Hàn Kinh Niên rốt cuộc cũng mở miệng: "Được."
Trợ lý Trương choáng váng: "..." Anh ấy là tiện miệng sao? Anh vì cái gì mà không tình nguyện hai, ba tháng mà lại dại dột chọn cả nửa năm?
Trở về từ cõi chết, trợ lý Trương trong lòng phức tạp chuẩn bị cầm điện thoại chuồn đi: "Hàn tổng, nếu như không còn việc gì, tôi xin phép ra ngoài trước."
Hàn Kinh Niên nhìn chằm chằm bóng lưng trợ lý Trương rời đi, đột nhiên như nghĩ ra cái gì đó, gõ gõ bàn hai lần: "Đợi chút!"
Trợ lý Trương dừng bước, thận trọng hỏi: "Hàn tổng, anh có gì dặn dò sao?"
Hàn Kinh Niên nhìn lướt qua điện thoại trong tay anh ta, sau đó nhẹ nhàng thả vài chữ: "Mười phút."
Mười phút? Cái gì mười phút?
Trợ lý Trương nhất thời không kịp phản ứng, không hiểu, nháy nháy mắt.
Nhận thấy trợ lý Trương ngây người, ánh mắt Hàn Kinh Niên lập tức lạnh xuống.
Trợ lý Trương bị dọa sợ đến run rẩy, sau đó thuận theo ánh mắt của Hàn Kinh Niên rơi trêи điện thoại mình liền hiểu ra: "Tôi biết rồi, Hàn tổng, mười phút, mười phút sau tôi cam đoan sẽ mang điện thoại tới."
Hàn Kinh Niên lại không nói gì, dường như rất hài lòng với biểu hiện của trợ lý Trương, khẽ gật đầu ra hiệu anh ta có thể rời đi.
Trợ lý Trương nội tâm thầm gào thét, trêи mặt lộ rõ biểu cảm nhẹ lòng sau khi thoát chết bước ra khỏi văn phòng.
Khi thấy cửa đã được đóng lại, ánh mắt Hàn Kinh Niên chậm rãi rơi vào điện thoại mình, anh nhìn chằm chằm một lát, sau đó liền không tự chủ được ấn mở Wechat.
Vẫn không có thông báo cô đồng ý kết bạn.
Không biết tại sao, anh đột nhiên cảm thấy tâm tình có chút sa sút.
Điện thoại bởi vì không có chậm tới liền tự khóa màn hình, màn hình đen nhánh mơ hồ phản chiếu đường cong hoàn mĩ trêи khuôn mặt Hàn Kinh Niên.
Anh duy trì một tư thế, không chớp mắt nhìn màn hình điện thoại hồi lâu, mới khe khẽ nháy nháy mắt, nhìn thoáng qua máy tính.
Trợ lý Trương rời khỏi văn phòng đã được bảy phút, anh là lần đầu tiên vì cô thất thần bảy phút, trong suốt hai năm kết hôn, anh chưa từng để ý đến cô, vậy mà gần đây rốt cuộc là thế nào? Vì sao anh luôn bị cô ảnh hưởng nhiều đến như vậy?
Hai năm trước, bà của anh vì anh mà tính đến chuyện hôn sự, trong đó, bà anh hài lòng với cô nhất, nếu anh nhớ không nhầm, bà anh và ba cô lấy lí do bàn công việc có sắp xếp cho cô và anh gặp mặt một lần. Ngày hôm đó cô có chủ động nói chuyện với anh, chỉ là anh không nhớ nội dung là gì, cũng không nhớ rõ anh có để ý đến lời cô nói hay không, anh chỉ nhớ vì có công việc bận rộn nên không ngồi bao lâu liền rời đi, sau này cô có tới công ty anh một lần, nói cô muốn gả cho anh, vì để ba cô yên lòng.
Anh lúc ấy không nghĩ gì nhiều liền từ chối, nguyên nhân rất đơn giản, anh không thích cô, cũng không có ý định kết hôn, chiều hôm đó luật sư Trần gửi cho anh một văn kiện, thay đổi chủ ý của anh.
Văn kiện.
Nghĩ đến đây, Hàn Kinh Niên cúi đầu nhìn lướt qua ngăn kéo đựng văn kiện.
Anh vừa định đưa tay kéo ngăn kéo ra, tiếng gõ cửa vang lên, âm thanh ủy khuất của trợ lý Trương truyền đến: "Hàn tổng."