Nhan Doanh dựa vào sở thích đọc sách của Tôn Tư mà theo sau cô vào thư viện, rồi như “vô tình” đọc cùng 1 quyển sách, thích cùng 1 tác giả, thuận lợi làm quen với Tôn Tư. Chỉ cần Tôn Tư ở 1 mình, dù là đang ăn uống hay đi mua sắm, Nhan Doanh đều rất “tình cờ” gặp gỡ. Chưa đầy nửa tháng, 2 người đã trở nên thân thiết.
Buổi sáng vừa vào lớp cô đã phát hiện không khí lớp học có phần đè nén. “Đôi trai gái” hôm nay anh đằng đông, em đằng tây, cách nhau mấy dãy bàn. Nhan Doanh cười thầm, chắc là có biến rồi.
Cả nửa ngày, Nhan Doanh không có cách nào tiếp cận Tôn Tư. Hội chị em luôn đi kè kè an ủi người bị tổn thương là Tôn Ngọc. Cho đến giờ nghỉ trưa, Nhan Doanh theo sau bọn họ đến vườn hoa. Chưa nói được mấy câu, Tôn Ngọc đã tức giận bỏ đi. Hội chị em cũng nhanh chóng giải tán, chỉ còn lại một mình Tôn Tư ngồi đó. Nhan Doanh nhìn xem xung quanh không có ai, liền đi ra khỏi bụi hồng.
“Tôn Tư, mình ngồi đây được không?”
Tôn Tư đang suy nghĩ lẩn quẩn trong đầu thì bị tiếng nói nhỏ nhẹ của Nhan Doanh làm giật mình, cô nhích mông để trống chỗ cho Nhan Doanh ngồi. Cô rất có hảo cảm với cô bạn mới này, Nhan Doanh rất hay cười, lại còn rất tốt bụng, tinh tế, cô ấy không làm cao bao giờ, rất thân thiện với mọi người. Nếu muốn Tôn Tư dùng 1 từ để miêu tả Nhan Doanh thì chính là rất dễ mến!
“Sao cậu lại ngồi ở đây 1 mình? Mình thấy cậu có vẻ không vui lắm?” Nhan Doanh thấy Tôn Tư có vẻ không muốn nói nhiều thì cười cười. Cô nhét chai trà xanh vào tay Tôn Tư
“Mình tìm cậu trong lớp mà không thấy cậu đâu. Hơi chán nên ra đây đi dạo. Mình mua cho cậu loại cậu thích nhất đấy!”
Tôn Tư ngại ngùng nhận chai trà xanh. Nhan Doanh thấy vậy thì cười tít mắt, giúp Tôn Tư mở nắp lại, lại bảo cô uống đi đừng ngại.
“Tôn Tư à! loại nước này uống nhiều không tốt đâu. Dù sao cũng toàn là hóa chất. Bây giờ không biểu hiện nhưng về lâu dài sẽ gây bệnh đấy” Nhan Doanh dùng giọng nói tự xem là dịu dàng nhất có thể để nói ra những lời thắm thiết đó, tự cô cũng thấy khâm phục chính mình.
Tôn Tư nghe vậy, cảm thấy tâm tình ấm áp như được gót mật. Không phải cô không biết nước này không tốt mà là khi mọi người bảo cô đừng uống nước ngọt, luôn dùng giọng điệu nghiêm khắc, có phần trách mắng răng dạy cô, làm cô cảm thấy buồn tủi.
“Mình biết rồi” Tâm tình Tôn Tư khá hơn, mỉm cười cám ơn Nhan Doanh.
“Hôm nay không khí trong lớp thật lạ. Không biết Tôn Ngọc và Lâm Huyền có phải giận dỗi nhau không? Mình thấy 2 người ngồi cách xa nhau như vậy, chắc là có xích mích gì rồi.” Nhan Doanh làm như lơ đoãng nói, chú ý thần sắc Tôn Tư kìm nén, có phần không muốn nói chuyện.
“Tôn Tư, lúc nãi cậu còn vui sao giờ lại buồn rồi? Có phải mình nói gì không nên nói không?” Nhan Doanh ngừng lại rồi nói tiếp “Mình quên mất quan hệ giữa cậu và Tôn Ngọc rất tốt. Nói mới nhớ, lúc nãi mình thấy Tôn Ngọc rời khỏi đây, có phải tâm trạng Tôn Ngọc không tốt mà lớn tiếng với cậu không? Cô ấy đã làm gì cậu? Cậu nói đi, mình sẽ đi nói lí lẽ với cô ấy?”
Nhan Doanh không vui đứng dậy, làm bộ muốn đi, lại bị cánh tay Tôn Tư nhanh chóng kéo lại.
“Nhan Doanh cậu đừng tức giận mà. Tôn Ngọc không làm gì mình hết! Thật đấy!” Tôn Tư cuống quýt giải thích với Nhan Doanh.
Nhan Doanh đè lên tay Tôn Tư, nói bằng giọng dạy bảo “Tôn Tư, mình biết cậu là người hiền lành, luôn muốn tốt cho người khác. Nhưng không thể vì tâm trạng Tôn Ngọc không tốt mà muốn mắng ai thì mắng. Cậu đi theo mình, mình sẽ đi tìm Tôn Ngọc nói chuyện”
“Nhan Doanh cậu đừng đi! Cậu nghe mình giải thích, chuyện không phải như cậu nghĩ đâu!” Tôn Tư rối lên, chỉ biết lo giữ Nhan Doanh lại, không cho cô đi. Nhan Doanh tốt với cô, cô biết chứ, nhưng dù Tôn Ngọc có mắng cô thật, cô cũng không muốn Nhan Doanh đi đối chứng. Cô không muốn 2 người bạn gây nhau vì cô, càng không muốn Nhan Doanh làm Tôn Ngọc tức giận.
Nhan Doanh nghiêm túc nhìn Tôn rồi gật đầu, giọng cũng không còn nét dịu dàng nữa “Được, mình tin cậu. Cậu nói đi, chuyện gì xảy ra làm cậu buồn?”
Tôn Tư rối rắm, đắng đo rồi cũng kể hết mọi chuyện cho Nhan Doanh.
p/s: Ta không nghĩ là mình sẽ viết nữ phụ tốt, càng không có ý định tẩy trắng nữ phụ