"Cái cặp này có hơi lớn, con chưa dùng được..." Thanh ma bất đắc dĩ kéo tay Vương Thanh
"Không mà, con muốn cái này, cái này đẹp!" Vương Thanh ủy ủy khuất khuất nhìn mẹ nhà mình, chu cái miệng nhỏ nhắn,dáng vẻ nếu mẹ không mua cho con, con liền khóc cho mẹ xem
Thanh ma bất đắc dĩ thỏa hiệp, cùng lắm thì mua về để dành,hiếm khi nào Vương Thanh lại thích một cái cặp như vậy, vì cái cặp này mà Vương Thanh đã phải dẫn nàng đi bộ rất lâu đó a
"Vậy thì mua cái này đi, nếu quá lớn, thì cất lại năm sau dùng!"
"Không muốn, về nhà liền dùng!" Thanh ma lắc đầu nhìn con trai nhà mình, xoay người nói với ông chủ: "Cái này, lấy cho tôi một cái mới đi"
"Muốn hai cái!" Thanh ma vừa dứt lời, Vương Thanh liền kêu gào lên, Thanh ma gật đầu, nói: "Vậy thì lấy hai cái mới."
"Thanh nhi, là định đưa một cái cho Vũ Vũ phải không?" Vương Thanh gật đầu, lại chạy đi nhìn những thứ khác trong cửa hàng văn phòng phẩm. Trong lòng rất vui vẻ nghĩ: Rốt cuộc có thể cùng Vũ Vũ có cặp sách giống nhau!!Lúc trước khi còn học mẫu giáo, bởi vì Vũ Vũ mua trước, sau đó bị Vương Thanh giành lấy dùng,lúc đi mua lại thì không còn cái giống vậy nữa, Vũ Vũ đành mua một cái khác, vì thế Vương Thanh đã cùng mẹ mình sinh khí vài lần!
Nhưng là cuối cùng cũng chấm dứt trong thất bại... Cho nên khi đổi cặp mới để vào tiểu học, nhất định phải đổi cùng Vũ Vũ vậy!!
Vương Thanh vừa mới tới nhà, còn chưa kịp uống miếng nước, liền ôm cặp cùng văn phòng phẩm mới liền chạy sang nhà Phùng Kiến Vũ.
"Vũ Vũ, Vũ Vũ." Vừa la hét, vừa dùng sức vỗ cửa.
Cửa từ bên trong mở ra, Vương Thanh cười nhìn Vũ ma mở cửa... sau lưng là Phùng Kiến Vũ cười đến sáng lạng!
"Thanh nhi, đến đúng lúc lắm. Vũ Vũ mua cho con một cái cặp mới này." Vũ ma vừa dứt lời đã nhìn thấy Vương Thanh ôm trong ngực cặp mới cùng văn phòng phẩm. Xem ra không chỉ Phùng Kiến Vũ mua hai phần, cái này... Vương Thanh cũng là mua hai phần.
"Vũ Vũ mua cho tớ cặp mới? Hình dạng thế nào? Tớ muốn xem tớ muốn xem!!" Nói xong liền quăng giầy, cùng Phùng Kiến Vũ tay trong tay đi vào nhà
"Thanh Thanh, đây là của cậu, cái này là của tớ. Chúng ta đều giống nhau!" Phùng Kiến Vũ đem cái thuộc về Vương Thanh giao cho hắn. Sau đó có chút khổ não nhìn cái cặp Vương Thanh đang ôm trong ngực
"Cái kia mua cho tớ phải làm thế nào?" Chu cái miệng nhỏ nhắn, trong đôi mắt to của Phùng Kiến Vũ tràn đầy nghi vấn.
"Không sao, mẹ tớ nói cái này cặp này có chút lớn, chúng ta sang năm hãy dùng cái này!" Nói xong cũng tự mình kéo tủ quần áo nhỏ của Phùng Kiến Vũ đem cái cặp mình mua nhét vào, sau đó mắt cũng không chớp cái nào bắt đầu nghiên cứu cái cặp cùng văn phòng phẩm Phùng Kiến Vũ mua cho hắn
"Thanh Thanh, ngày mai là ngày tựu trường, mẹ cậu đưa cậu đi học sao?" Phùng Kiến Vũ nhớ buổi sáng mẹ nói với cậu, ngày mai tựu trường nàng sẽ đưa cậu đến lớp học
"A? mẹ tớ chưa nói, tớ không thể cùng Vũ Vũ đi học chung sao?"
"Có thể a, cậu sáng sớm ngày mai tới, để cho mẹ tớ đưa chúng ta cùng đi học là được rồi!" Vương Thanh nghe xong đồng ý gật đầu
Vốn là muốn ở nhà Phùng Kiến Vũ ăn xong cơm tối, bị mẹ nhà mình tìm tới cửa dẫn về nhà, lúc gần đi còn kéo tay Phùng Kiến Vũ không buông, tựa hồ người mang hắn trở về nhà không phải mẹ nhà mình, mà là tên lường gạt vậy.
"Được rồi, ngày mai còn gặp nhau mà! Con không phải là phải về nhà chuẩn bị văn phòng phẩm của con sao!" Vương Thanh vừa nghe xong mới quyến luyến buông tay Phùng Kiến Vũ. Mà Phùng Kiến Vũ nhu thuận đứng ở trước cửa cùng Thanh ma chào tạm biệt, sau đó hướng Vương Thanh dùng sức lắc lắc tay nói: "Thanh Thanh, ngày mai đến sớm một chút."
"Ân ân, thức dậy liền đến đây!!" Vương Thanh nhìn thấy Phùng Kiến Vũ gật đầu, lúc này mới bị Thanh ma xách về nhà, trong tay còn gắt gao ôm cặp nhỏ mà Phùng Kiến Vũ đưa hắn
"Cái gì mà qua sớm một chút?" Trên đường về nhà Thanh ma không hiểu câu nói vừa nãy của Phùng Kiến Vũ, liền không nhịn được hỏi con trai nhà mình.
"Dì bảo ngày mai muốn đưa Vũ Vũ đi học, con qua tìm cậu ấy, cùng cậu ấy đi học..."
"A? Ngày mai mẹ sẽ đưa con đi, không cần dì Vũ đưa con đi!"
"Nhưng mà con muốn cùng Vũ Vũ đi học! Mẹ cứ ngốc ngốc ở nhà đi!" Vương Thanh câu nói đầu tiên đã đem ý muốn đưa con đi học của Thanh ma lưu đày ở nhà rồi...
"Đúng rồi Thanh nhi, con không phải đi đưa cặp sách sao? Tại sao lại ôm trở về cái khác?" Thanh ma chớp mắt, nhìn cặp sách con trai nhà mình ôm trong ngực, đây không phải là cái mình nhìn trúng, muốn mua, lại bị Vương Thanh từ chối sao?
"Đây là Vũ Vũ đưa, ngày mai muốn mang cái này đi học!"
"Vậy cặp mới của con thì sao?"
" Không phải mẹ nói cái đó quá lớn sao, vậy thì sang năm lại dùng!" một bộ dáng lời của mẹ nói mà mẹ còn không nhớ sao! Sau đó Vương Thanh ôm cặp sách nhỏ, rên rỉ hát một ca khúc không đúng giai điệu, sãi bước về nhà.
Thanh ma bất đắc dĩ đi theo sau lưng Vương Thanh, con trai... lúc mua cặp sách, không phải con đã nói cái cặp đó không có chút dáng vẻ đàn ông sao? Sao mà bây giờ lại ôm không buông tay chứ??