• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm nay, hiếm khi Minh Sanh không gặp ác mộng.

Có lẽ do quá mệt, hoặc có lẽ là vì bên cạnh có thêm anh.

Minh Sanh không nghĩ tới ngày hôm sau lúc… tỉnh lại, anh vẫn còn ở đây.

Ánh mặt trời xuyên qua chiếc rèm trắng, ánh sáng nhỏ vụn chiếu rọi trong phòng ngủ, cô duỗi ngón tay hơi gầy ra, cẩn thận từng li từng tí chạm vào hàng mi hơi run của người đàn ông.

Minh Sanh lưu luyến nhìn một bên mặt anh, trong đôi mắt trong suốt lấp lánh.

“A Ngôn…” Chữ “Ngôn” còn chưa kịp nói thành tiếng, Thẩm Triều Uyên đang ngủ say đột nhiên mở mắt.

Tất cả cảm xúc bỗng bị dập tắt.

Minh Sanh thu tay lại, rũ mắt xuống, không nhìn anh nữa.

Lúc mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn: “Anh tỉnh rồi?”

“Ừ.” Thẩm Triều Uyên ngồi dậy, khẽ lên tiếng.

Thật ra, trước khi cô chạm vào, anh cũng đã tỉnh rồi.

Sau một tiếng này, giữa hai người lại lâm vào bầu không khí trầm mặc.

Hôm nay, Minh Sanh còn có việc cần ra ngoài, định đứng dậy đến phòng tắm để rửa mặt.

Lúc cô vừa mới vén chăn lên, Thẩm Triều Uyên bỗng gọi cô lại: “Tối hôm qua em gặp ác mộng.”

Minh Sanh dừng bước, quay đầu lại.

Cô không nghe rõ: “Tối hôm qua em làm sao chứ?”

Đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Triều Uyên nhìn cô, lặp lại một lần nữa: “Gặp ác mộng.”

“Ác mộng?” Minh Sanh khó hiểu, cảm thấy có thể là anh nhớ nhầm: “Tối hôm qua em không nằm mơ.”

Nếu có, sao cô lại không nhớ chứ.

“Em có.” Thẩm Triều Uyên lần nữa trần thuật một lần.

“Nhưng một chút cảm giác em cũng không có, có phải anh nhớ nhầm không?” Lần đầu tiên Minh Sanh chất vấn anh.

Vẻ mặt Thẩm Triều Uyên lạnh lùng, đôi môi mỏng mím lại: “Ý của em là anh còn có những người phụ nữ khác bên ngoài sao?”

Minh Sanh lắc đầu: “Em không có ý này, chỉ là nếu như em gặp ác mộng, tự bản thân em sẽ biết rõ.”

Còn có một câu cô chưa nói là, nếu như là cô gặp ác mộng, sao anh lại biết?

“Tối hôm qua em…” Nói đến đây, Thẩm Triều Uyên dừng lại vài giây, ánh mắt rơi trên mặt cô, đáy mắt sâu xa, hiện lên một loại cảm xúc mà Minh Sanh không hiểu: “Tối hôm qua em cứ gọi tên anh mãi.”

“Gọi tên… anh?” Thoáng chốc, trên mặt Minh Sanh hiện lên vẻ hoang mang, tại sao cô lại gọi tên Thẩm Triều Uyên?

Tối hôm qua, trừ một lần thất thần rồi gọi sai tên, Minh Sanh cũng không nhớ rõ những thứ khác.

Được rồi, nếu như gọi tên anh, chắc có lẽ cũng không phải là giấc mơ gì quan trọng.

“Phải.” Thẩm Triều Uyên khẳng định gật đầu.

Lúc đầu anh còn tưởng bản thân nghe lầm, nhưng khi cô hết lần này đến lần khác mơ mơ màng màng lặp lại tên anh, Thẩm Triều Uyên muốn không để ý cũng khó.

Chắc là có gọi thật, Thẩm Triều Uyên không có lý do gì để lừa cô.

Trên đời này, cũng không phải tất cả mọi người gặp ác mộng ngày hôm sau đều nhớ kỹ, Minh Sanh cũng không xoắn xuýt quá lâu.

Giọng nói của cô bình thản: “Em biết rồi, em đi rửa mặt trước.”

Hôm nay, cô vẫn còn một chuyện quan trọng phải làm.

Lúc này, Thẩm Triều Uyên không gọi cô lại, khi cô đi từ toilet ra, người trên giường đã không thấy đâu.

Minh Sanh thấy vậy cũng không có phản ứng gì quá lớn, dường như đã tập mãi thành quen.

Thẩm Triều Uyên như vậy mới là bình thường, vừa rồi gọi cô lại nói mấy lời kia mới có hơi không giống như chuyện mà anh sẽ làm.

Nhưng đây cũng không phải là những thứ mà cô nên suy nghĩ.

Thẩm Triều Uyên là một người mạnh mẽ đến nhường nào, sao có thể xảy ra chuyện gì chứ.

Thẩm Triều Uyên về phòng của mình, rửa mặt xong, thay quần áo sạch sẽ liền lái xe ra khỏi cửa.

Minh Sanh mở cửa phòng ngủ ra, mới vừa đi tới đầu bậc thang đã nghe thấy tiếng động cơ khởi động.

Âm thanh dần biến mất, trong biệt thự lại yên tĩnh như cũ.

Minh Sanh cũng không dừng lại lâu, cô nhanh chóng xuống lầu, lúc này, dì Lưu tới đây quét dọn đi từ trong phòng bếp ra, thấy Minh Sanh xuống thì cười cười, nói: “Có đói không? Có cần dì làm cơm trưa cho con không?”

Minh Sanh mỉm cười đáp lại: “Không cần đâu dì Lưu, cháu có chuyện cần phải làm, phải tranh thủ, tại điểm đến hơi xa, nên không về ăn cơm trưa đâu ạ.”

“Vậy thôi, trên đường chú ý an toàn nhé.” Dì Lưu thân thiết dặn dò.

“Vâng, cháu biết rồi, cảm ơn dì Lưu.”

Minh Sanh không đi xa, mà đến chỗ Hiệp hội Ngành Biểu diễn để lấy Chứng nhận Tư cách Người đại diện mà cô vừa thi không lâu.

Lúc trước, cô đã nghĩ kỹ sau khi tốt nghiệp, mình muốn làm gì.

Minh Sanh nhìn giấy chứng nhận mới tinh, trên mặt thoáng chốc vui vẻ, thoáng chốc lại đau khổ.

Cũng may chỗ cô đứng là ở trong góc, không có nhiều người chú ý tới cô.

Vui vẻ là vì thời gian ước định đã tới rồi.

Đau khổ là vì cuối cùng cô cũng có thể chính thức thấy anh ấy.

Có thể nhìn thấy anh ấy, sao phải đau khổ chứ?

Minh Sanh không rõ.

Hồi ức như dòng lũ tràn về, lấp đầy toàn bộ não cô.

Một khi con người ta đè nén quá lâu, thế nào cũng sẽ có lúc buông thả.

Giờ phút này, Minh Sanh cũng có chút thả lỏng, cô đang ở một nơi xa lạ, không ai để ý đến.

Có lẽ là cô đứng ở chỗ này, tâm trạng thay đổi quá lớn, chẳng biết từ lúc nào, một cô gái nhìn không lớn hơn Minh Sanh bao nhiêu cũng đến đây lấy chứng nhận đã lặng lẽ đi tới.

“Chị gái, chị đang khóc sao?”

Một giọng nói trong veo vang lên bên tai cô, Minh Sanh quay đầu, thấy rõ mặt của cô ấy, là một cô gái nhỏ, thoạt nhìn chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi.

Minh Sanh dần lấy lại bộ dáng bình tĩnh, trên mặt mang vẻ xa cách: “Em là…?”

Có lẽ là từ trước đến nay, cô gái vốn cởi mở, cũng không nhìn ra vẻ lạnh lùng của Minh Sanh, hớn hở giơ giấy chứng nhận trong tay lên: “Em cũng giống chị, đến lấy chứng nhận, chị, chị cũng theo đuổi thần tượng à?”

“Theo đuổi thần tượng?” Minh Sanh khó hiểu.

Cô gái cười hì hì: “Không theo đuổi thần tượng, vậy tới thi lấy chứng nhận làm gì, chẳng lẽ chị muốn dựa vào cái chứng nhận này để làm người đại diện trong ngành giải trí sao?”

Ai có chút hiểu biết về cái vòng tròn luẩn quẩn này thì đều rõ, thi cái chứng nhận này chỉ là một hình thức, làm người đại diện, quan trọng nhất là phải có quan hệ và tài nguyên.

Hơn nữa, thi lấy chứng nhận này chẳng có chút độ khó nào, bên cạnh cô cũng có rất nhiều bạn bè vì theo đuổi thần tượng cũng đã thi rồi, đều là nghĩ đến ngày nào đó có thể làm người đại diện cho thần tượng, dù cho đây chỉ là mơ ước viển vông.

Vì vậy, đa phần mọi người thi chứng nhận này đều là một loại an ủi với bản thân, không ai coi trọng nó.

“Chẳng lẽ không được sao?” Minh Sanh hỏi lại.

“Chị, chị thật sự có dự định này à?” Cô gái đánh giá Minh Sanh từ trên xuống dưới, ngoài miệng nói thầm: “Cũng không phải là hàng hiệu gì.”

“Không phải ý định, là chuyện đã sớm xác định rồi.”

Mười mấy tuổi đã hẹn ở đó, cô không thể lỡ hẹn được.

“Có phải nhà của chị có người thân làm việc trong giới giải trí không?” Cô gái đó lại hỏi.

Minh Sanh lắc đầu: “Không có.”

Cô gái tiếp tục: “Vậy nhà chị rất giàu?”

Minh Sanh tiếp tục lắc đầu.

Cô gái nhỏ ỉu xìu: “Chị à, chị không có quan hệ, không có tiền, rất khó sống được trong giới giải trí đó.”

Thần tượng của cô ấy cũng bởi vì không khuất phục trước những thủ đoạn của bè lũ xu nịnh nên lúc nào cũng bị chèn ép, đã debut được nhiều năm rồi nhưng vẫn còn diễn mấy vai quần chúng.

[1] Nhân vật giáp ất bính đinh: Vì không tra ra nghĩa nên mình sẽ giải thích theo cách hiểu của mình. Theo mình hiểu thì đây là mấy nhân vật nhỏ, không có tiếng tăm, ít đất diễn. Mình có hiểu sai chỗ nào thì mong các bạn góp ý ạ!

“Không quan hệ, chị sẽ cố gắng.” Đại khái là tiểu cô nương biểu lộ biến ảo quá mức phong phú nguyên nhân, Minh Sanh nhìn cô ấy, tối tăm phiền muộn trong lòng đã tiêu tan vài phần.

Minh Sanh đã tưởng tượng vô số lần, mình cũng có thể giống như cô gái trước mặt, muốn cười thì cười, muốn nhíu mày thì nhíu mày, muốn khóc thì khóc.

Luôn luôn tràn đầy sức sống.

Thật ra, cô đã từng cố gắng, cô đã từng vui vẻ kiếm sống, cố gắng tồn tại.

Nhưng hiện thực trước mặt nói với Minh Sanh, không thể nào.

Tất cả những vui vẻ và hy vọng này mãi mãi không thuộc về cô.

Không biết tại sao, gần đây, cô vẫn không khống chế nổi cảm xúc của mình, Minh Sanh không nhịn được rơi nước mắt trước mặt một người xa lạ.

“Chị sao vậy?” Cô gái nhỏ có chút sợ, cô không biết sao tự dưng đối phương lại khóc, cô ấy cũng không nói gì quá đáng.

“Chị không sao, chỉ là nghĩ đến chút chuyện cũ.” Minh Sanh lau nước mắt, đáy mắt khôi phục vẻ trong sạch: “Nhưng dù gì cũng cảm ơn sự nhắc nhở của em, chị sẽ chú ý.”

Cô gái nghe Minh Sanh nói như vậy, giống như trút được gánh nặng, vỗ vỗ ngực: “Làm em hết hồn, em còn tưởng chị bị em nói đến khóc.”

———

Sau khi lấy chứng nhận, Minh Sanh định quay về trường học, gom ít đồ lúc trước đã thu dọn xong.

Một tháng trước, cô thuê một căn hộ nhỏ ở gần trường, định sau này chuyển qua đó.

Sắp đến kì nghỉ đông rồi, Minh Sanh tính nhân dịp mấy ngày này chuyển đồ qua, nhân tiện quét dọn một chút.

Minh Sanh chọn rất lâu mới tìm được căn hộ phù hợp.

Ba phòng nhỏ, một phòng giữ lại làm phòng ngủ, ở chính giữa là phòng vẽ tranh, còn một phòng trong góc, hai ngày trước, cô vừa gọi thợ đến làm một bức tường cách âm giả.

Chuyện khiến cho Minh Sanh bất ngờ là cô vừa quay về trường học thì nhận được điện thoại của Thẩm Triều Uyên.

Phải biết rằng bọn họ ở cạnh nhau hai năm qua, số lần anh chủ động gọi cho cô có thể đếm trên đầu ngón tay.

Bất ngờ hơn chính là Minh Sanh vẫn nhanh chóng nghe.

Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì đầu kia đã vang lên giọng nói của anh, hơi chất vấn: “Em muốn vào ngành giải trí?”

Vẻ mặt Minh Sanh sững sờ, nhất thời nghẹn lời.

Có lẽ là không nghĩ tới sao mà Thẩm Triều Uyên biết được.

“Có ý định này, sao anh biết?” Thật lâu sau, Minh Sanh mới đáp lại.

Thẩm Triều Uyên cũng không trả lời câu hỏi của cô mà tiếp tục lạnh giọng chất vấn: “Làm người đại diện? Làm cho ai?”

Minh Sanh đứng ở ban công ngoài phòng ngủ, ở tầng một ký túc xá, chỗ cô cách ven đường không xa.

Minh Sanh đi vào trong, nhân tiện nói nhỏ lại, sau đó nói dối: “Còn chưa nghĩ ra, chỉ là có ý định này thôi.”

Sau khi cô nói xong, bên kia đột nhiên cúp điện thoại, Minh Sanh lấy điện thoại bên tai ra, nhìn thời gian gọi chưa đến một phút đồng hồ, khẽ mím môi dưới.

Sao Thẩm Triều Uyên biết được?

Bên này, trong một phòng bao ở Giản Án Cư, Triệu Tiết vừa dỗ dành xong bạn gái mới, vừa ngồi xuống bên cạnh Thẩm Triều Uyên thăm dò: “Anh, chị dâu nói sao?”

Chuyện chứng nhận người đại diện này cũng là vừa rồi, bạn nhậu[2] của Triệu Tiết gọi điện thoại nói cho anh ta biết, bạn nhậu kia là làm việc ở chỗ đó.

[2] Bạn nhậu này ở đây theo mình hiểu thì là kiểu bạn ăn chơi, lúc nào vui chơi đàn đúm thì có nhau á, vì không tìm ra từ nào hợp hơn nên mình giữ nguyên. Nếu ai biết còn từ khác hay hơn thì nói với mình nhé!!

Lúc trước, trong một tiệc rượu, Thẩm Triều Uyên đưa Minh Sanh tới, một đám bạn nhậu của Triệu Tiết cũng ở đó, trên cơ bản, mọi người đều biết mặt nhau.

Vì vậy, sau khi người kia nhìn thấy Minh Sanh liền gọi cho Triệu Tiết nói chuyện này.

Mặc dù nói là bạn bè, nhưng đa số mọi người đều mang theo ít tâm tư muốn trèo cao.

Vì vậy, Triệu Tiết dựa vào quan hệ trong nhà, ăn được rất nhiều lợi lộc trong hội này, anh ta đều tận mắt nhìn thấy rất nhiều tin tức bát quái.

Thẩm Triều Uyên liếc anh ta, giọng điệu không được tốt lắm: “Cách xa tôi ra một chút, mùi nước hoa nồng quá.”

Triệu Tiết nghẹn lời: “Không phải con gái đều xịt nước hoa sao, anh lại không phải là không có bạn gái.”

Thẩm Triều Uyên nhích lại gần bên cạnh, cảm xúc nhàn nhạt: “Minh Sanh không thế.”

Triệu Tiết kinh ngạc, nhưng vẫn không quên vuốt mông ngựa: “Quả nhiên chị dâu không phải người bình thường, kết hợp với anh thì quá tuyệt vời.”

Đương nhiên là cô không giống những người phụ nữ khác, Thẩm Triều Uyên vẫn luôn biết rõ điểm này.

Bạn gái nhỏ của Triệu Tiết lại cáu kỉnh rồi, vẫn luôn rầm rì ở bên kia, Triệu Tiết lại đành phải đi sang ngồi, nhỏ giọng dỗ dành.

Có lẽ là bởi vì trong phòng bao còn có người khác, cô bạn gái nhỏ cũng không làm mình làm mẩy, chẳng qua là Triệu Tiết hứa hẹn ngày mai nhất định sẽ đi dạo phố với cô ấy thì đã dỗ dành được rồi.

Minh Sanh chưa bao giờ đối xử với anh giống như bạn gái Triệu Tiết đối xử với Triệu Tiết.

Tức giận, làm nũng, thậm chí là vẻ ảo não trên mặt cô, anh đều chưa từng thấy.

Thẩm Triều Uyên cũng không biết là gần đây mình bị làm sao, rõ ràng lúc vừa bắt đầu, không phải là anh nhìn trúng điểm này của cô ư?

Cuối cùng, anh quy tất cả những cảm xúc khó hiểu là do chênh lệch múi giờ, trong lòng tự nhiên rối loạn, không liên quan đến thứ khác.

Vì vậy, vừa rồi Thẩm Triều Uyên mới đột nhiên cúp điện thoại.

Lúc đầu, anh muốn gọi điện thoại để hỏi Minh Sanh có phải thích nghệ sĩ nam nào không.

Bởi vì trước đây, Triệu Tiết từng nói, lúc trước Minh Sanh dò la anh ta về đãi ngộ của một nghệ sĩ nam sau khi ký hợp đồng với công ty giải trí nhà họ Triệu.

———

Lời của tác giả:

Cập nhật ~ Thiếu chút nữa là không kịp rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK