Hôm nay, ngồi nhẩm tính lại mới thấy tôi viết văn trên mạng Tấn Giang đã được mười năm. Mười năm qua, tôi vẫn kiên trì đi theo đề tài viết về tình yêu, hôn nhân và gia đình, nhưng không hiểu vì sao luôn có người tỏ ra nghi ngờ về tình yêu và gia đình của tôi, điều đó làm tôi vô cùng bối rối.
Để chứng minh cho mọi người thấy tôi thực sự là một người của gia đình, lần này tôi quyết định viết một câu chuyện nho nhỏ, tràn đầy tình yêu, ngốc nghếch và sự ngọt ngào để chứng minh rằng tôi là một bà mẹ gia đình đúng nghĩa (chỗ này xin mọi người cho một tràng pháo tay), cảm ơn!
Bản thảo Em vốn thích cô độc, cho đến khi có anh tôi đã ấp ủ, thai nghén mười năm. Tôi rất muốn viết, đúng hơn là đã viết ra vô số bản đại cương, có vô số lần bắt đầu, vô số lần kết thúc, cuối cùng là vô số lần bỏ dở giữa chừng cũng chỉ vì một lý do duy nhất: Tôi sợ mình không miêu tả đúng vị ngọt của tình yêu.
Và cuối cùng tôi đã quyết tâm viết bản thảo này. Đây là phong cách viết rất mới của tôi, hy vọng những mẩu chuyện nho nhỏ này sẽ cùng các bạn trải nghiệm mười năm tuổi trẻ đã qua, cảm nhận tình yêu trong cuộc sống, dư vị của cuộc sống để chúng ta tin rằng, cho dù có cay đắng mặn ngọt thì cũng đều là tình yêu!
Cảm ơn những người đã yêu tôi, đang yêu tôi và sẽ yêu tôi!
Ngày 12 tháng 12 năm 2015
Diệp Lạc Vô Tâm