Thấy Lô Tam Hộ chẳng có chút phản ứng gì, cứ ngây ngốc hướng lưng về phía mình, tiểu quỷ hừ lạnh.
"Nếu ta muốn thì ngươi đã sớm mất mạng rồi, ta vừa cứu mạng ngươi, ngươi cũng không cần tỏ vẻ sợ hãi như vậy."
"N...Nói thì hay lắm..." Lô Tam Hộ lắp bắp đáp lại. "Nhân quỷ thù đồ*! Em làm ơn đi chỗ khác cho anh nhờ!"
(*Nhân quỷ thù đồ: ý nói ma quỷ và con người vốn không nên dính díu đến nhau)
Tiểu quỷ cảm thấy có chút nực cười, nó dùng chút pháp lực liền kéo Lô Tam Hộ đang sợ hãi đến bên giường, cậu trợn tròn mắt tỏ vẻ khó tin nhìn con quỷ nhỏ đang thoải mái ngồi trên giường mình, vừa sợ hãi vừa bất mãn.
"Đưa cho ta chìa khóa đi nào, ngươi biết đấy, chỉ cần ta muốn, một cái búng tay thôi, ta có thể cắt cổ ngươi ra liền đấy."
Quỷ nhỏ thu trọn biểu cảm sợ hãi của cậu vào mắt, thích thú nhếch miệng cười. Trong lòng Lô Tam Hộ chảy mồ hôi lạnh, xâu Ngũ Đế Minh Chú của Nguyễn Hoàng Nam chẳng có chút tác dụng gì cả!
"Ta cũng chẳng có ý định giết ngươi đâu, mở khóa giúp ta đi."
Lô Tam Hộ ngây thơ nghĩ, đúng như lời nó nói, con quỷ này vốn dĩ thật sự có thể giết chết cậu, thế nhưng nó không làm gì cậu mà còn giúp cậu thoát chết tận hai lần, nếu đã như vậy, cậu cũng nên giữ lời nói mà giải thoát cho nó.
Nghĩ vậy, cậu liền với tay vào túi quần lấy ra chiếc chìa khóa rỉ sét. Mắt tiểu quỷ vừa nhìn thấy đã lập tức phát sáng, nhưng nó cũng không có giựt lấy chìa khóa, chỉ kiên nhẫn chờ cậu đến giúp nó.
Lô Tam Hộ vừa tra chìa khóa vào ổ khóa thì cả sợi dây xích liền phát sáng, nó lơ lẩng trong bầu không khí, cậu nuốt nước miếng rồi xoay chìa khóa, sợi xích đang bay lơ lẩng kia run lắc một lúc thì "keng" một tiếng vỡ ra.
Đúng lúc này cửa phòng Lô Tam Hộ chợt mở ra, Nguyễn Hoàng Nam vừa thở dốc vừa bất lực nhìn sợi xích vừa vỡ ra.
"Mẹ nó! Lô Tam Hộ! Mày làm trò gì vậy!"
Một làn khói đen liền vây quanh lấy cả người tiểu quỷ, đèn đóm trong phòng liền không ngừng chớp tắt, tất cả đồ đạc trong phòng như bị một cơn gió lớn thổi mạnh, chúng đều ngã hết xuống đất, thấy vậy, Lô Tam Hộ liền vội vàng tránh xa khỏi làn khói đó, sợ hãi bước về phía Nguyễn Hoàng Nam.
"Mày thả nó ra rồi thằng ngu!" Nguyễn Hoàng Nam tức giận mắng.
"Tao..."
"Nhờ có sợi xích đó con quỷ nhỏ đó mới bị kiềm chế sức mạnh, mấy trăm năm nay nó vẫn chưa đi đầu thai, mày có biết nó nguy hiểm cỡ nào không hả!"
"Mẹ nó! Làm sao tao biết! Mày có nói tao nghe đâu!"
"Toi con mẹ nó rồi! Tao mà bỏ mạng ở đây thì tao sẽ kéo mày theo đó thằng ngu!"
Vừa nói Nguyễn Hoàng Nam vừa kéo Lô Tam Hộ ra đứng phía sau mình, anh nhanh chóng lấy từ trong túi vải ra một lọ máu chó mực vẽ một vòng tròn xung quanh anh và Lô Tam Hộ, sau đó anh cắm năm ngọn nến xuống đất và bắt đầu niệm chú.
Khi làn khói đen dần dần tan đi, Lô Tam Hộ mới thấy tiểu quỷ kia mặc trên người bộ Hán phục màu xanh dương, tóc nó được búi gọn lại, nó đưa mắt nhìn cả hai người rồi cười lớn, không hề do dự bước đến trước mặt Nguyễn Hoàng Nam.
"Sao? Ngươi nghĩ mấy thứ vô dụng này sẽ làm ta sợ à?"
"Chưa thử thì không biết ai sợ ai đâu." Nguyễn Hoàng Nam nhìn nó nói.
"Vô..." Một bước đạp lên vòng tròn.
"Dụng..." Hai bước nến liền dập tắt.
"Thôi..." Ba bước nó đã đứng bên trong vòng tròn.
Nguyễn Hoàng Nam có chút khó tin nhìn tiểu quỷ kia, nhưng rất nhanh đã hồi phục tinh thần mang ra một thanh kiếm gỗ, quỷ nhỏ khó chịu nhíu mày, làm một động tác anh liền đứng đơ như trời trồng.
"Nghe cho rõ đây, ta đã nói với tiểu tử họ Lô kia rồi, nếu ta muốn, thật sự chỉ cần một cái búng tay là ta có thể giết chết các ngươi rồi. Ta còn để các ngươi sống đến giờ tất nhiên có một điều ta cần các ngươi làm cho ta."
Nguyễn Hoàng Nam rất không phục trừng mắt nhìn tiểu quỷ, Lô Tam Hộ sợ hãi đến nói cũng không thành lời.
"Ta chỉ cần các ngươi giúp ta tìm một người. Nếu các ngươi đồng ý giúp ta, ta sẽ không làm gì các ngươi đâu. Các ngươi thấy thế nào?"
"Được rồi!"
Nguyễn Hoàng Nam khó tin nhìn Lô Tam Hộ, mắt nhìn thấy cậu rõ ràng đã sợ đến phát hoảng mới buông lời nói như vậy, anh chỉ muốn vùng khỏi sự kiềm hãm của con quỷ mà đến bên cậu, nhưng con quỷ kia làm sao để anh làm vậy.
Tiểu quỷ vừa nghe lời nói của Lô Tam Hộ, nó cười vui vẻ như bắt được vàng, cái gì cũng không nói, chỉ đến nắm chặt lấy tay cậu.
Khi nó vừa nhấc tay lên thì Lô Tam Hộ nhìn thấy bên một chiếc ngọc bội. Cậu đưa lên để nhìn kĩ hơn thì thấy nó được chạm khắc rất tinh xảo, mặt trước ngọc bội có một con tỳ hưu vô cùng sinh động, nhìn lâu khiến cho Lô Tam Hộ có cảm giác nó sẽ nhảy ra khỏi ngọc bội bất kì lúc nào, mặt sau thì có một chữ "cát" to tướng.
Mãi đến khi đó, Nguyễn Hoàng Nam mới bắt đầu cử động lại được, điều đầu tiên anh làm là nhân lúc đứa nhỏ không để ý liền cầm thanh kiếm gỗ đâm vào người nó, thân thể quỷ nhỏ liền gục xuống sàn nhà.
Lúc này, anh mới chạy đến tát Lô Tam Hộ một cái đau đớn.
"Mày điên sao? Có biết là lời nói không thể tùy tiện nói không? Nó là quỷ đó, mày nói như vậy, nếu không giúp nó đến cùng, không khéo nó hại chết cả nhà mày ấy!"
"Ta cũng không có ác như ngươi nói." Tiểu quỷ chán chường ngồi trên giường liền rút thanh kiếm gỗ ra khỏi thân thể bắt đầu múa máy. "Chẳng phải ta bảo nếu các ngươi giúp ta thì ta sẽ không làm gì các ngươi sao?"
Danh Sách Chương: