"Thanh Thanh, nhà chúng tớ phải dời đi, tớ sau này không thể học chung với cậu nữa." Nói xong, còn không quên hướng Vương Thanh đang ngẩn người nháy nháy mắt, sau đó Vương Thanh ngầm hiểu liền lớn tiếng khóc lên, lại còn đặt mông ngồi dưới đất không thèm đứng dậy
Thanh ma nghe tiếng khóc liền chạy sang, theo sau lưng là Vũ ma và Vũ ba cũng sững sờ, sau đó nhìn thấy Phùng Kiến Vũ ngồi xổm xuống,ai cũng cho là Phùng Kiến Vũ sẽ khuyên nhủ Vương Thanh, thế nhưng Phùng Kiến Vũ lại đặt mông ngồi ở bên cạnh Vương Thanh, kéo tay Vương Thanh bắt đầu khóc tỉ tê.
So với Vương Thanh là gào khóc nhưng không rớt một giọt nước mắt nào, Phùng Kiến Vũ chính là không gào lên nhưng nước mắt rơi lả chã, nước mắt nối thành hàng cứ như vậy từ khuôn mặt trắng nõn của Phùng Kiến Vũ chảy xuống, Thanh ma đứng một bên nhìn thấy không ngừng đau lòng.
"Hai đứa trẻ này làm sao vậy?"
Vũ ma thở dài đem chuyện nói lại một lần, bất quá là Vũ ba điều động công tác phải đi vùng khác một năm mà thôi, một năm sau liền trở lại, hai đứa bé này sao lại khóc thành như vậy...
Thanh ma nhìn hai đứa nhỏ ngồi dưới đất không chịu đứng lên, hỏi thăm một câu: "Cậu xem, nếu không các cậu đi công tác, cứ để Vũ ở nhà chúng tôi đi. Đứa trẻ nhỏ mà phải đổi hoàn cảnh sống đối với nó cũng không tốt."
Vũ ba nhìn con trai nhà mình khóc không thành tiếng, thở dài bất đắc dĩ gật đầu một cái.
Cứ như vậy, vào năm Phùng Kiến Vũ bảy tuổi, lần nữa giống như khi còn bé vậy, được đưa đến nhà Vương Thanh...ở trong phòng Vương Thanh...ngủ trên giường Vương Thanh!!
Buổi tối Phùng Kiến Vũ được đưa đến, Vương Thanh liền vây quanh Phùng Kiến Vũ vòng tới vòng lui, lúc thì bưng nước, lúc thì cho quà vặt.
"Vũ Vũ."
" Thế nào?" Phùng Kiến Vũ đang uống sữa bò Vương Thanh mang tới, không hiểu ngước mắt nhìn Vương Thanh gọi cậu, một đôi mắt to tròn vo, nháy mắt cũng không nháy nhìn Vương Thanh. Môi đỏ mọng răng trắng, nơi khóe miệng còn dính một ít sữa bò.
Vương Thanh tiến tới, bẹp một cái hôn lên môi Phùng Kiến Vũ, thuận tiện dùng đầu lưỡi liếm đi chút sữa bò còn sót lại bên khóe miệng Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ sững sốt, nhìn Vương Thanh.
"Thanh Thanh..." Vô thức kêu tên Vương Thanh. Vương Thanh cười hì hì đem ly sữa của mình một hơi uống sạch, lại thuận tay cầm lấy ly sữa còn dư hơn phân nửa trong tay Phùng Kiến Vũ ừng ực uống cạn. Sau đó không để ý Phùng Kiến Vũ sau lưng đang ngoẹo đầu nhìn hắn, rầm rầm chạy ra ngoài đem hai ly sữa đưa cho mẹ nhà mình.
Lúc trở về, Phùng Kiến Vũ đầu óc đang bay ở nơi nào không biết đang nghĩ gì
"Vũ Vũ, đi ngủ..." Bởi vì Phùng Kiến Vũ lúc trước thỉnh thoảng sẽ ngủ lại nhà Vương Thanh, giường ngủ của Vương Thanh so với lứa tuổi này lớn hơn rất nhiều, mặc dù Thanh ba đã muốn mua cho hai đứa một cái giường tầng. Nhưng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Vương Thanh vẫn là bất đắc dĩ mua một cái giường đôi.
Liếc mắt nhìn Phùng Kiến Vũ đang ngây người, Vương Thanh đã sớm quăng dép bò lên giường, làm ổ trong chăn, chỉ lưu lại một cá đầu nhỏ ở bên ngoài lúc ẩn lúc hiện.
"Vũ Vũ?"
"A?"
" Ngây ngô gì thế? Mau ngủ!"
Phùng Kiến Vũ nghe vậy liền tắt đèn sau đó trở lại mép giường cởi dép, cúi người xuống đem dép lê sắp xếp ngay ngắn, lúc này mới kéo chăn nằm vào. Chẳng qua là mới vừa nằm xuống thì cả người Vương Thanh liền bu lại, ôm Phùng Kiến Vũ, không chút khách khí đem chân mình khoác lên trên người Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ cũng không để ý, hơi động mấy cái, thay đổi tư thế nằm một chút.
"Thanh Thanh, sau này chúng ta không được hôn hôn..."
"Tại sao?" Nghe vậy, Vương Thanh lập tức từ trên giường bò dậy, trong bóng tối, ánh mắt Vương Thanh sáng rực nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ.
"Bởi vì... ma ma nói chỉ có thể cùng người mình thích nhất hôn hôn." Phùng Kiến Vũ gãi gãi đầu, nhớ tới lần trước mình cùng Thanh Thanh hôn hôn bị ma ma nhìn thấy, ma ma đã nói với cậu như vậy
"Tớ biết, Vũ Vũ đã nói chỉ có thể hôn hôn người mình thích. Vũ Vũ chính là người tớ thích nhất." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Thanh viết đầy nghiêm túc.
"Nhưng mà... ma ma nói chúng ta không nên hôn môi, chỉ hai người yêu nhau mới có thể hôn môi, chúng ta chỉ có thể hôn mặt." Phùng Kiến Vũ gãi gãi đầu, lập lại lời ma ma nói lúc đó
"Vũ Vũ là người tớ thích nhất, chẳng lẽ tớ không phải người Vũ Vũ thích nhất sao?"
" Đúng vậy, Thanh Thanh là người Vũ Vũ thích nhất!" Nghe Vương Thanh mang chút nức nở hỏi, Phùng Kiến Vũ cũng gấp, ôm lấy Thanh Thanh giải thích.
"Vậy tớ yêu Vũ Vũ, Vũ Vũ cũng yêu tớ, chúng ta chính là người yêu a." Phùng Kiến Vũ suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, nhưng mà lại có chỗ nào có chút không đúng...
"Nga. Vậy tớ cùng Thanh Thanh có thể hôn hôn?"
"Đúng vậy! Hơn nữa, đây là hôn chúc ngủ ngon, sau này buổi sáng còn có hôn chào buổi sáng! còn nữa, còn có hôn chào buổi trưa, còn có..."
"Còn có cái gì hôn?"
"Tớ không nghĩ ra, nhớ ra rồi tớ lại nói cho cậu." Nói xong, vui vẻ tiến tới trước mặt Phùng Kiến Vũ, lại bẹp một cái hôn lên. Sau đó đắc ý như một tên trộm nhỏ: "Tớ tặng cho Vũ Vũ một cái hôn chúc ngủ ngon."
Nói xong còn chỉ chỉ ngón tay lên môi của mình, làm bộ nhắm mắt lại nhưng len lén hí mắt nhìn Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ cũng tiến tới hôn một cái lên môi Vương Thanh, cũng nhu thuận nói một câu chúc ngủ ngon, sau đó đỏ mặt nằm lại trong chăn. Len lén nghĩ: Thì ra mình và Thanh Thanh là hai người yêu nhau.
Nhưng không nghĩ lại bị tiểu lưu manh dẫn đi sai đường mà ngây ngốc bị người ta chiếm tiện nghi nhiều năm... Dĩ nhiên, đây là chuyện sau này hãy nói!!