Đang mơ ngủ hay sao? Tốt hơn hết là nhìn về thực tế để nhìn nhận và gạt cái suy nghĩ có thể bẻ khóa phần mềm ấy đi.
"Nếu vậy.. chắc có lẽ là bởi vì thiên phú? Có thể là do thiên phú quá đẹp trai, nên mới có thể ảo lòi như vậy đúng không?" Thanh Anh miên man suy nghĩ.
Sài Lang bị thương phẫn nộ nhìn về phía Giang Thần. Tuy nhiên nó có tốc độ không nhanh, còn chưa kịp tới gần đã bị Giang Thần tung kĩ năng vừa mới hồi chiêu. Hiển nhiên là dưới hiệu ứng của【Eros Chúc Phúc】mà kỹ năng bây giờ chỉ còn 2, 5 giây thời gian hồi.
Tiếp tục là một luồng ánh sáng trắng. 【-120! 】
Con chó tiến tới gần Giang Thần, phát ra tiếng gầm giận dữ: "Gàooo" rồi tức thời vung một đường móng vuốt sắc lạnh bổ xuống kèm theo đó là một tiếng gió thổi tốc như lưỡi dao xé toạc không gian. "Xoẹtttt"
Ngay trong khoảnh khắc con Sài Lang giơ móng vuốt lên, Giang Thần đã kịp tránh xa ra khỏi phạm vị tấn công của con thú. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Thanh Anh, Giang Thần dường như đã đoán trước được tình huống này, xoay người dễ dàng né tránh.
Mỗi lần, móng vuốt sói đều suýt chút nữa lướt qua mái tóc bồng bềnh của Giang Thần. Tình hình trông có vẻ là rất nguy hiểm.
Nhưng Giang Thần vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, thong thả đi lại, không tỏ ra quá lo lắng. Hành động này của anh giống như một phần mềm đã được thiết kế sẵn, mọi thứ đều rất nhịp nhàng và tự nhiên.
Đơn giản là đẹp, đẹp như tranh vẽ. Thanh Anh không thể không nhớ tới một câu nói: "Kỹ thuật tối thượng nhất sẽ tạo nên nét vẽ đẹp nhất!" *
*Bản gốc: 技术做到极致就是艺术! - Hàm ý chỉ kỹ thuật của Giang Thần đã đạt đến độ thượng thừa, trông vô cùng điêu luyện và thích mắt. Phần dịch nghĩa là sáng tạo của editor.
Không chỉ có thế, tần suất thi triển kỹ năng của Giang Thần lại còn nhanh đến mức đáng kinh ngạc. Những luồng ánh sáng cứ liên tục chiếu vào người của con sói. Căn đúng thời điểm hoàn hảo nhất để tung kỹ năng cũng có thể coi là một nghệ thuật. Hành động của Giang Thần khiến cho Thanh Anh như bị thôi miên.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Lỡ Nhịp Yêu Em
3. Đừng Cắn Em Mà
4. Nhật Ký Thầm Yêu Dải Ngân Hà
=====================================
Chưa đầy 20 giây!
Sài Lang ngã xuống trong sự đau khổ tột cùng. Trong thời gian ngắn ngủi ấy, nó thậm chí còn chưa đụng được tới người Giang Thần.
Sốc!
Điên rồ!
Thanh Anh cũng không phải là dạng gà mờ trong các tựa game. Cô đã chơi rất nhiều trò chơi khác nhau và cũng chạm trán với rất nhiều người chơi cấp cao khác. Nhưng chưa từng có ai khiến cô có cảm giác muốn "gục ngã" như bây giờ.
Chỉ có duy nhất người đang đứng trước mặt mà thôi.
Không chỉ có vẻ ngoài thu hút đánh trực diện vào trái tim, mà kỹ thuật của anh ta cũng thật không thể chê vào đâu được. Thanh Anh nhìn Giang Thần, bất giác nở một nụ cười, liếm nhẹ môi rồi nghĩ: "Nhất định ta phải uốn thẳng anh ấy!"
Thanh Anh bày ra vẻ mặt thán phục, hỏi: "Giang Thần ca ca, kỹ thuật của huynh thật là lợi hại! Làm thế nào có thể được như vậy?"
"Đó chỉ là một kỹ thuật rất cơ bản, những người chơi tân thủ đều có thể làm được." Giang Thần thản nhiên đáp, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn vào lũ sói rừng xung quanh.
Thực ra thì ở phần game trước, người chơi đã không ngừng rèn luyện và trau dồi kỹ thuật, hiển nhiên kỹ thuật phải nói là hơn người.
Nhưng mà bây giờ, Giang Thần lại là người có kỹ thuật tốt nhất trong【Gods】vì anh đã chơi trước đó một lần. Vì thế Giang Thần càng phải cố gắng hơn nữa để duy trì lợi thế này.
"Kỹ thuật cơ bản.." Thanh Anh ánh mắt giận dữ nhìn về Giang Thần: "Nếu như đây chỉ là kỹ thuật cơ bản, vậy thì 99% người chơi còn lại đều có kỹ thuật dưới mức cơ bản."
Phía bên này, Giang Thần vẫn đang chuyên tâm diệt quái. Một đòi hồi máu lại tiếp tục được tung ra.
★★★★★★★
Không lâu sau, con Sài Lang thứ 10 cũng đã nằm xuống. Phía dưới xác chết xuất hiện một luồng ánh sáng nhỏ. "Rơi đồ sao?" Giang Thần nhíu mày, đưa tay xuống kiểm tra.
【Bạn nhận được vật phẩm: Quyền Trượng Gỗ Mục (Cấp đồng). 】
"Vốn dĩ loại quái này chỉ có thể rơi ra trang bị màu trắng, nhưng vì có cường hóa chất lượng nên mới rơi ra trang bị cấp cao hơn!" Giang Thần liền lập tức kiểm tra thuộc tính.
【Quyền Trượng Gỗ Mục (đồng): AP +20. Thuộc tính bổ sung: Trí Tuệ +5. Thích hợp cho Pháp Sư, Mục Sư, Triệu Hồi Sư, Yêu cầu cấp độ 5. 】
"Cũng không phải quá tệ!" Giang Thần biết rõ trò chơi này tỷ lệ rơi đồ rất thấp, đặc biệt là với các con quái thường. Muốn có được một trang bị phù hợp với nghề nghiệp như này quả thực cũng không dễ dàng.
Sau khi trang bị Trượng Gỗ Mục, sức mạnh phép thuật lúc này đã tăng từ 60 lên 90!
Không chậm trễ, Giang Thần lại tiếp tục farm quái.
Nhưng khi vừa tung ra kỹ năng trị thương, từ khóe mắt, Giang Thần trông thấy một con Sài Lang đột nhiên xuất hiện từ phía sau và định tấn công Thanh Anh đang đứng cách đó không xa.
Lúc này, Thanh Anh vẫn đang nhìn Giang Thần vô cùng chăm chú.
"Cẩn thật phía sau!" Giang Thần nhắc nhở.
"Hả?" Thanh Anh thoáng giật mình, sau đó liền lập tức có phản ứng lại. Cô nâng tấm khiên lên và xoay người, một luồng ánh sáng màu vàng nhạt phát ra trên tấm khiên. Cùng lúc ấy, móng vuốt của con sói rừng như bị xé toạc.
KENG!
Một tia lửa lóe lên, móng vuốt của con sói đã va vào tấm khiên.
"Nguy rồi!" Thanh Anh cũng sửng sốt, may mắn là cô đã phản ứng rất nhanh, liền ngay lập tức sử dụng kỹ năng 【Khiên Chắn】- Miễn dịch với đòn tấn công này!
Tuy nhiên cô còn chưa kịp thở, Sài Lang liền vung tay lên một lần nữa. 【-48! 】
Thanh Anh mặt mày biến sắc "Đau quá!"
Sát thương này thực sự rất cao. Kể cả khi Thanh Anh là một Chiến Sĩ và có đến 180 HP, thì cô cũng không thể chống được vài đòn tấn công của nó. Khiên chắn có thời gian CD là 7 giây. Đây cũng là nhờ có thiên phú riêng của cô, các kỹ năng phòng thủ được giảm 30% thời gian hồi. Kỹ năng khác bình thường có hồi chiêu là 10 giây.
Thanh Anh chỉ có thể cầm kiếm lên và đánh xuống. 【-1! 】
"1 điểm sát thương.."
Thanh Anh nhận ra rằng bởi vì tấn công của bản thân quá thấp, hơn nữa do việc chênh lệch cấp độ, cô hoàn toàn không thể đánh lại phòng thủ của nó.
Lựa chọn tốt nhất chỉ có thể là né về phía sau. Sài Lang ngay lập tức đuổi theo, đưa móng vuốt lên chém tiếp một đường. 【-49! 】
HP của Thanh Anh bây giờ chỉ còn 85, Với lượng máu như này, không thể chịu nổi quá hai đòn. Thanh Anh bây giờ cảm thấy rất tệ hại, tại sao bản thân lại không thể tránh được đòn tấn công của Sài Lang?
Cảm giác thật là khó chịu! Lẽ nào sẽ bỏ mạng ở nơi này?
Khi mà cô còn đang bận suy nghĩ, một luồng sáng trắng đột nhiên lao xuống. 【-165! 】
Con số bay lơ lửng trên đầu con sói rừng.
Con Sài Lang đang định tấn công Thanh Anh lập tức quay đầu lại và lao vọt về phía Giang Thần đang đứng cách đó không xa.
Cùng lúc ấy, trước mặt anh cũng xuất hiện thêm một con sói nữa.
Nhìn thấy Giang Thần đang kéo con quái phía mình chạy lại đó, Thanh Anh có chút sững sờ "Phàm Trần ca ca, huynh.. huynh muốn diệt cả hai sao?"
Giang Thần trong lòng có chút bất đắc dĩ. Nếu như một đồng đội bị hạ gục, họ sẽ lập tức rời đội. Sau khi được hồi sinh tại Làng Hồi Sinh, bạn cần phải đi lại phía đồng đội cũ của mình trước khi tiếp tục lập đội với họ.
Giang Thần lúc này trông cực kỳ tập trung. Diệt hai con quái cùng lúc, thực sự là rất mạo hiểm. Nhưng so với việc để Thanh Anh phải đối mặt với con quái này, thì 100% là sẽ phải bỏ mạng.
Thế nên Giang Thần cảm thấy tốt hơn là bản thân tự xử cả hai.
"Thật sự xin lỗi.. Muội ước gì có thể đứng xa hơn một chút." Thanh Anh có chút tự trách. Cô trông sang thấy Giang Thần đang cố di chuyển để tránh con sói trước mặt, thì con sói khác đã lao tới.
Khi mà hai con Sài Lang đang chuẩn bị bao vây lấy Giang Thần, một cảnh tượng không thể tưởng tượng lại xuất hiện.
Khi mà con Sài Lang thứ hai chuẩn bị tấn công, thì nó lại bị chặn bởi con Sài Lang đang đứng trước mặt Giang Thần. Giang Thần và hai con sói đã tạo nên một đường thẳng.
Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là, bất kể con sói phía sau có chạy sang trái hay phải, thì Giang Thần cũng đều có thể lợi dụng điều đó mà bắt kịp thời cơ, duy trì một đường thẳng để nó không thể tấn công. Hơn nữa cùng lúc ấy Giang Thần vẫn có thể tránh được đòn đánh của con sói thứ nhất.
Giang Thần như là một người điều khiển rối và thao túng hai con sói vậy.
"Chuyện gì thế này.." Thanh Anh nhìn thấy màn này, đều cảm thấy như bị dại đi. Hành động trước đây của Giang Thần đã mang lại cho Thanh Anh cảm giác thật là nghệ thuật, đẹp như một bức tranh vẽ. Điều đó quả thực là rất đáng kinh ngạc, nhưng ít ra thì đó vẫn là điều mà con người có thể làm được.
Nhưng mà bây giờ thì..
Đây không còn phải là những hành động mà con người có thể làm được nữa rồi!