Nếu như năm đó, tôi không hỏi hắn câu “Cậu mới mười sáu tuổ thật à?”, thì có lẽ hắn cũng chẳng để ý đến nụ cười đáng yêu của tôi, có lẽ trong suốt bốn năm đại học, chúng tôi đã không nói chuyện với nhau, cũng giống như bất cứ nam sinh nào khác mà tôi không thể nhớ nổi tên họ.
Giữa những người xa lạ với nhau, phải có một người phá vỡ sự im lặng để làm quen. Nếu người phá vỡ sự im lặng ấy không phải là kẻ kiêu ngạo như “ai kia”, thì tại sao không phải là bạn?
Chương 6
“Hẹn hò" lần đầu tiên
Cuộc sống bận rộn với kỳ thi nọ nối tiếp kỳ thi kia rồi cũng trôi qua.
Chỉ trong một năm mà tôi đã hiểu sâu sắc vì sao Đại học T lại ít nữ sinh đến như vậy, nơi này căn bản đang đào tạo “công nhân” chứ không phải là “cử nhân”.
Năm thứ nhất, vị giáo sư già của chúng tôi hầu như tiết nào cũng điểm danh, mà hình như chưa bao giờ biết mệt, chỉ cần vắng mặt ba buổi thì cho dù bạn thi được 100 điểm cũng vô ích, thế nên mọi người đều phải lên lớp đúng giờ, không dám trốn học.
Năm thứ nhất, đề bài kiểm tra khó kinh khingr, dù hằng ngày bạn lên lớp có chăm chú nghe giảng đến thế nào, nhưng trước kỳ thi mà không vùi đầu vào ôn thì trượt vỏ chuối là điều chắc chắn, thế nên tôi gần như “ôm” lấy cái phòng tự học.
Năm thứ nhất, bạn khó có thể tìm thấy một phòng tự học nào trống cả ngày, trừ thư viện trường. Nhưng bạn muốn đến thư viện trường học thì năm rưỡi sáng đã phải xếp hàng chiếm chỗ, nếu không, chắc chắn không còn chỗ mà ngồi, thế nên ngày nào tôi cũng bật dậy trong giấc ngủ mơ màng, rửa mặt qua loa rồi phi thẳng đến thư viện xếp hàng.
Năm thứ nhất, giảng đường của Đại học T rất nhiều, nhưng lúc nào cũng chật kín người, hai tiết học khác nhau thường cách nhau “ mười vạn tám nghìn dặm”, trong mười phút nghỉ giải lao đó bạn nhất định phải đi với tốc độ như bay mới không đến muộn, thế nên tôi có thói quen bước đi mà như chạy, mắt luôn nhìn thẳng. Vì những thói quen tốt này, tôi hay vô tình gặp Tiểu Trình, nhưng tôi chưa bao giờ chủ động nói chuyện với hắn. Không phải vì tôi vẫn bwacj chuyện hắn hạ thấp IQ của mình, mà chỉ cảm thấy cả hai không thân thiết, không cần thiết phải chạy đến chào hỏi nhau.
Action 1
Tháng 7 năm 2000, sau khi kết thúc bài thi môn cuối cùng của năm nhất đại học, việc đầu tiên tôi làm là leo lên giường ngủ bù. Tôi đã ngủ quên tròi quên đất, quên luôn ngày tháng.
Tiếng chuông điện thoại đáng ghét vang lên khiến tôi bừng tỉnh, trong phòng tối om, mọi người đều đang ngủ, Cát Cát bị tiếng điện thoại làm ồn thì làu bàu vài câu rồi lại trở mình ngủ tiếp.
Tôi lồm cồm bò dậy sờ tìm ống nghe trên bàn đưa lên tai và hỏi với giọng ngái ngủ: “Chào bạn! Xin hỏi bạn tìm ai?”
Đầu kia im lặng hồi lâu, sau đó mới có giọng nam cất lên: “Xin hỏi có Trương Mộng Trác ở đó không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn lên giường của Trác Trác thấy trống không, có lẽ hôm nay thi xong cô ấy về thẳng nhà. Cô ấy sống ở thành hố T nên về nhà rất thuận tiện.
Tôi nói với cậu ta bằng giọng tiếc nuối: “Cậu ấy không có ở đây rồi.”
Tôi đang định gác máy thì nghe thấy tiếng hỏi: “Cậu là Ninh Tâm phải không?”
“Ừ, đúng rồi, bạn là…?” Thực ra, ngay tiếng đầu tiên tôi đã nghe ra được giọng của Tiểu Trình, nhưng vẫn muốn khẳng định lại.
“Tôi là Trình Trạch.”
“Ồ!” Tôi tự thấy mình không thân thiết với hắn nên đợi hắn nói tiếp.
“Phiền cậu giúp tôi một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
“Tôi chơi bài cùng mấy bạn trong phòng bị thua, người thua phải gọi điện đến phòng bạn nữ và hẹn bạn đó đi xem phim.”
Tôi chăm chú nhìn đồng hồ đeo tay nhờ vào ánh trăng hắt qua cửa sổ, lờ mờ nhìn thấy kim giờ đã chỉ qua mười một giờ, mấy tên này cũng thật quá đáng.
“Nếu không hẹn được thì sao?” Tôi hỏi.
“Thế thì lại gọi điện nữa, cho đến khi gặp được bạn nữ nào lương thiện tốt bụng, sẵn sàng giúp đỡ người khác mới thôi.”
Câu này sao tôi nghe mà thấy khó chịu thế không biết. Kiểu như nếu tôi từ chối thì chính là nữ sinh không lương thiện tốt bụng, không sẵn sàng giúp đỡ người khác ấy. Hắn có thể coi thường IQ của tôi, nhưng không thể phủ nhận sự lương thiện của tôi được!
Thế nên trong lúc đầu óc đang bốc hỏa, tôi hỏi: “Đúng là cậu chơi bài thua, bị bắt phải hẹn với một bạn nữ đi xem phim, còn thực sự cậu không có ý đồ gì khác, đúng không?”
Hắn nói: “Đúng!”
“Vậy được rồi, tôi sẽ đi.”
Hắn không có vẻ gì là ngạc nhiên, bình thản nói: “Cảm ơn cậu! Sáu giờ chiều ngày mai ở cổng rạp chiếu phiim của trường, không gặp không về!”
“Được! À, đúng rồi, trí nhớ tôi không được tốt lắm, nếu cậu đợi lâu quá thì có thể nhắn tin nhắc tôi, tôi không cố ý lỡ hẹn đâu. Số máy nhắn tin của tôi là XXXXXX.”
Hắn nói “Được rồi” sau đó cúp máy.
Trong đêm khuya tĩnh mịch, ngọ gió mùa hè thổi qua làm rèm cửa sổ bay bay, tôi thất thần nhìn khá lâu và không thấy buồn ngủ tẹo nào.
Tôi đoán mình đã ngủ quá nhiều vào ban ngày rồi cũng nên!
Action 2
Ngày hôm sau, cái đầu hay quên của tôi bỗng trở nên linh hoạt lạ thường, vì suốt cả ngày hôm đó tôi đều nhớ đi xem phim.
Tôi đến cửa phòng chiếu phim trước mười phút mà đã thấy Tiểu Trình đợi ở đó rồi. Hắn mặc áo phông màu trắng với quần bò trông rất sạch sẽ phẳng phiu, trong tay còn cầm hai chai nước uống.
Hắn và chai nước đều mang lại cho tôi cảm giác sảng khoái trong mùa hè nóng bức này.
Là một đứa tham ăn có tiếng, tôi không hề khách khí lấy chai nước cam mình yêu thích nhất. “Đi thôi, chúng ta vào thôi.”
Hôm ấy chiếu phim Titanic, là bộ phim tôi yêu thích nhất.
Trước đó, tôi đã từng xem bộ phim này rồi, rất khâm phục nam chính Jack, hết sức kinh hoàng trước cảnh chìm tàu bi tráng, và cũng vô cùng cảm động trước chuyện tình yêu lãng mạn nhưng cũng đầy khó khăn trắc trở của họ, thế nên khi phòng chiếu vừa kéo màn che lên, âm nhạc nổi lên là tôi đã cảm nhận được nỗi đau thương ập đến, bao trùm hết thảy.
Cho dù là cảnh lãng mạn nhất của nhân vật nam nữ chính thì tôi cũng khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Tôi dùng hết sạch cả khăn giấy, Tiểu Trình phải đi ra ngoài mua cho tôi một túi giấy ăn.
Tôi ôm túi giấy ăn to đùng đó xem hết bộ phim.
Bộ phim kết thúc, phòng chiếu có sức chứa hơn trăm người chỉ còn lại có hai người là tôi và Tiểu Trình. Tôi ôm đống khăn giấy sụt sịt khóc, hắn ngồi bên cạnh, im lặng không nói. Cho đến khi cô trông giữ phòng bước vào quét dọn vệ sinh, chúng tôi mới rời đi.
Ánh trăng bàng bạc chiếu trên cô đường nhỏ trong khuôn viên trường, đèn đường vàng hiu hắt hòa với ánh trăng, hắn chầm chậm bước bên cạnh tôi, còn tôi cắm cúi bước, dẫm lên cái bóng mờ mờ của hắn.
Trong ánh sáng đó, khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn làm tôi có cảm giác rất giống Jack. Có lẽ vì tôi đang xúc động về bộ phim Titanic.
Hắn hỏi tôi: “Bộ phim này cảm động thế sao? Thấy cậu khóc từ đầu đến cuối phim.”
Tôi dừng bước, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Tôi là người dễ cười, dễ khóc, hồi nhỏ xem Tây du ký cũng khóc, xem Anh em hồ lô cũng khóc, ngay cả xem kênh Thế giới động vật cũng có lúc khóc xưng cả mắt…”
Hắn chăm chú nhìn tôi, rồi lại nhìn những ánh mắt lạ lùng của mọi người xung quanh. “Tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện nhé!”
Tôi gật đầu, đợi hắn nói tiếp.
“Cá nói: “Mình luôn mở mắt thật to vì muốn ở bên chạn bạn không nỡ rời xa.” Nước nói: “Mình chảy suốt ngày không biết mệt là vì muốn ở bên bạn, ôm bạn thật chặt.” Nồi kêu lên: “Đều sắp chín hết mẹ nó rồi mà còn ở đấy nói mấy lời vớ vẩn!””
Tôi không nhịn được bật cười ha ha.
“Cậu đúng là dễ cười thật!” Nói xong, hắn cũng cười.
Dưới vầng trăng cong cong như lưỡi liềm, nụ cười của hắn thật ấm áp.
Tôi nghĩ, từ lúc hai đứa nhìn nhau bạt cười, hắn đối với tôi đã không còn là người xa lạ nữa.