Hàn Kinh Niên như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của cô nên cũng quay đầu lại nhìn cô, trong đó có một lần ánh mắt hai người chạm nhau.
Hạ Vãn An khẩn trương đến nỗi đầu ngón tay run lên, quên phải thu hồi tầm mắt, Hàn Kinh Niên cũng không dời ánh mắt đi mà cứ thế nhìn chằm chằm cô một lúc mới gật đầu với cô.
Hành động khách sáo và xa cách của anh phảng phất như hòn đá nhỏ hung hăng đánh thẳng vào trong lòng Hạ Vãn An, kϊƈɦ lên một vòng sóng.
Ngải Khương ngồi ở bên cạnh Hạ Vãn An thấy cô cùng Hàn Kinh Niên không ngừng nhìn nhau nên không nhịn được thì thầm bên tai cô: "Vãn An, cậu và chú nhỏ của Hàn Tri Cẩn quen biết nhau hả?"
Tống Hữu Mạn cùng Hạ Vãn An là hàng xóm, hai nhà quan hệ tốt vô cùng, lúc trước hai bà mẹ còn định chung thân cho con cái nhưng mà sinh ra đều là con gái cho nên chuyện Hạ Vãn An gả cho Hàn Kinh Niên, Tống Hữu Mạn biết đến. Còn Ngải Khương... Hạ Vãn An vẫn luôn nhớ rõ Hàn Kinh Niên từng nói không hy vọng người khác biết quan hệ giữa hai người cho nên không nói cho Ngải Khương.
Nghe Ngải Khương hỏi như vậy, Hạ Vãn An cúi đầu, che lấp sự ảm đảm trong đáy mắt: "Không quen biết."
Đúng vậy, không quen biết, cho dù cô rất muốn nói một câu anh ấy là chồng của mình nhưng đối với người cô chỉ có thể nói là không quen biết... 2 năm kết hôn cô vẫn luôn nói như vậy, không vì cái gì khác, chỉ bởi vì anh nói hôn nhân của bọn họ chỉ tồn tại trêи danh nghĩa, kết hôn rồi thì không cần ảnh hưởng đến sinh hoạt của anh, không cần trêu chọc phiền toái cho anh cho nên ở bên ngoài cô luôn nói không quen biết anh.
"Mình thấy cậu vẫn luôn nhìn anh ta, lại nghĩ cậu và Hàn Tri Cẩn quen biết như vậy còn tưởng hai người quen biết chứ..." Ngải Khương thì thầm bên tai cô: "Nhưng mà chú nhỏ của Hàn Tri Cẩn đúng là đẹp trai quá mà, ha ha, mình cũng lén nhìn anh ta mấy lần đấy..."
Hạ Vãn An không nói chuyện, chỉ mỉm cười phối hợp với Ngải Khương.
Hàn Kinh Niên ngồi xuống ghế cũng chỉ lo xem di động.
Không khí trong phòng dần dần náo nhiệt lên, nhưng Hàn Kinh Niên trước sau vẫn tồn tại làm cho người ta không bỏ qua được, cho nên đám người ở trong phòng ngày thường ương ngạnh hay ham chơi cỡ nào vẫn phải thu liễm lại rất nhiều.
Một lát sau, Tống Hữu Mạn tới, Hạ Vãn An nói chuyện với cô ấy một lúc sau đó ôm cánh tay cô ấy, dựa đầu lên vai cô ấy nhắm mắt mà ngủ.
Từ nhỏ đến lớn cô vốn là người ham ngủ, mặc kệ khi nào chỗ nào, chỉ cần không có chuyện gì quan trọng, cô đều có thể ngủ, kinh dị nhất là một lần quân huấn lúc còn học sơ trung, cô phải đứng tư thế quân nhân dưới ánh mặt trời thế mà đứng một lúc cô đã ngủ luôn sau đó ngã chỏng vó hai chân tung lên trời.
Nhưng mà cô không ngủ lâu lắm, cửa phòng bao lại bị đẩy ra, không phải người bên trong đi ra ngoài mà là có người đi vào, là một cô gái, thanh âm rất êm tai lại mềm mại, giống như lơ lụa vậy: "Anh Kinh Niên, em ở dưới lầu thấy một chiếc xe ô tô giống xe của anh, không nghĩ thật sự là anh..."
Anh Kinh Niên... Hạ Vãn An nhíu này, từ trong cơn ngủ mơ tỉnh lại, cô mở mắt ra sau đó nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đang nói chuyện.
Hạ Vãn An nhận ra, những người khác trong phòng cũng đều nhận ra, chính là người gần đây truyền ra tai tiếng khí thế ngất trời với Hàn Kinh Niên —— Tần Thư Giản.