” Nói cho rõ ràng chút, là ngươi hấp chặt lấy ta không tha kìa!” U Linh kỵ sĩ vừa nói vừa không ngừng xâm nhập vào yêu thú chỗ sâu trong.
Đối với một người chết như kỵ sĩ mà nói, tử vong chẳng những không làm ảnh hưởng đến niềm vui thú mà lại càng tăng thêm.
Giả vờ tức giận rồi lại cười ha ha: ” thật là vô dụng súc sinh, nhanh như vậy đã mệt rồi sao?”
“Được rồi được rồi… Vậy người cứ chăm chú làm tiếp đi … ” Yêu thú em đem dũng giả đang hôn mê ném sang một bên, nóng bỏng mà cùng U Linh kỵ sĩ *** loạn. ” Chuyên tâm một chút! Lát nữa đến lượt ta xuyên tử người nha!!”
” Ta xem người còn có thể chịu được bao lâu … ” U Linh kỵ sĩ điên cuồng mà liếm liếm yêu thú. ” Tiếp chiêu.”
” A … Ân … ách … a~~~ ” Yêu thú cao tiếng *** gọi. ” Nhanh … nhanh thêm chút nữa … a a ~~~ dùng sức …. đừng …. đừng dừng a.. a …. “
~*~*~*~*~*~*~*~
Một trận xâm phạm liên tục thế này không làm yêu thú anh cảm thấy thoả mãn, bọn chúng thích đem loài người đùa bỡn đến chết. Bình thường lúc gần đến bình minh, loài người sẽ bị bọn chúng lăng ngược chí tử, nhưng bây giờ mới chỉ có nửa đêm, yêu thú anh làm sao đã chơi đùa đủ đây?
Trước tiên phải đem tên dũng giả ngốc này cứu tỉnh đã.
Đang lúc yêu thú đem Nặc Mã từ trên cây buông xuống, một âm thanh bỗng nhiên vang lên làm cho yêu thú hai đầu cùng kỵ sĩ U Linh đồng thời quay đầu lại. Cho dù trong rừng tối tăm giống như một cái vực thẳm không thấy đáy, nhưng đối với các ma vật sinh sống ở đây thì cũng không phải vấn đề gì lớn, bọn chúng ít nhiều cũng có năng lực nhìn được trong bóng đêm tuy rằng năng lực của mỗi người đều khác nhau.
U Linh kỵ sĩ là người nhìn thấy rõ đầu tiên, rồi mới tới các huynh đệ yêu thú.
” Soạt soạt ” Những cành cây khô màu nâu đang di chuyển bò trên mặt đất phát ra những tiếng vang kỳ dị, thì ra đó là một con yêu thụ to lớn, nó vừa bò vừa phe phẩy những chiếc lá đã ố vàng.
Cái cây này đã sống mấy ngàn năm, hấp thụ sức mạnh ma lực của yêu thú sâm lâm mà trở thành yêu thụ, có suy nghĩ và có thể hành động như những loài vật sống. Cành cây của nó thỉnh thoảng lại rung lên, vẩy ra hoa phấn đã nhiễm đầy yêu khí, các túi phấn khi rơi xuống liền bám vào thân các loài thực vật khác, hút khô tinh khí của chúng nó và nở thành bông hoa yêu độc sặc sỡ, những bông hoa này mang theo tinh khí đã hấp thụ được bay về bên người yêu thụ, rồi sau đó lại biến trở thành bào tử. Quá trình này không ngừng tuần hoàn khiến cho yêu thú càng ngày càng cường đại.
Trên lớp vỏ cây sần sùi bỗng hé ra một khuôn mặt người, miệng phát ra một âm thanh hưng phấn rồi bắt đầu bò lại gần hơn.
Biết rõ yêu thụ khó đối phó, yêu thú cũng rất hiểu tình thế liền vui vẻ hoan nghênh yêu thụ cùng gia nhập trò chơi.
” Có bằng hữu mới gia nhập, dũng giả nhất định sẽ rất chờ mong đi!”
Cành cây khô hướng dũng giả duỗi tới…
Những xúc tua bầy nhầy sờ tới sờ lui dũng giả, xác định hắn tuổi còn trẻ lại tuấn tú liền hài lòng vươn càng nhiều xúc tua di động dọc theo đường cong trên thân thể Nặc Mã.
” Khà khà …”
Yêu thụ phát ra tiếng cười the thé kích thích ý thức mơ hồ của Nặc Mã, hắn chậm rãi mở mắt ra, mệt mỏi rên rỉ vài tiếng rồi mới dần dần tỉnh táo lại.
” … Au…”
Nghĩ muốn động đậy than thể nhưng lại cảm thấy đau đớn, hai chân loã lồ lạnh lẽo, hắn đột nhiên cảm thấy xấu hổ cùng run rẩy nhưng bắp đùi đau nhức vô lực khiến hắn không thể khép chân lại.
Các nhánh cây thô ráp không bị ngăn cản liền mạnh mẽ tiến thẳng vào bên trong nội bích của dũng giả.
” A.. a..” Vật cứng xâm nhập vốn đã rất thô ráp lại còn không ngừng hướng vào chỗ sâu trong nhúc nhích. Nặc Mã kêu thảm thiết, hạ thể đau đớn làm đôi mắt to lại tràn đầy nước mắt. Nặc Mã cố gắng nhìn kỹ sinh vật trước mắt, thiếu chút nữa bị sợ hãi mà bất tỉnh.
Vốn là … là một thân cây! Trời ơi, ngay cả một thân cây cũng đến cưỡng gian hắn, không những thế lại là một cái thân cây xấu xí ghê tởm. Vì cái gì vì cái gì vì cái gì??? Vì cái gì ta đường đường là một dũng giả lại suy bại đến mức này. Ô ô ô …, trời cao nhẫn tâm …. Đau đớn bi thương, từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống gò má anh hùng.
Chưa xuất trận mà thân đã mất … ô ô ô ….
” Yêu thụ, cái động này sâu lắm đó! Cẩn thận bị cuốn vào không thoát ra được a.” Một bên yêu thú còn không quên nổi gió đốt lửa càng khiến cho Nặc Mã bi thương đến đỉnh điểm.
Yêu thụ cười nham nhở: ” Khà khà, ta có thể kéo dài đến vô tận … sâu bao nhiêu cũng có thể vươn tới bấy nhiêu … “
” Ha ha~~ Dũng giả cũng cảm thấy hứng phấn đi! Tiểu đệ đệ đã cố gắng đứng cao thế này rồi.”
Cái thứ đang tiến vào hậu đình làm cho Nặc Mã cảm thấy ghê tởm, nhưng do bị đâm vào tiền liệt tuyến khiến phản ứng sinh lý đi ngược lại với tâm lý hắn. Hoàn toàn không để ý đến tự tôn cùng xấu hổ của chủ nhân, tiểu đệ đệ tự giác mà đứng lên.
” Thật sự là một hài tử trời sinh *** đãng …”
Đang cùng yêu thú hoan ái, U Linh kỵ sĩ vẫn dùng hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào mỗi phản ứng của Nặc Mã, thỉnh thoảng lại dùng lời nói kích thích.
” Ô … ô …. ” Trở thành tế phẩm *** của ma vật, Nặc Mã không còn sức phản kháng, chỉ có thể phát ra những tiếng nức nở yếu ớt từ yếu hầu. Hắn đột nhiên hối hận sao không nghe thương nhân cảnh báo, mua thêm nhiều vũ khí cùng đồ phòng ngự cho dù hắn không biết cách dùng …
Xúc tua của yêu thụ hướng vào ngực Nặc mã, niết mạnh hai khối hồng đậu đã trở nên sưng đỏ, đem thân thể Nặc Mã trở thành món đồ chơi, tận tình mà đùa bỡn, nô đùa. Từ mũi nhọn xúc tua chảy ra thụ dịch màu hổ phách, bầy nhầy dính khắp thân thể Nặc Mã. Yêu thú lại từ phía sau vươn tay bóp lấy phân thân hắn đang sung huyết run rẩy, từ tiền bưng bắn ra dịch thể dính đầy trong tay yêu thú.
” Ân a … đừng.. đừng … a a … “
Gương mặt mệt mỏi cùng vẻ quyến rũ khi cao trào trôi qua khiến U Linh kỵ sĩ cảm thấy rung động mạnh mẽ.
” Lần đầu tiên mà biểu hiện như thế này, tiểu bằng hữu rất có tiềm năng a.” Cầm lấy chân yêu thú tiếp tục thô bạo quất xuyên vào.
” A … a… ngươi hảo bổng … ” Như uống phải xuân dược, yêu thú em hưng phấn chảy nước mắt. ” Ngươi thật là … mỗi lần đều khiến người ta cảm thấy sảng chết người.”
” Nhanh … sắp … không được rồi … A ~~~ “
” Thanh âm của tiểu cầm thù quả nhiên thật dễ nghe…” U Linh kỵ sĩ hài lòng cười vài tiếng nói với Nặc Mã, ” Ta điều giáo không tệ đi! Một khi ngươi có thể phát ra âm thanh *** đãng nhất trong Yêu thú sâm lâm thì có thể rời đi.”
Nặc Mã vẻ mặt bối rối hoang mang, cái tên xác khô này đang nói cái quái gì? Ta còn có hy vọng thoát khỏi cái nơi quỷ quái này sao, chứ không phải bị chơi đùa tới chết hả …
” Thật … thật vậy chăng? ” Đôi mắt chứa đầy nước mang theo tia hoài nghi.
Các yêu thú cùng U Linh kỵ sĩ nháy mắt mập mờ rồi tuôn ra những tiếng cười khó hiểu.
” Yêu thú sâm lâm … có thể đi ra khỏi đây …? Nặc Mã rụt rè hỏi.
” Những dũng giả từng đi tấn công Ma vương đều phải trải qua cửa ải này, nếu có thể thành công rời khỏi yêu thú sâm lâm thì mới được tính là một dũng giả tài giỏi.” U Linh kỵ sĩ cười hì hì nói với Nặc Mã.
Cont…
Hoàng kim dũng giả truyền kỳ