Tuy rằng rõ ràng là mệt đến ngất xỉu, nhưng mà khi tỉnh lại nàng lại cảm thấy linh lực trong cơ thể dồi dào tràn đầy, cảm nhận được thần thức, nàng kinh hỉ phát hiện bản thân thế mà lại thăng lên vài cấp.
Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, nàng có được tinh dương của Phong Nhược Nhiễm, hơn nữa lúc trước còn không biết vị tiên nhân cao giai nào tự mình dâng đến cửa để nàng chiếm tiện nghi. Linh lực mấy ngày song tu nhận được, thế nhưng còn vượt xa tu vi nàng cực khô tu luyện mười mấy năm.
Cái cảm giác không làm mà có như thế này, thật là quá mức sung sướng.
Liễu Liễu thật muốn ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, rốt cuộc là cái bánh có nhân từ trên trời rơi xuống làm nàng vui muốn ngốc luôn rồi.
Nhưng mà cùng với một tiên nhân không quen biết song tu, cái loại cảm giác này thật sự có chút kỳ quái, tuy rằng đối với bản thân mình không có hại, nhưng mà người đó rốt cuộc có mục đích gì, tới cuối cùng cũng không hiểu được, đến rồi đi vô hình vô ảnh.
Khi Liễu Liễu đang hết sức suy tư, thần thức của nàng nghe thấy một chút tiếng vang, tuy rằng người tới tu vi không thấp, nhưng mà so sánh với nàng ở hiên tại, đối phương không che giấu được hành tung.
“Sư đệ”
Đuôi lông mày của Tô Liễu Liễu giật giật, tên này lúc này đến tiên tuyền để ngắm thắng cảnh hay sao.
“Ngươi có nhìn thấy sư phụ không?” Liễu Liễu nhìn Hàn Nhược Điệp hỏi, nàng chỉ quan tâm hướng đi của người quan tâm nhất.
Hàn Nhược Diệp đi đến chỉ còn cách Liễu Liễu vài bước, ánh mắt hắn lóe lên giống như đang suy tư gì đó, sau đó mở miệng nói.
“Sư tỷ, xem ra thật sư tỷ cái gì cũng không biết.”
“Biết cái gì” Liễu Liễu không hiểu gì hết.
“Chẳng lẽ tỷ không phát hiện toàn bộ tiên môn hiện tại chỉ có một mình tỷ là nữ đệ tử hay sao?” Hàn Nhược Điệp ánh mắt sâu thẳm, lời nói có chút ẩn ý.
Thấy Hàn Nhược Diệp càng đi càng gần, Tô Liễu Liễu vội vàng cầm lên áo choàng phủ thêm, nàng không có đam mê để cơ thể trần trụi mà nói chuyện phiếm với nam nhân, cảm thấy bản thân rất lưu manh a~
“A vì sao a? Như Yên sư tỷ không phải cùng các nữ đệ tử khác bị sư phụ phái xuống núi rèn luyện sao?” Liễu Liễu một bên trả lời một bên suy nghĩ.
Nghe ý tứ của Hàn Nhược Diệp, chẳng lẽ chuyện Như Yên sư tỷ xuống núi rèn luyện còn có ẩn tình khác.
Nhìn bộ dáng hồn nhiên của Tô Liễu Liễu, Hàn Nhược Điêp thở dài một cái thật sâu.
“Sư tỷ, thật không biết tỷ đơn thuần như vậy có phải một chuyện may mắn hay không, toàn bộ nữ đệ tử của tiên môn ngoại trừ tỷ đều đã bị phái đến yêu tháp 19 tầng.”
Liễu Liễu nguyên bản vẫn là lười biếng dựa người vào tảng đá mà nói chuyện, nghe tin tức chấn động như vậy, lập tức ngồi dậy nghiêm chỉnh.
“Ngươi nói cái gì các tỷ ấy đi tới chỗ đoa làm cái gì?”
“Chắc hẳn sư tỷ cũng nghe đến chuyện yêu quái ở yêu tháp, đây cũng là không còn biện pháp nào khác. Hiện tại kết giới của Lục giới xuất hiện biến động lớn, sư tỷ biết nó có ý gì không?” Hàn Nhược Điệp không nhanh không chậm nói.
Tô Liễu Liễu ngày thường thấy phiền nhất chính là sư đệ này mặt mày thì đáng yêu oa oa như họa mà miệng lưỡi thì lại nói chuyện như ông cụ non. Nói chuyện với tiểu sư đệ này làm nàng cảm thấy nghi ngờ chỉ số thông minh của bản thân, loại cảm giác như một đứa ngốc này thật không dễ chịu chút nào.
“Có chuyện ngươi cứ việc nói thẳng đi, không cần quanh co lòng vòng” Kỳ thật nội tâm của Tô Liễu Liễu sớm đã bị lời nói của Hàn Nhược Điệp làm rùng mình, phát sinh chuyện lớn như vậy, vì sao nàng không biết gì hết.
Hàn Nhược Diệp cũng không bởi vì thái độ của Tô Liễu Liễu mà tức giận, chỉ nặng nề thở dài.
“Xem ra sư phụ thật sự đã bảo vệ sư tỷ quá tốt. Sư tỷ, hiện giờ có càng nhiều yêu ma vượt khỏi ranh giới, đang tập kết ở mảnh đất giáp ranh Nhân giới, nếu không phải Tiên nhân chúng ta, Nhân giới chỉ sợ đã sinh linh đồ thán, nhưng mà cục diện giằng co như vậy, rất nhanh liền không chống đỡ nổi.”
Tô Liễu Liễu nghe vậy liền biết tình huống bên ngoài rất nguy cấp, nàng nắm chặt vạt áo, ánh mắt sắc bén nhìn Hàn Nhược Điệp.
“Ta đã biết, có phải cũng yêu cầu ta đi đến yêu tháp 19 tầng đúng không?”
Nói tới đây, Tô Liễu Liễu dường như đã hiểu tất cả, thái độ của Phong Nhược Nhiễm đối với nàng hoàn toàn thay đổi, cùng nàng thân mật bảy ngày bảy đêm.
Nguyên lai, tất cả đều là vì muốn nàng đi đến yêu tháp lấy nguyên thạch tu bổ kết giới a.
“Mấy vị sư tỷ một người cũng không thành công sao?”
Tô Liễu Liễu căn bản không muốn tin, sư phụ mà nàng tín nhiệm nhất Phong Nhược Nhiễm lại dụng tâm kín đáo như vậy, nhưng mà bây giờ Hàn Nhược Điệp nói như vậy làm nàng không muốn tin cũng không được, đành phải đối mặt sự thật.
Biểu tình của nàng cũng dần trở nên nghiêm trọng.
Hàn Nhược Diệp lắc đầu, “Bọn họ một người cũng không thấy quay lại.”
“Được rồi, ta đã biết.”
Tô Liễu Liễu mặc lại áo choàng đứng lên.
“Nếu mấy người bảo ta đi, ta liền đi, không phải toàn bộ tiên môn hiện tại cũng chỉ còn mình ta có thể đi hay sao.”
Liễu Liễu tuy rằng lời nói có chút tức giận, nhưng mà nàng cũng hiểu, tiên môn đã cùng đường, mà nàng chính là hy vọng duy nhất.
Yêu tháp 19 tầng kia tụ tập âm khí của yêu ma hàng vạn năm, bởi vậy chỉ có nữ nhân mới có thể đi vào, nam tử chí khí cương dương căn bản không thể tới gần.
Nhưng mà những cái đó đều là truyền thuyết, mà truyền thuyết đều là do mấy cái lông phượng sừng lân từ bên trong chạy ra nói, chỉ biết yêu ma bên trong rất lợi hại, thực lực khủng bố đến đáng sợ.
Mà làm sao nguy hiểm như vậy vẫn còn có người đi vào, đó là bởi vì trong đó có thiên linh chi bảo đếm không xuể, thậm chí còn nghe nói, chỉ cần thu phục một tên yêu ma là có thể bễ nghễ ở toàn bộ Lục giới.
Thực lực cao, quan sát chúng sinh, cái này có dụ hoặc quá lớn.
Cho nên, những nữ tu dã tâm bừng bừng, hoặc là tu vi nhiều năm trì trệ không tiến bộ lâm vào tuyệt vọng, tất nhiên sẽ nguyện ý mạo hiểm một lần.
Nhưng là hiện giờ, lại là vì thiên hạ chúng sinh, không thể không dấn thân vào nguy hiểm.
Thế nhưng lại không một ai trở về.
Xem ra lần này nàng chết chắc thật rồi.
Liễu Liễu âm thầm thương tâm, nàng chỉ vừa mới ăn được thịt, còn chưa lôi kéo sư phụ lăn giường thêm vài lần, còn chưa cưới sư phụ, vậy mà đã phải đi tìm chết, ai~~~~
Nhân sinh thay đổi rất nhanh, thật là thế sự vô thường a.
Suy nghĩ một chút, nàng thế mà lại là nữ đệ tử lưu lại cuối cùng, Phong Nhược Nhiễm đối với nàng tuyệt đối không phải là không có tình ý, chỉ sợ cũng là do bất đắc dĩ.
Liễu Liễu sau khi nghĩ thông suốt, trong lòng dễ chịu không ít.“Sư đệ, cảm ơn ngươi nói cho ta chuyện này, phiền ngươi nói với sư phụ, ta sẽ đi lên tháp, ta sẽ thu thập một chút liền đi.”
Tô Liễu Liễu rất nhanh nhận mệnh, chuẩn bị một chút sau đó lao tới con đường chết kia.
Lại thấy Hàn Nhược Diệp nửa ngày không có động tĩnh, nàng kỳ quái ngẩng đầu, tên này nói cũng đã nói xong rồi, sao vẫn còn chưa đi.
“Sư tỷ, chúng ta là sư tỷ đệ cùng sư môn, đời này không biết còn có thể gặp lại hay không, sắp chia tay rồi, ta có một thứ muốn cho tỷ.”
“Gì” Liễu Liễu nghe nói có lễ vật, ánh mắt sáng lên.
“Ta.”
o a
Nhìn Hàn Nhược Diệp dần dần cởi bỏ từng lớp y phục, chỉ còn lại quần áo lót, cảnh xuân trước ngực cùng phía dưới như ẩn như hiện.
Tô Liễu Liễu nuốt một ngụm nước miếng to, lui ra phía sau vài bước.
“Sư đệ, như vậy không tốt đâu, sau này ngươi còn phải lấy nương tử a.”
Tuy rằng thi thoảng nàng cũng có tơ tưởng đến sắc đẹp của tiểu sư đệ, nhưng mà người ta là thiếu niên non tơ thuần túy nha, nàng cũng không có ý tưởng trâu già gặm cỏ non.
Hơn nữa, tấm chân tình nàng đối với Phong Nhược Nhiễm, chính là trời xanh chứng giám nha.
Nhưng mà, nàng cũng sắp chết rồi, ăn thêm một tiểu thịt tươi, chắc là không có vấn đề gì đi.
Sư phụ, hẳn sẽ không trách nàng đi.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Editor: sacnu