Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã đến giờ đi ngủ buổi tối.

Tề Vệ đột nhiên phát hiện một vấn đề phiền toái.

Hai người bọn họ, ngủ thế nào đây?

Hai ngày trước còn có thể nói vì nàng bị thương vừa tỉnh lại cần nghỉ ngơi, nhưng hiện tại thì tìm lý do gì để ở riêng phòng với nàng đây?

Tề Vệ nghĩ không ra.

Mà Trâu Lan Thanh bên kia đã chờ hắn cùng đi ngủ.

Đúng rồi, hôm nay Trâu Lan Thanh đi dạo một vòng trong nhà, phát hiện nơi này trừ phòng ngủ của nàng, còn có phòng riêng của Tề Vệ, cùng với một phòng khách.

Hai người là phu thê, đáng lý nên ngủ cùng nhau, có lẽ giống những gia đình lớn khác, chỉ thỉnh thoảng mới ngủ một mình nhỉ.

Nàng đã xem qua, ngăn tủ trong căn phòng kia còn thừa một cái chăn, có lẽ là vì thế mà chuẩn bị.

Tề Vệ kia, hẳn là sẽ đến phòng nàng bên này mà ngủ.

“Tướng công, chàng không ngủ sao?”

Trâu Lan Thanh nhấc xiêm y đi vào thư phòng, nghiêm túc hỏi.

Nhìn thấy động tác dịu dàng của nàng, Tề Vệ trong nháy mắt vẫn không thích ứng được.

Nàng vẫn nên dữ một chút, xấu tính một chút sẽ làm hắn thoải mái hơn.

Đúng là có bệnh mà.

Tề Vệ thầm mắng chính mình.

“Ừm, nàng ngủ trước đi, đêm nay ta còn chút việc phải xử lý, không cần chờ ta. Huống chi thân thể nàng còn chưa khỏe, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút.”

Tề Vệ tùy tiện tìm một lý do, định miễn cưỡng cho qua.

Trâu Lan Thanh nghe xong “ồ” một tiếng, cũng không nói gì, quay đầu rời đi.

Tướng công này quả nhiên có chút kỳ lạ.

Đợi đến khi Trâu Lan Thanh đi rồi, Tề Vệ lại ngồi trong thư phòng một lúc, cho đến khi thấy đèn ở phòng bên kia tắt, hắn mới lén lúc quay về phòng của mình.

Nhưng mà, lý do tương tự không thể nói lần thứ hai.

Tề Vệ cũng biết rõ đạo lý này, cho nên hắn còn suy nghĩ suốt đêm về lý do để thoái thoác cho vẹn cả đôi đường.

Sáng sớm hôm sau khi dùng bữa, Tề Vệ mở miệng:

“Hiện tại ta chỉ làm chút buôn bán nhỏ để kiếm sống qua ngày, nhưng chung quy vẫn không có tiền đồ lớn gì.”

Cho nên mấy hôm nay ta nghĩ tới nghĩ lui, quyết định thi lấy công danh, như vậy tương lai chúng ta mới có một lối thoát trong tương lai.”

Giọng điệu đứng đắn lại sâu sắc, còn đường hoàng như vậy.

Hắn nói như vậy, cũng là vì chuyện tìm lý do tiếp theo.

Trâu Lan Thanh ở đối diện nghe xong, thấy đây là chuyện tốt nên gật đầu tán thành.

Tướng công cầu tiến, trong lòng nàng cũng được an ủi.

Thấy đối phương không có nghi vấn gì, Tề Vệ lại nói: “Nếu vậy, mấy ngày nay, ta trước hết sẽ không đi ra ngoài buôn bán nữa.”

Mặt khác, về sau ta định đều dùng thời gian buổi tối để đọc sách, cho nên thời gian kế tiếp chúng ta phải phân phòng ngủ.”

Trâu Lan Thanh lại gật gật đầu, không hề nghi ngờ đối với lời hắn nói.

Như thuận đến mức không khỏi khiến người khác có chút giật mình.

Tề Vệ không biết hoá ra tính tình của Trâu Lan Thanh là như thế, cũng có chút ngoài ý muốn.

Hắn còn tưởng rằng nàng ít nhiều cũng sẽ đưa ra nghi vấn của mình.

Trong lòng đối với thái độ của nàng có đôi phần thay đổi.

Trâu Lan Thanh ngồi đối diện yên lặng ăn cơm, thật ra nàng đều nhìn ra.

Tối hôm qua cố ý làm như tắt đèn, sau đó đứng ở cửa phòng nhìn về phía lối đi nhỏ. Sau khi nàng về phòng không lâu Tề Vệ cố ý quan sát động tĩnh bên phía nàng, sau đó mới quay về phòng của hắn.

Nhìn ra được, không phải hắn có việc, mà đơn giản là không muốn chung phòng với nàng.

Từ lúc phân phòng ở khách điếm đã kỳ lạ, rõ ràng ngủ cùng nhau mới tiện chăm sóc nàng hơn.

Sau khi về đến nhà, hắn cũng không thể hiện ra bao nhiêu thương tiếc đối với nàng, sao đến đêm mới bắt đầu đau lòng nàng ngủ sẽ bị quấy rầy?

Hắn không muốn cùng phòng với nàng, chỉ có hai lý do.

Hoặc là bên ngoài có người khác.

Hoặc là… tầm nhìn Trâu Lan Thanh lướt qua, giống như vô tình rơi xuống eo của Tề Vệ.

Nàng hiểu cả.

Cũng không có ý vạch trần chuyện xấu hổ của hắn.

Cho dù là đọc sách thi công danh, cũng không đến nổi mỗi đêm đều tóc treo xà, dùi đâm chân(*), đến cả thời gian cùng thê tử ân ái cũng không có.

(* Nguyên gốc là: 頭懸樑,錐刺股 – Đầu huyền lương, trùy thích cổ. Cổ (股) ở đây chỉ bắp đùi, nhưng để dịch cho vần điệu thì dịch là chân, hơn nữa đùi cũng là một bộ phận của chân, nên dịch là “chân” vẫn chấp nhận được.)

Cho nên nàng rất thoải mái đáp ứng lời Tề Vệ, ngay cả mày cũng không nhíu.

Tục ngữ nói, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, nàng cũng không phải người để ý những thứ này.

Nếu hắn mãi không khá lên, thì cùng lắm nàng ở góa cả đời vậy.

Dù sao Tề Vệ mặc dù đôi khi có nhiều tật xấu, nhưng chung quy vẫn đối tốt với nàng.

Hai người cứ như vậy một cách kỳ lạ đạt thành sự đồng thuận.

Hôm nay, đại phu từ y quán trong huyện Đại Hưng lại đến bắt mạch cho Trâu Lan Thanh, Trâu Lan Thanh đột nhiên gọi người lại.

“Hồ đại phu, phiền ông bắt mạch giúp tướng công của ta nữa.”

Nàng nói.

Tề Vệ sửng sốt.

Hắn không có bệnh, bắt mạch cho hắn làm gì?

Trâu Lan Thanh đi đến bên cạnh lão đại phu, nghiêng người nhỏ giọng nói vài câu, lão đại phu hiểu ý gật đầu, lại từ cửa vòng trở lại.

“Tiểu huynh đệ, lại đây, vươn tay trái ra cho ta xem một cái.”

Hồ đại phu vô cùng tự nhiên ngồi đối diện Tề Vệ, giống như hạ lệnh ung dung nói.

Tề Vệ chần chờ vươn tay.

Vậy thì xem xem?

Lão đại phu đặt ba ngón tay lên mạch của hắn, lại nâng mắt lên quan sát sắc mặt Tề Vệ, chặc chặc lưỡi.

Không có bệnh gì không tiện nói, hơn nữa từ cảm giác mà nói, mạch tượng hữu lực, thân thể vốn rất tốt.

Nhìn ánh mắt quan tâm của tiểu nương tử đứng bên cạnh, còn cả bộ dạng khó hiểu của người đối diện, lão trở nên cân nhắc.

Từ ghế đứng lên, lão đại phu và Trâu Lan Thanh lại đưa lưng về phía Tề Vệ nói thầm, khiến tóc mai hắn dựng thẳng cả lên.

Lẽ nào bản thân thật sự có bệnh gì?

Bằng không đại phu này tại sao cũng phản ứng như thế?

Nghĩ không ra ẩn khúc bên trong, đợi đến khi đại phu của y quán đi rồi, Tề Vệ mới kéo Trâu Lan Thanh lại.

“Nàng đang làm cái quái gì thế?”

Hắn ôm cánh tay từ trên cao nhìn xuống cô nương trước mắt, muốn ép nàng nói ra sự thật.

Ánh mắt Trâu Lan Thanh nhìn trái nhìn phải, lời nói dối cứ vậy tự nhiên thốt ra.

“Ta thấy tướng công dạo này đọc sách mệt như vậy, sợ thân thể chàng không chịu được, mới để đại phu xem cho chàng.”

“Vậy sao phải nói sau lưng ta? Hửm?”

Hắn dễ bị lừa vậy sao?

Nhìn dáng vẻ chột dạ của Trâu Lan Thanh, quả nhiên đã quên hắn vốn là ai rồi.

Nhưng mà bản lĩnh nói dối của nàng so với trước kia kém hơn rất nhiều.

Nhớ trước kia lúc nàng lừa gạt hắn, ngay cả mắt cũng không chớp.

Hồi ức tồi tệ ập đến, hiện tại hắn lại có một loại cảm giác bản thân đang bị trêu đùa vậy.

Tề Vệ đấu tranh, bây giờ nhất định phải  đào ra “chân tướng” bên trong.

Sau một nén nhang, Trâu Lan Thanh không chịu nổi sự dây dưa của Tề Vệ, cuối cùng cũng nói ra sự thật.

Tề Vệ nghiến răng nghiến lợi.

Hắn thật sự muốn đánh Trâu Lan Thanh ở trước mặt một trận.

Nếu nàng vẫn như trước kia, bây giờ hắn không ngại đọ hai chiêu với nàng.

Cũng may hắn sẽ không ở nơi này lâu, bằng không không chừng tin đồn không sớm thì muộn cũng truyền khắp xóm.

Nhưng hiện tại nàng chỉ là một tiểu cô nương, hắn không không thể đối đãi với nàng như nam nhân giống trước kia.

Hơn nữa bản thân nàng tự mình nghĩ theo hướng “kia” cũng xuất phát từ sự quan tâm hắn trong lòng.

Nhưng cơn giận không trút không được.

“Lại đây!”

Tề Vệ ngồi trên ghế trong phòng, giống như đại gia gọi Trâu Lan Thanh.

Không thể đánh, hắn còn không thể giáo huấn nàng một trận sao?

Trâu Lan Thanh biết bản thân làm không ổn thỏa.

Vừa rồi đại phu kia giải thích với nàng, thân thể tướng công không có vấn đề gì lớn, cũng chỉ có chút hư nhược, không cần dùng thuốc, có rảnh thì cho hắn uống chút canh bổ là được.

Nhưng không nghĩ làm vậy lại tổn thương lòng tự tôn nam nhân của hắn.

Đương nhiên nàng không biết, lão đại phu cũng là cố gắng quan tâm cảm nhận của Trâu Lan Thanh.

Nếu lão nói, tướng công của nàng mạnh như rồng như hổ, không có bệnh gì, vậy mà hắn vô duyên vô cớ không động phòng, thế thì sau đó đôi phu thê sẽ lục đục mất.

Cho nên Trâu Lan Thanh chỉ nghĩ, tuy rằng trượng phu hơi hư nhược, nhưng bản thân nàng vẫn làm quá lên.

Có lẽ hắn thật sự chỉ muốn đọc sách cho tốt.

Rụt rè bước đến, Trâu Lan Thanh ngẩng đầu dùng đôi mắt ướt sũng nhìn Tề Vệ.

Thấy nàng như vậy, ngọn lửa trong lòng Tệ Vệ lại nghẹn ở cổ họng không phát ra được.

Cớ gì màng phải ngoan như vậy?

“Lão thật sự nói ta hư nhược?”

Đổi đề tài khác, Tề Vệ hỏi sang chuyện khác.

Nửa canh giờ say, Tề Vệ ngồi xổm trước bếp lò trong phòng bếp, lại bắt đầu cẩn thận thay Trâu Lan Thanh sắc thuốc.

Nàng không ổn một ngày, hắn cũng một ngày không thể rời khỏi đây.

Vẫn nên khiến nàng khôi phục trí nhớ nhanh chóng.

Cái tiện nghi phu quân này, hắn không gánh nổi.

Quá ủy khuất!

Tuy rằng thân thể của Trâu Lan Thanh không có gì đáng ngại, nhưng trông nàng rõ ngốc, dáng vẻ đáng thương sắc thuốc cho chính mình uống, Tề Vệ vẫn có hơi không đành lòng.

Bình thường chèn ép nàng thì chèn ép, nhưng chuyện này hắn vẫn thấy bản thân kiên trì.

Huống chi nàng hiện tại thật sự ngoan, bản thân hắn cũng không nhẫn tâm khi dễ.

Trâu Lan Thanh lúc này đang ngồi trong phòng, trong lòng ngọt ngào.

Tuy rằng tướng công nói chuyện khó nghe, bình thường hay sai khiến nàng, còn có hơi hư nhược, nhưng trong lòng vẫn thân thiết với nàng, đối tốt với nàng.

Nếu không tại sao mỗi lần đều thay nàng sắc thuốc.

Đánh giá sắc trời một chút, gần đến giờ cơm, Trâu Lan Thanh vào phòng bếp xem còn thức ăn thừa không, lại lấy chiếc giỏ nhỏ của mình đi ra ngoài.

“Này, đi đâu?”

Tề Vệ đang ngồi xổm bên cạnh để sắc thuốc, lên tiếng.

“Mua thức ăn.”

Tề Vệ nhìn bản thân vất vả sắc thuốc cả ngày, sắp xong rồi.

“Hôm nay nàng đừng đi mua thức ăn nữa, ta đi.”

Tề Vệ vừa nói vừa dùng khăn lấy nồi thuốc, đổ thuốc màu đen vào bát sứ trắng trên mặt bếp.

“Lại đây uống thuốc.”

Tề Vệ nói xong, đi đến bên cạnh Trâu Lan Thanh, nhận lấy giỏ nhỏ từ trong tay nàng.

Bây giờ nàng ra ngoài mua thức ăn, đợi lúc quay về thuốc đã nguội, uống vào sẽ khó chịu.

Dù sao một người lớn tướng như hắn rảnh rỗi cả ngày, chi bằng đi mua chút thức ăn.

Cũng không thể cả ngày nhìn nàng bận rộn trong ngoài một mình.

Trâu Lan Thanh nhìn Tề Vệ bên cạnh, một nam nhân cao lớn, trong tay cầm giỏ nhỏ, có phần buồn cười.

Nàng vẫn không nhịn được nói ra nghi ngờ của mình: “Tướng công, chàng biết mua thức ăn sao?”

Câu hỏi này, cũng không tránh khỏi quá coi thường hắn.

Lúc hắn còn nhỏ trong nhà có một đống người hầu hạ, chưa từng làm chuyện này, nhưng nghĩ cũng biết, mua thức ăn, không phải là tới chợ, chọn xong thức ăn, trả tiền rồi đi thôi sao?

Gật gật đầu, Tề Vê liên tục nói chuyện này có gì mà không biết, nàng nhanh uống thuốc đi, sau đó rời khỏi phòng bếp nhỏ, chỉ để lại một mình Trâu Lan Thanh.

Trâu Lan Thanh thấy hắn chắc chắn như vậy, cũng không quan tâm nữa, bưng chén thuốc lên, bịt mũi. Uống!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK