Tiệc đính hôn kết thúc tốt đẹp, ngày cưới của Diệp Tử và Hứa Tinh cũng đã định xong.
Đầu hạ năm sau, chờ Diệp Tử tốt nghiệp đại học, bọn họ sẽ tổ chức hôn lễ.
Thật tốt, có thể mãi mãi ở bên cạnh người mình thích là chuyện may mắn cỡ nào.
Sau khi tiệc đính hôn kết thúc, Hà Nhuế Giai và Tần Nghiên Nghiên được Hứa Tinh phái người đưa về trường học.
Mà Minh Sanh thì theo Thẩm Triều Uyên đến sau về biệt thự.
Đã khuya, ngoài cửa sổ lướt nhẹ vài cơn gió đêm, gió lạnh tạt vào mặt khiến mắt Minh Sanh hơi xót.
Minh Sanh nhẹ nhàng cong khóe miệng, cố đè xuống sự chua xót.
“Em đang nhìn gì thế?” Trong xe yên tĩnh, đột nhiên nhớ tới một giọng nam trầm lạnh/lạnh lùng.
Minh Sanh nghe vậy thì hơi ngửa đầu ra, khựng vài giây mới xoay người lại, thu mắt về.
Cô nhìn người đàn ông bên trái, bình tĩnh nói: “Không có gì, em đang ngắm ánh trăng trên trời.”
Thẩm Triều Uyên ngẩng đầu theo lời cô, ngoài cửa sổ, đúng là có một vầng trăng sáng treo giữa không trung, lờ mờ không sáng lắm..
“Vừa rồi…” Thẩm Triều Uyên nhìn chằm chằm cô, nói được một nửa thì dừng lại.
Minh Sanh nghiêng đầu, ánh mắt lạnh nhạt khác thường: “Vừa rồi cái gì?”
Thẩm Triều Uyên cẩn thận thu hết biểu cảm thay đổi trên mặt cô vào đáy mắt, sau khi xác định không phải cô giả vờ liền sửa lại miệng: “Không có gì, hôm nay mệt không?”
Cô chẳng thấy buồn bã chút nào, chắc là không nghe thấy câu “’Không có ý định kết hôn với cô ấy” mà anh nói.
Nhưng cứ coi như là đã nghe thấy được cũng không sao, lúc đầu ở bên nhau, anh đã nói với cô, hai người chỉ có thể làm bạn bè, lúc ấy cô cũng đồng ý rồi.
Thì ra là hỏi cái này, Minh Sanh chậm rãi lắc đầu: “Cũng tốt, đây mới chỉ là đính hôn, Diệp Tử nói chờ đến lúc kết hôn làm phù dâu mới mệt.”
Nhắc đến từ “kết hôn”, sắc mặt của Minh Sanh vẫn giống như thường ngày, cuối cùng, Thẩm Triều Uyên cũng xác định được cô đúng thật là không nghe thấy câu nói kia.
“Nếu thấy mệt thì có thể từ chối.” Vẻ mặt Thẩm Triều Uyên hờ hững.
Bên cạnh anh ngoại trừ Triệu Tiết ra thì cũng không có những bạn bè khác, mà nếu có thì cũng đều là bạn làm ăn, vì vậy anh không thể hiểu được tình bạn giữa Minh Sanh và Diệp Tử.
Đứng ở góc độ thương nhân, loại tình cảm này không có bất kỳ giá trị kinh doanh nào, vả lại còn lãng phí thời gian và sức lực, hoàn toàn không đáng.
Thế nhưng Minh Sanh không giống anh.
Cô là người trọng tình cảm.
“Bọn em đã hẹn nhau rồi, người chưa kết hôn phải đi làm phù dâu cho người kết hôn trước.” Lúc Minh Sanh nói những lời này, giống như chìm vào những hồi ức tốt đẹp nào đó.
Ánh sáng trong xe lờ mờ, Thẩm Triều Uyên cũng không phát hiện giờ phút này, cô rất khác, cho rằng cô đang nói nhắc đến bạn cùng phòngcủa cô.
“Vậy em phải làm ba lần à?” Thẩm Triều Uyên chau mày, giương mắt nhìn cô.
“Ba lần?” Minh Sanh sửng sốt một chút, thoáng chốc hiểu được anh nói gì, lập tức cười cười, sau đó mở miệng, vẻ mặt có chút buồn vô cớ: “Đúng vậy, đúng thật là ba lần.”
“Vậy còn em?” Vốn trong xe đã im lặng, Thẩm Triều Uyên bỗng nhiên mở miệng lần nữa.
“Em?” Minh Sanh nhìn anh, xác nhận lại là anh hỏi mình.
Nếu như những lời này của anh đặt ở một quan hệ nam nữ bình thường, đằng trai hỏi như vậy nhất định sẽ bị bạn gái mắng là đồ cặn bã.
Minh Sanh lại bởi vì những lời này của anh mà nhớ tới những kí ức phủ bụi đã lâu.
Dưới bóng cây trong rừng, ánh mắt của chàng trai dịu dàng nhìn cô, hỏi những lời này.
Anh ấy hỏi cô: “Vậy còn em, Sanh Sanh? Sau này em muốn lấy người thế nào?”
Lấy người thế nào à?
Minh Sanh nhớ rõ, lúc ấy cô cũng không trả lời chàng trai ấy.
Bởi vì tên người kia, cô mãi mãi không thể nói ra.
Hồi ức ùa về, Minh Sanh bỗng nhiên có chút buồn bã, bởi vì Thẩm Triều Uyên đột nhiên nhắc đến chuyện này.
Giờ phút này, bọn họ không hề giống một đôi tình nhân mà như hai người bạn bình thường mới quen biết chưa lâu.
Trong xe, bầu không khí có chút kì lạ, Thẩm Triều Uyên đột nhiên hơi hối hận khi hỏi câu kia.
“Anh không phải là có ý kia…”
“Em cũng không biết.” Thẩm Triều Uyên đang nói thì bị cắt đứt, Minh Sanh hơi nheo mắt, vẻ mặt có chút sa sút: “Tương lai dài như vậy, ai biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.”
Huống chi, cuộc đời của cô đã có quá nhiều lần ngoài ý muốn như vậy rồi.
Xe nhanh chóng chạy thẳng đến biệt thự Vân Cẩm, không biết có phải là do mấy ngày nay mệt quá hay không mà khi tới nơi, chẳng biết Minh Sanh đã dựa vào phía sau ngủ từ lúc nào.
Tài xế đã sớm xuống xe, bây giờ trên xe cũng chỉ còn lại Thẩm Triều Uyên và Minh Sanh đang ngủ.
Có lẽ là ánh mắt chăm chú của anh quá mức mạnh mẽ, Minh Sanh vốn không ngủ say/sâu từ từ mở mắt, thấy xe đã dừng lại, Minh Sanh xoa nhẹ đầu hơi đau, ngồi thẳng dậy.
Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, có lẽ là do vừa tỉnh nên Minh Sanh thấy hơi lơ mơ: “Đến nơi rồi à? Sao không xuống xe?”
Thẩm Triều Uyên không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn cô.
Minh Sanh vừa hỏi xong đã nhận ra là do cô.
Cô lập tức xin lỗi: “Ngại quá, hai ngày trước em gấp gáp làm quà đính hôn cho Diệp Tử, vì vậy không ngủ ngon được, không phải làm mất thời gian của anh chứ?”
Minh Sanh cảm thấy anh vừa trở về từ nước ngoài liền tham gia tiệc đính hôn, có lẽ còn rất nhiều công việc chưa làm xong.
Nhưng cô lại ngủ quên trên xe, đến biệt thự lúc nào cũng không biết.
Thẩm Triều Uyên giương mắt: “Là bức tranh kia?”
Minh Sanh kinh ngạc: “Anh biết à?”
“Lúc em tới tìm anh, bọn anh đang xem bức tranh kia.” Thẩm Triều Uyên nhắc chuyện này, sau đó chờ cô trả lời.
Rất nhiều lần như thế, Minh Sanh cũng không ngốc, chỉ là có chút chuyện không tiện nói rõ, nhất là lúc này, nơi này.
Một khi nói rõ, bất kể là cô, hay Thẩm Triều Uyên, đều phiền lòng.
Huống chi giấc mơ này, cô còn muốn mơ lâu một chút.
“Thì ra lúc ấy các anh đang ngắm tranh à, em còn tưởng các anh đang bàn công việc.”
Minh Sanh nói xong bèn cụp mắt xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm tối mịt mùng, lạnh đến đáng sợ.
“Chúng ta đi vào thôi.” Thấy anh không nói lời nào, Minh Sanh khẽ/lí nhí đề nghị, đặt tay lên nắm cửa chuẩn bị mở cửa xe.
Lúc này, Thẩm Triều Uyên bỗng nắm bàn tay còn lại của cô, kéo cô về.
Minh Sanh bị kéo vào ngực anh, tất cả xảy ra quá nhanh làm cho người ta không kịp phản ứng.
Thoát ra khỏi lồng ngực anh, tóc xõa trên trán của Minh Sanh trở nên lộn xộn, cô đưa tay tùy tiện sửa lại mới ngước mắt nhìn anh: “Làm sao vậy?”
Bóng đêm say lòng người, ánh trăng lờ mờ rọi vào trong xe, đôi mắt màu mực của Thẩm Triều Uyên nhìn chằm chằm người trước mặt: “Em thật sự không biết hay đang giả ngốc?”
Trong lúc cô ngủ, Hứa Tinh đột nhiên nhắn tin WeChat cho anh nhắc nhở, khi Minh Sanh biết anh sẽ tới đã đi ra tìm anh ngay.
Vì vậy, cô không thể không nghe thấy những gì họ nói với nhau.
Mặt Minh Sanh lộ vẻ khó hiểu: “Em phải biết chuyện gì?”
Tâm trạng hoang mang vừa đúng, làm cho người ta không tìm ra điểm sai.
Thẩm Triều Uyên nhìn chằm chằm vào cô khoảng một phút, chẳng tìm thấy chút sơ hở nào trên mặt cô.
Thật lâu sau, anh lặng lẽ bỏ cuộc: “Xuống xe đi.”
Minh Sanh đồng ý.
Hai người một trước một sau đi vào biệt thự, trở về phòng mình.
Sau khi về phòng, Minh Sanh giống như loáng cái đã cởi bộ áo giáp cứng rắn ra, co ro rúc trong góc giường.
Vẻ mặt chết lặng, để mặc tóc đen đâm vào mặt.
Vừa rồi ở trong xe, đương nhiên cô biết Thẩm Triều Uyên thăm dò từng bước một như vậy là có ý gì.,
Không phải là muốn hỏi cô có nghe thấy anh nói “Không muốn kết hôn với cô ấy, cũng sẽ không kết hôn với cô ấy” không ư?
Đương nhiên là cô nghe thấy không sót chữ nào.
Minh Sanh chỉ thấy may mắn, may mắn mình không chọn sai.
Bọn họ đều là người tỉnh táo và lý trí thế đấy.
Thời gian từ từ trôi qua, mãi đến khi cánh tay bị đè tới tê cứng, Minh Sanh mới đứng dậy, lảo đảo đi về phía toilet.
Trong phòng tắm, Minh Sanh nhắm chặt hai mắt lại, nước ấm ào ào chảy từ cổ xuống, cuối cùng, cơ thể lạnh lẽo cũng ấm hẳn lên.
Mãi đến lúc này, Minh Sanh mới cảm giác được là mình còn sống, trái tim không hề lạnh lẽo, ý thức bắt đầu trở về.
Cô đột nhiên nhớ lại, trước khi tiệc đính hôn bắt đầu, Diệp Tử đã hỏi chuyện của cô.
“Cậu và Thẩm Triều Uyên định bao giờ kết hôn?”
Lúc ấy cô trả lời thế nào?
A, nhớ rồi.
Cô không trả lời thẳng mà né tránh câu hỏi này bằng cách im lặng rất lâu.
Không phải là Minh Sanh không muốn trả lời, mà là trong lòng của cô đã sớm có đáp án.
Sẽ không.
Cô sẽ không bao giờ kết hôn với Thẩm Triều Uyên.
Cuộc gặp gỡ của bọn họ vốn là sự tình cờ được trù tính kỹ lưỡng.
Minh Sanh tắt vòi hoa sen, vừa tỉnh táo/định thần lại thì nghe thấy một tiếng “Cạch”, cửa phòng ngủ mở ra.
Hơi nước bám trên cửa kính từ từ tản đi, lúc mơ hồ, hình như cô nhìn thấy người mà mình mong nhớ ngày đêm.
Minh Sanh bỗng thấy mắt cay cay, vừa muốn mở miệng thì hơi nước lại tản đi.
Khi cô thấy rõ người tới là ai thì ánh mắt thoắt cái đã bình thường lại/tỉnh táo lại.
Không phải là anh ấy.
———
Lời của tác giả:
Khục khục! Lại bị làm thế thân một đêm ~
Nhưng cũng không lâu nữa đâu, còn hơn nửa năm nữa là nữ chính tốt nghiệp rồi ~