Ra khỏi y quán đã là buổi trưa, nhìn thấy sắp đến giờ ăn.
Vốn định lần này lại đi mua thức ăn về làm, nhưng Tề Vệ lại kéo Trâu Lan Thanh đến một quán ăn.
“Cả ngày làm cơm có mệt không?
Thỉnh thoảng nghỉ một chút cũng tốt.”
Mặc dù lại trì hoãn một tháng trên đường, tiền trong túi có chút eo hẹp, nhưng Tề Vệ vẫn không muốn coi Trâu Lan Thanh là một tiểu nương tử giống như quản gia chạy tới chạy lui.
Trâu Lan Thanh đứng yên, lén lút đưa tay mình khoác lấy tay Tề Vệ, không để tâm mọi người nhìn ngó, miệng hỏi: “Đi chỗ nào?”
Tề Vệ phát hiện động tác của nàng, nhìn người bên cạnh đang giả vờ như không biết gì, trong lòng cũng thầm mỉm cười, hạ cánh tay xuống một chút, xụ mặt nói: “Phải đi quán lớn nhất trong thành!”
Hôm nay hắn cao hứng.
Khi toàn bộ hoa hòe trong viện rụng hết, đã đến tháng Năm.
Mùa hè rất nhiều muỗi, khi ngủ nhiều lúc bị âm thanh ong ong liên tiếp làm phiền lòng.
“Bốp”, Trâu Lan Thanh nửa đêm thức dậy, lại đập chết một con muỗi.
Lúc ngứa ngáy không ngủ được, Trâu Lan Thanh phát hiện đèn trong thư phòng vẫn sáng như cũ, tướng công của nàng lại đốt đèn đêm đọc sách.
Mà Tề Vệ lúc này, thực sự đang gục xuống bàn, ngủ say.
Lần trước hỗn loạn chuyện thận hư còn chưa xong, hắn sợ Trâu Lan Thanh lại hoài nghi chuyện hắn không cùng phòng với nàng, chỉ đành như thế.
Ngày tháng thế này chỉ sợ phải đợi đến sau khi Trâu Lan Thanh khôi phục trí nhớ mới có thể kết thúc, nhưng hắn cả thấy kỳ thực cũng không quá tệ?
Sáng hôm sau sau khi dùng xong điểm tâm, Trâu Lan Thanh lập tức ra ngoài một chuyến, sau đó cầm một bát hồ dán cùng giấy dán cửa sổ mới mua đi đến thư phòng.
Tề Vệ đang ở trong phòng đọc sách, nhìn thấy bên cửa sổ xuất hiện một bóng người, cầm giấy và bát hồ dán sau đó dùng cọ nhỏ quét hồ dán lên.
Tề Vệ ngồi không yên.
Mở cửa phòng ra, hắn nhìn thấy Trâu Lan Thanh mặc một thân bố y đơn giản, đang cầm một cái ghế đẩu để leo lên, tay trái cầm bát hồ dán, tay phải cầm giấy, đang phết hồ dán.
“Nàng đây là?”
Tề Vệ không rõ nàng đang nhiệt huyết dâng trào làm cái gì.
Thấy Tề Vệ đi ra, Trâu Lan Thanh nhìn hắn khẽ mỉm cười, sau đó vừa tiếp tục làm vừa nói: “Mùa hè nhiều muỗi, ta thấy tướng công mỗi đêm vất vả đọc sách, không muốn chàng bị tiếng động làm phiền.
Ta dán các lỗ hổng này lại, đêm nay chàng sẽ không bị ngứa nữa.”
Phía trên cửa sổ có lỗ hổng, vóc dáng Trâu Lan Thanh không thấp nhưng cũng không với tới, chỉ có thể lắc lư kiễng chân trên ghế, còn phải với người lên, thoạt nhìn có chút nguy hiểm.
Tề Về không thể để nương tử của mình làm chuyện này.
“Để ta làm, nàng ở phía dưới đưa giấy giúp cho ta là được.”
Tề Vệ đi đến bên người Trâu Lan Thanh, ngẩng đầu nhìn người nói.
“Tướng công chàng không đọc sách sao?”
Trâu Lan Thanh vẫn chưa xuống, nàng vốn định làm một mình là xong.
“Ừm, không đọc nữa, ta làm cùng nàng xong trước rồi lại đọc sách.”
Đỡ Trâu Lan Thanh xuống, Tề Vệ nhận đồ trong tay nàng, sau đó tự mình trèo lên.
Hai khắc giờ Tỵ trôi qua, mặt trời dần dần ló dạng, Tề Vệ cứng người đứng phía trên, cũng đổ một thân mồ hôi.
Đợi đến khi dán kín hết các lỗ hỏng, đã gần đến giờ Ngọ.
Đưa những thứ đồ trong tay cho người phía dưới, Tề Vệ bước xuống ghế.
Vỗ nhẹ bụi bám trên người, Tề Vệ định lát nữa ra giếng lấy chậu nước rửa sạch mặt.
Trâu Lan Thanh đối diện đã đặt đồ xuống đất, giúp hắn phủi bụi trên người.
Cuối cùng, lại lấy một chiếc khăn lụa trắng từ trong cánh tay ra, giơ tay tự nhiên thay Tề Vệ lau mồ hôi trên trán.
Tề Vệ lại có chút cứng đờ không dám động.
Vừa rồi là sợ ngã xuống, bây giờ là không biết nên phản ứng như thế nào.
Từ góc nhìn của hắn có thể nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Trâu Lan Thanh ngẩng lên, trong mắt đều là ân cần, là ánh mắt của thê tử nhìn trượng phu.
Tề Vệ nhìn đến ngây người.
Trâu Lan Thanh cũng không phát giác, thay hắn lau mồ hôi xong, dịu dàng nói: “Tướng công chàng nghỉ ngơi trước đã, ta đi lấy nước đến cho chàng rửa mặt.”
Nói xong vội rời đi rồi.
Tề Vệ cảm thấy bản thân đang ở trong một giấc mộng không muốn tỉnh lại.
Nhưng cứ để hắn có thể không tỉnh lại, tiếp tục cùng nàng diễn vở kịch này.
Đợi đến khi Trâu Lan Thanh mang nước đến, thì thấy Tề Vệ đang thu dọn ghế.
Đặt chậu nước xuống, Trâu Lan Thanh nói để nàng làm là được.
“Một nam nhân như ta không sao, vừa rồi nàng cũng phơi nắng không ít, nước kia nàng dùng trước, ta dọn dẹp xong rồi tẩy rửa cũng không muộn.”
Nói xong thì lập tức chuyển đồ đến phòng kho.
Trâu Lan Thanh đứng yên nhìn bóng dáng của Tề Vệ, cảm thấy bản thân càng ngày càng thích vị tướng công này.
Tuy rằng chính nàng không nhớ được chuyện giữa hai người mà hắn nói trước kia, nhưng hiện tại nàng thích hắn, cũng không tính là muộn.
Tối hôm đó, Trâu Lan Thanh lại uống hết thuốc Tề Vệ sắc cho nàng.
Tướng công suy nghĩ chu đáo, thấy mỗi lần nàng uống thuốc đều thống khổ như vậy, đặc biệt chuẩn bị cho nàng chút mứt hoa quả.
Cho nên hiện tại nàng cũng không cần bịt mũi uống như lúc ban đầu.
“Sao rồi, vẫn không nhớ ra sao?”
Tề Vệ đặt bát thuốc lên khay, thuận miệng hỏi.
Cũng không biết bản thân đang có tâm tình gì.
Trâu Lan Thanh lắc đầu, đầu óc của nàng vẫn trống rỗng.
Cúi người sờ đầu nàng, Tề Vệ nói: “Không sao, chúng ta cứ từ từ, ngày nào đó sẽ ổn thôi.”
Nhưng kỳ thực hắn là đi từng bước tính từng bước.
Tiếp tục dây dưa, hắn đơn giản viết tiếp mấy phong thư kéo dài thời gian trở về, sau đó nghĩ cách kiếm tiền trước đã.
Trâu Lan Thanh ngoan ngoãn gật đầu.
Kỳ thật chỉ có thời điểm ban đầu ở khách điếm phát hiện bản thân không nhớ gì cả là khủng hoảng, hiện tại, bởi vì có hắn bên cạnh, nàng cũng không thèm để ý chuyện này.
Dù sao chung quy mỗi ngày đều trải qua giống nhau, cũng không có ảnh hưởng gì.
Sau khi Tề Vệ đi rồi, Trâu Lan Thanh rửa mặt xong lập tức nằm lên giường.
Đêm hôm đó, nàng mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ có một hán tử trung niên ngồi bên cạnh nàng, nàng gọi người nọ là “phụ thân’, mỗi ngày ngoan ngoãn ở bên cạnh ông ấy, hai người sống nương tựa lẫn nhau.
Sau đó, hán tử kia chết.
Nàng khóc rất thương tâm, sau đó dường như nàng đến một nơi nào đó, có rất nhiều người khi dễ nàng, nhưng nàng thật cố gắng làm việc, giống như rốt cục cũng có cơ hội đạt thành tâm nguyện của chính mình.
Nhưng nàng đột nhiên rơi xuống nước.
Còn có người xấu cùng sói đói ở phía sau đuổi theo nàng.
Nàng dùng khí lực toàn thân chạy trốn, không cẩn thận thì rơi xuống vách núi tối đen.
Một đêm này Trâu Lan Thanh ngủ không an ổn, mãi đến sáng tỉnh dậy đầu nàng vẫn còn cảm giác nặng nề.
Tề Vệ thấy ban ngày tinh thần của nàng không tốt, cũng không làm phiền nàng, mua một vài món ăn sẵn bên ngoài, làm cơm sáng trưa chiều cho hai người.
Một ngày như vậy cứ vậy trôi qua.
Sáng sớm hôm nay, Trâu Lan Thanh vừa thức dậy, ngồi xổm dưới gốc cây hoa hòe, nhìn một đàn kiến tha xác con bọ về tổ mới.
Sau khi lặng lẽ quan sát một hồi, Trâu Lan Thanh đứng lên, đi đến thư phòng của Tề Vệ.
“Tướng công, sáng nay chàng muốn ăn gì?”
Mang cho hắn một tách trà, Trâu Lan Thanh đặt bên bàn sách hỏi hắn.
“Ta ăn gì cũng được, nàng tuỳ ý chuẩn bị là được.”
Tề Vệ đối với chuyện này không có yêu cầu gì, cho nên chỉ đáp lại một câu.
Trâu Lan Thanh bên này nghe xong lời hắn nói, khẽ gật đầu rời khỏi phòng, sau đó đi về phía phòng bếp, hình như là muốn chuẩn bị điểm tâm.
Tề Vệ tiếp tục ở thư phòng làm bộ làm tịch đọc sách.
Nhưng không lâu sau, chợt nghe trong phòng bếp truyền đến một tiếng “rầm”, sau đó là tiếng kinh hô của nữ nhân.
Tề Vệ bị dọa sợ, vội vàng buông sách trong tay nhanh chân chạy về phía phòng bếp.
“Có chuyện gì vậy?”
Hắn chạy đến thấy Trâu Lan Thanh cũng không xảy ra chuyện gì, lúc này mới yên lòng, sau đó mới hỏi chi tiết.
“Tướng công, ta vốn muốn nấu cháo cho chàng, nhưng không cẩn thận làm rơi bát, còn bị cắt vào tay.”
Khi nàng vừa nói những điều này, vừa đưa tay vào miệng m/ú/t một cái, vẻ mặt có hơi tự trách.
“Ta xem xem.”
Tề Vệ nắm lấy tay nàng nhìn chút, cũng may vết thương không lớn, chỉ dài bằng nửa móng tay, nhưng xem tình hình hiện tại, hắn cũng không muốn để nàng làm điểm tâm nữa.
“Không sao, nàng nghỉ ngơi trước, chỗ này để ta thu dọn.
Thu dọn xong ta ra ngoài mua chút điểm tâm, một lát sẽ vào phòng gọi nàng.”
Nói xong, trước tiên giúp Trâu Lan Thanh rửa tay, sau khi đưa nàng về phòng, Tề Vệ thu dọn đóng lộn xộn trong phòng bếp.
Đợi đến khi bận rộn xong, lấy túi tiền càng ngày càng rỗng tuếch của mình, Tề Vệ ra ngoài.
Hôm nay trời không quá nắng, nhưng buổi sáng tỉnh dậy cảm giác ngột ngạt, khiến người ta không thoải mái.
Tề Vệ dạo phố, ở trước cửa hàng điểm tâm trả tiền mua năm chiếc bánh bao, rồi mang bánh bao về nhà.
Đi được nửa đường, tí tách tí tách, trời đột nhiên mưa to.
Ban đầu cũng không lớn, chỉ rơi tí tách vài giọt, nhưng không đến nửa giờ sau, đột nhiên biến thành cơn mưa to.
Tề Vệ cố gắng che chở cho bánh bao trong tay mình, đợi đến gần nhà, cả người đã ướt sũng.
Cũng may đến gần cổng nhà, lập tức nhìn thấy có người đang che ô đứng đợi hắn.
Trong lòng ấm áp, Tề Vệ chui vào dưới ô của Trâu Lan Thanh, cùng nàng vào nhà.
“Lại đây, tướng công, cầm lấy cái này lau đi.”
Trâu Lan Thanh đồng thời đưa khăn và xiêm y khô cho hắn thay.
Tề Vệ lấy năm cái bánh bao trong tay ra nhìn thử, may mắn thay giấy gói bánh bao không thấm nước, hắn che ở trong lòng ngực, vẫn có thể ăn được.
Đưa túi bánh bao cho Trâu Lan Thanh, Tề Vệ lại thấy khó khăn.
Bản thân hắn cũng không thể thực sự thay xiêm y trước mặt nàng.
“Cái kia, trước tiên nàng tìm bát đựng bánh bao đến đi, ở đây ta tự mình làm.”
Tề Vệ định để Trâu Lan Thanh đi trước.
“Không sao tướng công, ta vừa xem rồi, đồ bên trong được gói tốt rồi, nước không dính vào.
Chàng một đường chạy về, nhất định mệt mỏi, ta giúp chàng thay xiêm y trước.”
Trâu Lan Thanh vừa nói, vừa giơ tay về phía hắn, đây là đang muốn thay hắn cởi xiêm y.
Tề Vệ cứng ngắt lùi về sau một bước, đầu óc đồng thời nhanh chóng xoay chuyển, muốn tìm lý do gì đó cự tuyệt nàng.
“Không, nàng đợi đã!”
Người đối diện lại nói:
“Sao vậy, tướng công, chàng sợ như vậy làm gì, ta không phải là nương tử của chàng sao?”
Trâu Lan Thanh không bước đến nữa, khoanh hai tay lại, lạnh lùng hỏi.
Lúc này Tề Vệ quay đầu nhìn người đối diện.
Sao hắn bỗng nhiên có cảm giác bất an không rõ?