh ta thì mình cũng có thua đâu nhỉ? Sao anh ta cứ chê mình xấu mãi thế?

Âu Lan tự xoay một vòng, nhìn lại mình vẫn thấy không thật, vỗ vỗ tay lên mặt nhìn lại thì trong gương vẫn là một cô gái vô cùng quyến rũ, chiếc váy ngủ như may sẵn cho cô, vừa khít người. Nó lại màu đen nên da cô như được bọc sứ, sáng rực lên, đôi chân không dài nhưng mặc váy này lại cảm giác như vừa đi kéo chân về, ngực cô nữa, nó tròn hơn thì phải. Chọc chọc vào ngực thấy vô cùng đàn hồi. Cô mỉm cười thích thú " Mình đẹp mà...chỉ cần mình thấy đẹp là được, mặc xác anh ta"

Âu Lan xếp hết đồ trên giường vào tủ, cởi bỏ chiếc áo lót còn mặc nguyên bộ đồ ngủ lên giường.

- Haizz không ngờ mặc thoáng như này nằm ngủ cũng dễ chịu thật đấy.

Cô ôm cái gối ôm vào lòng, mỉm cười chìm vào giấc ngủ.

Hải Phong nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, hình ảnh Âu Lan mặc chiếc váy ngủ lơ lửng trên trần nhà. Anh nhắm chặt mắt lại, mở ra lại nhìn thấy. Muốn ngủ để xua đi mà nhìn đâu trong phòng cũng thấy cô, bực dọc, anh xuống nhà ngồi uống rượu. Mãi gần sáng mới lết người lên phòng, vật ra ngủ với cái đầu đau nhức.

Âu Lan dậy theo chuông báo thức, cô thay đồ tập chạy vòng quanh nhà khởi động trước khi vào phòng tập. Không thấy Hải Phong đâu thì hơi ngạc nhiên, mọi ngày giờ này anh ta đã tập xong và ngồi kia cầm gậy chờ cô tập cơ mà.

Không thấy thì thôi, cô vẫn sẽ tập. Hôm qua bị anh ta chê yếu đuối, cơ thể nhão nên từ bây giờ cô sẽ quyết tâm tập mà chẳng cần hắn phải giám sát nữa.

Tập một lúc không thấy hắn lại buồn buồn, nghe hắn chửi mắng quen rồi, ép người quen rồi giờ yên tĩnh quá lại thấy thiếu. Sao giờ này mà hắn còn chưa dậy? Ốm rồi...hay đi làm...đi ngủ với gái...thôi bỏ đi.

Cô vẫn tập đúng cường độ như mọi ngày, hôm nay hắn không giữ chân nên gập bụng có hơi khó khăn. Vậy nhưng cô vẫn làm đủ số lần tập, cơ thể hôm nay cũng đỡ đau hơn, tập xong thấy khỏe khoắn hơn chứ không như những lần đầu nữa.

Chuẩn bị xong mọi thứ, xuống nhà cô đã thấy Nam Phương chờ sẵn.

- Chào buổi sáng, anh đợi tôi lâu chưa ạ?

- Đủ để ăn xong bữa sáng rồi đây. Cô ăn đi rồi đi nào.

- Dạ, tôi tập xong, đói quá đã ăn rồi ạ. Chúng ta đi thôi.

Nam Phương nhìn Âu Lan hôm nay hơi khác, cô mặc áo sơ mi trắng cách điệu, quần lỡ trên mắt cá và còn đi giày cao gót. Anh ngẩn người nhìn cô cười. Hình như đã lâu rồi anh chưa thấy một cô gái nào mặc giản dị mà vẫn đẹp như vậy?

- Anh làm sao vậy?

- À không? Cô mặc như này rất hợp đấy.

- Vậy ạ, cảm ơn anh.

- Hôm nay cô có chuyện gì vui sao?

Âu Lan hất mái tóc ngang vai của mình lên, quay sang Nam Phương cười, nụ cười trong trẻo, reo vui.

- Hôm nay tôi sẽ học cả ngày, như vậy sẽ không phải học mấy cái xấu xa của chủ nợ. Với tôi, không phải nhìn thấy anh ta là vui rồi.

Nam Phương hắng giọng, nhìn cô gái trước mặt nói chuyện cứ ríu rít như chim cũng thấy vui theo.

- Cậu ấy đối xử với cô tệ lắm hả?

Âu Lan gật gù, mặt biến sắc thành khinh bỉ.

- Phải dùng từ gì để nói về anh ta nhỉ? Nếu phải bình chọn người xấu xa nhất trên đời này thì tôi sẽ bình chọn cho anh ta giải đặc biệt. Một kẻ đào hoa, lăng nhăng, bậy bạ, dâm dê...nói chung đàn ông có bao nhiêu tính xấu thì anh ta có đủ.

Nam Phương bật cười lớn, xoa xoa đầu Âu Lan gật gù đồng tình.

- Còn gì nữa không?

- Anh không biết đâu, anh ta ấy còn...còn hôn hay...làm chuyện ấy ấy kia kìa trước cửa phòng, không thèm đóng cửa...có ai vô duyên như vậy chưa? Chắc tôi phải học cho nhanh còn đi khỏi đấy thôi.

- Chuyện ấy ấy mà cô nói ấy thì tôi thấy bình thường mà. Có thể cậu ấy chưa quen với việc có sự xuất hiện của cô ở trong nhà còn cô nghĩ xem, nhà không có ai tại sao phải ấy ấy trong phòng kín làm gì?

- Anh đồng tình với hành động của anh ta sao?

Nam Phương nhún vai, gật gù:

- Đàn ông mà...

- Vậy là anh cũng như vậy hả?

- Đôi khi...cái cảm giác ấy ấy mà sợ người ta nhìn thấy cũng là một loại thăng hoa. Sau này cô sẽ có dịp trải nghiệm.

Âu Lan xì dài, bĩu môi không tán thành. Tô Mộc gọi điện thoại báo được nghỉ hai tiết vì thầy dạy kịch bản ốm nên cô quay sang nhìn Nam Phương định nói rồi lại thôi.

- Có chuyện gì nói đi.

- Sao anh biết tôi có chuyện muốn nói?

Nhìn thấy anh nhìn mình, cô gật gù khen cho sự nhạy bén của người đàn ông này nên cũng không khách sáo.

- Chưa đến giờ vào học nên anh có thể giúp tôi một việc được không?

- Trừ việc đưa cô bỏ trốn thì việc gì cũng được.

- Anh thấy tôi giống kẻ quỵt nợ hả? Tôi sẽ trả tiền cho các anh không thiếu một đồng.

Nam Phương đột ngột quay xe đổi hướng, Âu Lan nhìn thấy anh đi về phía đường nhà mình thì ngạc nhiên.

- Tôi thực lòng muốn về nhà nhưng không gặp bố tôi mà chỉ muốn nhờ anh làm chút chuyện thôi.

Ngập ngừng một lát, Âu Lan lấy hết tiền trong cặp ra đưa cho anh.

- Anh đưa cho bố tôi được không? Tháng sau tôi mới phải đóng học nên chưa cần tiền. Nếu ông có hỏi thì anh cứ bảo khi nào trả nợ xong tôi sẽ về, hiện đang sống rất tốt nên ông đừng lo lắng gì cả. Nếu có thể thì ông hãy về quê với ông bà nội trước, sau này tôi sẽ về.

- Ông ta gây nên tội mà cô không ghét bỏ ông ấy à? Tháng sau lấy tiền gì mà đóng học?

- Anh không hiểu gia đình tôi đâu, bản chất ông không phải người như vậy? Anh chỉ cần hiểu thế thôi. Cùng lắm thì tôi lại vay chủ nợ đóng học, đằng nào cũng trả nên vay thêm một ít cũng không sao.

Đến trước cửa nhà, Âu Lan nhìn bố đang ngồi bán nước, trông ông gầy sọp đi, đôi mắt trũng sâu thì thấy khóe mắt mình cay cay.

- Cô không muốn xuống thật hả?

- Không, nếu ông nhìn thấy tôi sẽ càng đau lòng hơn nên tốt hơn là không thấy. Anh bảo ông hãy chăm sóc mình, xong việc tôi sẽ về quê đón ông.

Nam Phương vừa định xuống xe thì Âu Lan giữ tay anh lại.

- Một việc nữa, anh có thể làm cách nào để ông ấy đừng đánh bài nữa được không?

- Được, dọa người là chuyên ngành của tôi mà.

Âu Lan mỉm cười cảm ơn anh rồi lại quay ra nhìn sang bên kia đường. Cô ngồi thụt xuống tránh để ông nhìn thấy mình.

Bố Lan vừa nhìn thấy Nam Phương thì mặt mũi xám ngoét, sợ hãi, tay run lẩy bẩy.

- Cậu đến đây làm gì? Con gái tôi đâu rồi?

Anh lấy ghế tự nhiên ngồi xuống, tự tay rót trà đá ung dung uống.

- Con gái ông đang ở chỗ chúng tôi, khi nào trả nợ xong thì cô ấy sẽ về.

- Tôi xin các cậu hãy tha cho nó rồi lấy mạng tôi cũng được, nó còn tương lai phía trước nữa...

- Bây giờ thì quá muộn rồi, cô ấy gửi tiền cho ông và nhắn ông hãy trả nhà rồi về quê với ông bà nội đi. Sau khi trả nợ xong thì cô ấy sẽ về thăm ông.

Người đàn ông mới gần 50 tuổi nhưng mái tóc đã bạc, trên khuôn mặt méo mó, nhăn nheo tràn đầy ân hận.

- Tôi không lấy tiền này đâu, các anh cầm lấy trừ nợ đi. Anh hãy đưa tôi theo rồi thả con gái tôi ra có được không?

Đôi mắt ông trũng sâu, đỏ hoe nhìn Nam Phương cầu xin. Anh quay mặt ra xe rồi quay lại lạnh lùng.

- Ông đứng lên đi. Nếu ông thương con gái mình thì đã không cờ bạc như thế? Bây giờ cô ấy không còn đường lui rồi nên ông cầu xin cũng vô ích. Nếu ông còn biết nghĩ cho con gái mình thì hãy về quê đi. Sắp xếp đi, hai ngày nữa tôi sẽ đưa ông về.

Anh đút tiền vào túi áo cho bố Lan rồi định quay đi nhưng nhớ ra còn nhiệm vụ nên lại ngồi xuống.

- Từ bây giờ tôi sẽ cho người theo dõi ông. Tôi mà thấy ông ngồi chơi bài bạc để mang nợ tiếp thì sẽ chặt đứt tay ông đấy. Mỗi lần cầm bài chơi thì hãy nhớ đến việc con gái ông đã bị hủy hoại tương lai thế nào? Cô ấy vì ông mà phải làm công việc không hay ho gì nên lấy đó làm bài học cho mình.

Nói rồi anh rời đi, để lại người đàn ông lặng lẽ lau những giọt nước mắt hối hận muộn màng. Làm cái nghề này, anh đã mất đi lòng nhân ái rồi. Thương xót cho người khác là tự đào hố chôn mình.

Lên xe thấy Âu Lan mắt cũng đỏ hoe, anh khẽ thở dài.

- Tôi sẽ đưa ông ấy về quê giúp cô. Tôi không biết gia đình cô như thế nào nhưng cô cũng là người dung túng cho sai trái của ông ấy. Ở đời thương ai, làm gì cho ai thì cũng phải nghĩ đến mình một chút.

- Tôi biết rồi, cảm ơn anh đã dạy bảo.

Cả quãng đường còn lại, Âu Lan chỉ lặng lẽ ngồi im. Đôi lúc anh muốn quay sang bắt chuyện nhưng lại không biết mở lời thế nào?

Nếu ai hỏi cô người bất hạnh nhất mà cô từng biết là ai thì chắc chắn cô sẽ trả lời là bố nuôi của cô. Con chết, vợ cũng chết, công ty phá sản đã mang hết đi niềm hi vọng trong cuộc đời ông.

Khi người ta quá bi bách thì phải tự tìm cách mà vượt qua nó, chẳng qua cách mà ông chọn lại là một sai lầm nữa trong cuộc đời.

Người đàn ông phong thái trẻ trung, hừng hực sức sống của những năm về trước đã dần bị quên lãng, một người giàu sang một bước có người đưa rước nay bỗng mất tất cả. Tiền mất, con mất rồi đến người vợ ông nhất mực thương yêu cũng mất. Cô biết ban đầu bố chơi bài vì thấy thắng, có tiền mang về cho mẹ chữa bệnh rồi nghiện lúc nào không hay? Cô sợ ông nghĩ quẩn nên cứ lặng lẽ giải quyết hậu quả, ông lấy trộm tiền đóng học cô cũng vờ như không biết rồi mới đến mức như ngày hôm nay.

Bây giờ ông về quê có ông bà nội, hàng xóm, anh em có lẽ cũng sẽ nguôi ngoai phần nào. Cô sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ...nói nhiệm vụ cho đỡ sốc chứ cô chưa muốn nhìn nhận công việc mình sắp phải làm.

Nam Phương vừa xuống xe, Âu Lan thấy anh bị ai đó quật ngã, có tiếng " rầm" vang lên. Cô bừng tỉnh, sợ hãi vội vàng lao xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK