Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bông hoa mặt người cười khúc khích, còn dùng đầu lưỡi khẽ liếm gương mặt Nặc Mã.

Nặc Mã bị cái thứ giống mình như đúc chạm vào, hai tròng mắt trừng trừng mở lớn hơn, vốn mắt đã to, bây giờ lại càng giống như một viên ngọc sắp từ hốc mắt lăn xuống.

” Cây màu hoàng kim …. chẳng lẽ … đây chính là hoàng kim yêu thụ trong truyền thuyết?”

Ngây người một hồi lâu, Nặc Mã không nhịn được thì thào tự hỏi.

” Nếu có thể hái một nhánh cây đem đi bán nhất định sẽ được không ít tiền a~, nếu không thì một cái lá cây cũng tốt …”

Trong mắt loé ra vô số hình đồng tiền vàng, Nặc Mã đáng thương, nghèo quá nên phát điên rồi …

“….” Yêu thụ không nói nên lời.

” Dũng giả còn có tâm tình nghĩ đến tiền sao …?” Yêu thú anh bỗng nhiên lên tiếng.

” Dũng giả cũng phải cần tiền mới sống được chứ!” Nặc Mã bộ dáng rất cây ngay không sợ chết đứng nói, ” Chứng kiến hoàng kim thụ, dù là ai cũng sẽ nghĩ đến tiền mà.”

” Ngươi đã thích ta như thế, vậy thì chúng ta vĩnh viễn sống cũng một chỗ nhé?”

Khuôn mặt Nặc Mã hướng Nặc Mã chính hiệu nở một nụ cười ngọt ngào đến không thể ngọt hơn được nữa, đồng thời xúc tua lại bắt đầu hướng hậu đình tiến vào bên trong, chuẩn bị cướp lấy thể xác Nặc Mã để tiến hành sống ký sinh.

” A a … ân … sao lại … lại chui vào nữa … a.. rốt cuộc ngươi muốn chơi đùa mấy lần nữa hả?”

Lại một cái xúc tua nữa tiếp tục tiến vào bên trong.

” Ân a a a a… không … lớn quá … ân … đừng a … sẽ chết đấy.” Nặc Mã sợ hãi khóc hô, đau quá, đau quá à.

Nhưng yêu thụ vẫn không ngừng chui sâu vào trong, dường như muốn đem hắn xé thành hai nửa.

” Đừng … a a … ngươi muốn làm cái gì hả? ” Nặc mã không thể trốn thoát, chỉ trơ mắt mà nhìn yêu thụ đem từng cái xúc tua nhét vào trong cơ thể.

” A a a~~~ sao nhiều cây thế này …. ” Hai mắt cũng đã khóc đến sưng đỏ nhưng đầu óc lại vẫn ngu như trước, ” Ô … tha ta đi …”

” Chờ chúng ta kết hợp làm một, ngươi muốn cảm giác thế nào cũng tự điều chỉnh được.”

Yêu thụ nói ra mục đích của mình, các yêu thú khác liền tỉnh ngộ.

Yêu thú em nói, ” Tinh hoa của yêu thụ cũng đã phun vào trong cơ thể dũng giả, hai người sắp hợp làm một rồi. Dũng giả đệ đệ, sau này chúng ta sẽ thành người một nhà a~.” Yêu thú em nói xong liền hôn một cái thân mật lên mặt Nặc Mã.

” Còn có thời gian quan tâm kẻ khác hả? Ngươi còn đang nợ ta đấy.”

U Linh kỵ sĩ cắn tai yêu thú em, nhẹ nhàng liếm quanh.

” Hai người các ngươi lại bắt đầu thông *** rồi, lão tử thực chịu không nổi ” Quả thực yêu thú anh rất hâm mộ U Linh kỵ sĩ có thể làm suốt mà không biết mệt.

” Đây chính là ưu điểm của ta mà.”

U Linh kỵ sĩ ôm lấy yêu thụ em nói, ” Chúng ta đi ra chỗ khác chơi tiếp nhé.”

” Ngươi không có ý định chà đạp dũng giả sao?” Yêu thú anh hỏi.

U Linh kỵ sĩ trả lời tàn khốc, ” Không cùng khác loại tương giao, đây là nguyên tắc của ta.”

Quả không hổ là kỵ sĩ đại nhân, thật sự rất đẹp trai rồi. Yêu thú anh sùng bái nhìn U Linh kỵ sĩ cùng đệ đệ rời đi dù vẫn đang trong tư thế mập hợp.

Sau đó yêu thú anh tiếp tục hứng thú thưởng thức Nặc Mã bị yêu thụ kí sinh mà thống khổ giãy dụa, hắn thực sự rất thích cái tên dũng giả này, vừa ngu ngốc vừa buồn cười, quả là một trò vui không tệ.

Chịu đủ mọi hành hạ, Nặc Mã đã không còn hy vọng có thể chạy khỏi nơi này. Ngay lúc hắn bị hành hạ gần chết thì có một âm thanh thình lình vang lên, dường như có chút tia sáng hy vọng loé lên trong đầu Nặc Mã.

” Ma vật to gan, dám xâm hại loài người.”

Là ai? Là ai đang nói? Nặc Mã gắng gượng nhìn về phía phát ra âm thanh. Nhưng trong rừng tối tăm khiến Nặc Mã không nhìn thấy hình dáng người đó, chỉ có các ma vật mới có thể thấy rõ ràng.

Một vị pháp sư khoác trên mình chiếc hồng bào, bên cạnh gò mà là hai dải tóc đen lộ ra khỏi áo choàng, chảy dài tới tận đầu gối, một đôi mắt màu vàng xinh đẹp nhưng lãnh đạm, những ngón tay thon dài nâng pháp trượng lên, làn da trắng nõn như loé lên ánh sáng màu xanh lam huyền ảo.

Yêu thụ nhìn thấy pháp sư xinh đẹp liền lộ ra nụ cười *** đãng: ” Lại có đồ ngon tới.”

Yêu thụ vừa khống chế hạ thân dũng giả vừa vươn vài cái xúc tua tới phía ma pháp sư.

Nặc Mã không nhịn được kêu lên: ” Cẩn thận hoàng kim yêu thụ.” Liền bị xúc tua của yêu thụ tát một cái.

” Ô…”

Yêu thú liếm nước miếng, nhếch mép cười cười: ” Khà khà! Hôm nay thật là một ngày hạnh phúc, tự dưng có đồ ngon dâng lên tận miệng.” Chưa kịp nói xong, yêu thú liền đánh về phía ma pháp sư.

” Hừ!” Ma pháp sư nở nụ cười khinh miệt, ” Không biết ai là con mồi đây.”

Bàn tay trắng nõn giơ cao pháp trượng, ma pháp sư niệm chú rồi xông thẳng vào yêu thú.

” Ma pháp công kích! Thăng long liệt diễm!”

Toàn thân yêu thú bị cháy xém, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, ” A a a ~~~ nóng quá a~~~”

” Đốt ngươi thành than luôn. Thằn lằn nướng, vốn là đặc sản à nha~” Ma pháp sư thoả mãn nhìn kiệt tác của mình cười giễu cợt.

Quả thực là ngông cuồng, yêu thụ mặc kệ đang cùng Nặc Mã dung hợp liền tấn công ma pháp sư, thân cây rung lên dữ dội phát ra một lượng lớn độc kim phấn.

” Oa oa ….” Do yêu thụ di chuyển kéo theo cả Nặc Mã khiến hắn đau đớn rên rỉ không ngừng.

Cùng lúc đó, yêu thú cũng đã dập tắt được ngọn lửa ma pháp liền vươn xà chỉ bị nướng đen xì bắn ra độc dịch.

” Muốn chết! Sự khoan thứ của nữ thần ban mai.”

Yêu thú bị chùm ánh sáng đánh trúng ngực bắn thẳng ra phía sau.

Yêu thụ: “-____-|| ma pháp sư, ngươi nghĩ rằng chúng ta đang chơi trò thánh đấu sĩ sao?”

Ma pháp sư nhún nhún vai, đẩy đẩy sợi tóc một cách tao nhã: ” Ngươi đừng xen vào. Ta muốn gọi fire ball là thăng long liệt diễm, ice blast là sự khoan thứ của nữ thần ban mai là việc của ta.”

Yêu thú: “-___-… …”

Ma pháp sư dừng lại một chút rồi nói rất nghiêm túc: ” Ma vật xấu xí, mấy trò vớ vẩn cũng lôi ra thể hiện, ta chỉ cần hai chiêu nữa là giải quyết xong các ngươi. Tập thể băng phong công kích.”

Yêu thụ cùng yêu thú trong nháy mắt bị đóng băng không thể nhúc nhích.

Nặc Mã nhìn trời đầy những quả cầu phát sáng, kim phấn bay tứ tung, toàn thân từ từ bị ma pháp đông lạnh, trong lòng thật sự khó hiểu nổi sở thích của ân nhân cứu mạng này. Nhưng mà, kim phấn nhiều thế này, nếu chừa lại cho ta một chút thì tốt quá … ta hai ân nhân tám, ân nhân chắc sẽ không để ý đâu nhỉ, mà thôi, ta một ân nhân chín cũng được, tóm lại chỉ cần chia cho ta một tý thôi, ân nhân ơi~

Không biết Nặc Mã đang nghĩ gì nhưng nhìn thấy sắc mặt hắn ngày càng trắng bệch, ma pháp sư mới nhớ ra: ” Hỏng bét! Dũng giả cũng đông cứng rồi.”

” Khí công tán đạn!!” Giơ tay làm phép đánh nát hai con ma vật, các ma vật chưa kịp kêu một tiếng liền bị vỡ vụn thành từng mảnh, một lúc sau biến thành một bãi máu bẩn thỉu.

” Dũng giả không bị thương một chút nào, kỹ thuật của ta thật quá giỏi, ha ha ~~~ cả thế giới chắc chỉ có ta làm được như thế này! ha ha ~~~”

Ma pháp sư xinh đẹp cười một cách kiêu ngạo đắc ý…

Cont…

Hoàng kim dũng giả truyền kỳ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK