Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhan Bố Bố nhìn Phong Sâm uống thuốc, lại lần mò trong túi áo phình to trước ngực, sột soạt lôi túi bánh mì kia ra.

Túi bánh mì đã bị ép đến biến dạng, phô mai bên trong dây đầy khắp cả mặt trong của túi, nhóc dùng răng cắn xé miệng túi rồi đưa đến trước mặt Phong Sâm.

“Cậu chủ mau ăn một chút đi ạ.” Khuôn mặt Nhan Bố Bố nhô ra từ sau túi bánh, “Ăn bánh mì xong thì sẽ khỏe lên ngay.”

Phong Sâm vốn đang khó chịu nên không muốn ăn cái gì hết, cậu vô thức nghiêng đầu tránh đi, nhưng Nhan Bố Bố vẫn kiên nhẫn đẩy bánh mì đến bên miệng cậu: “Cậu chủ ăn đi, thuốc đắng lắm, nên ăn cái gì đó ngọt ngọt, loại bánh mì này ăn ngon lắm.”

Trên mặt nhóc dính đầy bùn đất đen sì, song đôi mắt to tròn lại sáng đến kinh người, trên lông mi còn dính nước, vài sợi nơi khóe mắt còn dính vào với nhau.

“Cậu chủ ơi, cậu ăn đi, ăn đi.”

Bị Nhan Bố Bố tha thiết thúc giục, Phong Sâm bất giác hé miệng, cậu cắn một miếng bánh mì, hương thơm nhàn nhạt tràn ngập trong khoang miệng.

“Cậu thấy em có tốt với cậu hay không?” Thấy Phong Sâm ăn xong, Nhan Bố Bố dịch đến bên cạnh nói nhỏ, “Em lợi hại lắm nha, vừa tìm được thuốc vừa tìm được đồ ăn nữa nè, cậu không được vứt bỏ em đâu nhé, sau này em sẽ hầu hạ cậu như thế này mãi, còn đút cậu ăn nữa.”

Phong Sâm liếc nhìn nhóc, tiếp tục nhai bánh mì. Nhưng chung quy cậu vẫn đang phát sốt, chỉ cắn một miếng rồi không ăn tiếp nữa, Nhan Bố Bố đành phải ăn hết nửa cái bánh còn lại.

Phong Sâm vẫn luôn dựa vào biển quảng cáo nhìn nhóc, thấy nhóc say sưa gặm xong bánh mì còn tính đưa tay lên liếm, cậu yếu ớt lên tiếng ngăn cản.

“… Không được phép liếm ngón tay.”

“Ơ, dạ, không liếm ạ. Cậu thấy thế nào rồi? Uống thuốc xong là hết bệnh sao?” Nhan Bố Bố xích đến gần nhìn mặt Phong Sâm, còn dán trán mình lên trán cậu.

“Sao vẫn nóng vậy nè, không phải vừa mới uống thuốc xong rồi sao?” Nhan Bố Bố hơi mờ mịt lẩm bẩm, “Không lẽ uống chưa đủ, phải tăng thêm mấy viên nữa?”

“… Đủ.” Phong Sâm lắc đầu, “Phải đợi… Đủ rồi.”

Nhan Bố Bố bừng tỉnh: “Đúng nhỉ, lúc em bị bệnh uống thuốc xong, cũng phải mấy ngày sau mới khỏe lên nha.”

Hiện tại Phong Sâm không cảm giác được cái lạnh, cơ thể dường như không còn là của cậu nữa, nhưng nhìn thấy Nhan Bố Bố liên tục phát run, cậu bèn khó nhọc chuyển đầu xem xét xung quanh.

Đằng sau trạm xe buýt vốn dĩ là một phòng triễn lãm, những chiếc tủ kính trưng bày vỡ tan tành nằm ngổn ngang bên dưới đống gạch đá. Trong đó có một chiếc tủ xem như vẫn còn hoàn chỉnh, chỉ bị lật nghiêng nằm dưới đất, cửa tủ hé mở, mặt kính đều chưa bị vỡ.

“Đi, lấy vải nhung bên trong kéo ra đây.” Cậu nói với Nhan Bố Bố.

“Dạ.”

Trong tủ trưng bày được đệm một lớp vải nhung đỏ, Nhan Bố Bố cố sức kéo toàn bộ tấm vải ra, ôm một cục bự mang về.

Phong Sâm nói: “Cởi hết quần áo ướt ra.”

Nhan Bố Bố bước lên hai bước, giơ tay đi cởi áo khoác trên người Phong Sâm.

“Cởi đồ của nhóc… cởi hết ra.” Phong Sâm nói.

Nhan Bố Bố bắt đầu cởi quần yếm, nhưng bộ quần áo liền quần làm bằng vải nhung đã ướt sũng nước mưa, khuy áo chật khít đến nổi mãi không thể cởi ra được, nhóc gắt gỏng dùng tay giật giật phần cúc áo.

Phong Sâm đành phải gọi nhóc đến trước mặt, giơ tay giúp nhóc cởi ra.

Chỉ mỗi động tác cởi cúc áo này thôi mà gần như đã tiêu hao hết tất cả sức lực còn lại của cậu, vậy nên khi nhìn thấy Nhan Bố Bố không chỉ cởi bỏ áo thun và quần yếm xong, còn bắt đầu cởi luôn quần lót ra, cậu đã không còn đủ sức lên tiếng cản nhóc lại nữa.

Nhan Bố Bố lột sạch bản thân từ đầu đến chân, không cần Phong Sâm dặn dò, tự mình bò lên trên ghế dài, kéo lấy vải nhung che kín người lại.

Phong Sâm gắng gượng chống đỡ cho đến lúc này, rốt cuộc không thể kiên trì được nữa, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng nói của Nhan Bố Bố, tựa như cách một màng nước mơ hồ không nghe rõ.

“Cái này ấm thật đó, cậu chủ ơi, quấn cái này thoải mái lắm.”

“Cậu cũng cởi quần áo ướt ra đi, em giúp cậu cởi nha.”

Cậu mơ hồ trông thấy Nhan Bố Bố như một con nhộng nhỏ, uốn éo bò lại gần đây, tiếp đó cả thế giới như chìm vào trong bóng tối vô tận.

...

Phong Sâm mở mắt ra, trước mắt là một vùng trắng xóa, cậu đưa tay lên che mắt lại, chờ sau khi thích ứng được với ánh sáng chói mắt kỳ lạ rồi mới bắt đầu xem xét xung quanh.

Đây là một cánh đồng tuyết bao la, toàn bộ thế giới dường như chỉ còn lại mỗi màu trắng xóa, không có lấy bất kỳ thứ gì khác, cũng không nhìn thấy tận cùng, nơi đây chỉ có gió tuyết thét gào, hoa tuyết xoay tròn giữa không trung mênh mông.

Cậu đưa tay đón lấy một mảnh bông tuyết, vật hình lục giác kia ánh lên tia sáng long lanh cứ thế lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay cậu, nó mãi cũng không tan ra, hoàn toàn không cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền đến.

Phong Sâm cảm thấy bản thân có lẽ đang nằm mơ, nếu không phải thì sao mình lại bỗng nhiên xuất hiện ở nơi đây? Nhưng nếu nói đây là mơ, cậu lại rất tỉnh táo, hoàn toàn không có cảm giác mơ màng như đang chìm trong mộng.

Dù xung quanh là khung cảnh tuyết trắng phủ kín nhưng cậu lại không hề thấy hốt hoảng, trái lại trong lòng lại tràn đầy cảm giác an toàn, tựa như nơi đây là nhà, là cảng tránh gió của cậu vậy.

Cậu bước đi vô định trên cánh đồng tuyết bao la, mãi cho đến khi trước mắt xuất hiện một thứ kỳ lạ.

Đó là một vật hình bầu dục bay lơ lửng trong không trung, giống như một cái kén tằm to lớn, xung quanh tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt. Càng đến gần, cậu lại nhìn thấy vỏ ngoài của cái kén tằm lớn thật ra khá mỏng và hơi trong suốt, bên trong dường như chứa một thứ gì đó rất lớn màu đen.

Mọi thứ xảy ra rất quái dị, nhưng cậu lại không thấy sợ hãi một chút nào, thậm chí còn cảm nhận được sự thân thiết và quen thuộc.

Cậu bình tĩnh đứng bên cạnh cái kén lớn, chậm rãi vươn tay ra, lòng bàn tay dán lên bề mặt hơi mờ của vỏ ngoài.

Lớp vỏ không hề cứng cáp và lạnh lẽo như những gì cậu tưởng tượng, xúc cảm rất ấm áp, hệt như nhiệt độ cơ thể con người, khi bàn tay cậu đè xuống lớp vỏ sẽ hơi lõm vào, giống như lớp màng mỏng bao bọc bên ngoài lòng trắng trứng của quả trứng gà vậy.

Cậu có thể cảm nhận được bên dưới lòng bàn tay mình như có thứ gì đó đang nhẹ nhàng đáp lại cậu, nó có cùng nhịp đập với tần số trái tim cậu.

Thịch thịch, thịch thịch…

Phong Sâm lẳng lặng cảm nhận nó, trong lòng rất yên bình, cậu dựa đầu lên lớp vỏ, chậm rãi nhắm mắt lại.

...

Tối nay Nhan Bố Bố trôi qua không mấy dễ chịu.

Sau khi Phong Sâm rơi vào hôn mê, dù có gọi thế nào cậu cũng không tỉnh lại, nhóc phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể cởi hết quần áo trên người cậu ra, rồi lấy vải nhung trùm kín người cậu. Cũng may tấm vải nhung này vừa lớn vừa dài, nhóc tự mình quấn một đầu, nửa còn lại vẫn có thể bao trọn hết cơ thể trần trụi của Phong Sâm.

Lửa bập bùng bên trong cửa hàng nọ đã tắt ngúm, xung quanh hoàn toàn chìm trong bóng tối, lúc sấm sét cắt ngang bầu trời, bất ngờ rạch ra một vùng trắng sáng lóa mắt.

Nhan Bố Bố nghe tiếng mưa rơi rào rào, nhóc rúc sát vào bên cạnh Phong Sâm, sự yên tĩnh quá mức từ cậu khiến người ta hoảng hốt.

Nhóc không biết Phong Sâm có còn sống hay không, thành ra cứ thỉnh thoảng lại đặt tay lên ngực cậu xem nơi này còn đập nữa không.

Lăn lộn suốt một ngày, nhóc vừa mệt vừa buồn ngủ, chỗ khuỷu tay và đầu gối bị trầy khi ngã cũng rất đau, lúc nhóc mơ mơ màng màng sắp ngủ mất thì cơ thể Phong Sâm lại bắt đầu run rẩy.

Cậu run rất dữ dội, cả người co rúm lại một chỗ, hàm răng cũng cắn chặt.

Nhan Bố Bố không biết làm thế nào, chỉ có thể ôm chặt lấy cậu, nhỏ giọng liên tục khẩn cầu: “Cậu chủ ơi, cậu đừng run nữa mà, đừng run nữa, em sợ lắm…”

Cũng may cuối cùng Phong Sâm cũng bình tĩnh trở lại, tiếp tục chìm vào mê mang, Nhan Bố Bố vừa trải qua nỗi sợ hãi cũng mệt mỏi không chịu được mà ngủ thiếp đi.

Lúc Phong Sâm tỉnh lại, mưa đã tạnh, mặt trời cũng treo cao. Trước tiên cậu kéo ba lô sang, sờ thấy hộp mật mã vẫn còn, lại liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, phát hiện đã là mười giờ sáng.

Bây giờ cậu đã hết sốt, chẳng qua trên người vẫn còn khá đau nhức. Nghiêng đầu xem Nhan Bố Bố, thấy nhóc đã sớm đá văng vải nhung xuống đất, cả người trần như nhộng nằm trên ghế dài, nhưng phần đầu lại hoàn toàn chôn dưới lớp vải nhung, chỉ để lộ một ít tóc đen quăn xù phía trên.

Nếu không phải nơi lồng ngực trắng nõn kia vẫn đang phập phồng, Phong Sâm rất nghi ngờ có phải nhóc ta đã ngạt chết rồi không.

Cậu vừa định đứng lên mới phát hiện bản thân mình vậy mà cũng trơn bóng, đến cả quần cộc cũng không còn liền vội vàng đi tìm quần áo.

Quần áo của cậu đều được treo trên lưng ghế, cũng đã khô hết, nhưng mặc trên người thì nhăn nhúm chẳng ra gì nữa.

Đồ của Nhan Bố Bố thì lại vứt lung tung ở cuối băng ghế, vò vún lại thành một cục, gần như không nhìn ra được hình dáng ban đầu. Cậu cầm lấy giũ mạnh, bụi đất đóng cục bên trên rơi xuống ào ào.

Nhan Bố Bố nằm mơ thấy bị mạng nhện bịt kín mũi, hốt hoảng tỉnh giấc, nhóc mờ mịt mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt đẹp trai của Phong Sâm.

“Cậu chủ ơi, mạng nhện kìa… Cậu kéo xuống đi…”

Phong Sâm không nghe rõ, cúi người vỗ vỗ lên mặt nhóc: “Đừng ngủ nữa, dậy đi.”

Nhan Bố Bố lầm bầm ngồi dậy, đưa tay dụi dụi mắt, những ngấn mỡ núc ních trên bụng phình ra từng khúc, ngay cả rốn cũng sắp biến mất.

“Sao cậu chủ lại ở đây vậy ạ, mẹ em —“

Nhan Bố Bố chợt nhớ ra điều gì đó, nói một nửa thì im bặt.

Phong Sâm làm như không nghe thấy, cậu đến bên kia thu dọn ba lô, sắp xếp xong thì quay đầu lại, thấy Nhan Bố Bố vẫn cúi đầu ngồi im không động đậy.

“Mang giày vào, đeo giày xong chúng ta đi kiếm gì đó ăn đỡ.”

Nhan Bố Bố dạ một tiếng nhỏ xíu, nhóc lại đưa tay dụi mắt, quay đầu tìm quần áo của mình, Phong Sâm lại nói: “Bộ đồ đó không thể mặc được nữa, mang giày vào trước đi.”

Nhan Bố Bố xỏ giày, sau đó bắt đầu vật lộn với những cọng dây giày rắc rối, tốn cả nửa ngày mới chỉ thắt được một cái nút lỏng lẻo.

Cả người nhóc trần truồng vừa đứng thẳng lên, Phong Sâm đã dùng áo khoác âu phục bọc nhóc lại, tiếp đó ngồi xổm xuống, giúp nhóc cài kỹ từng chiếc cúc một.

Áo khoác âu phục quá lớn so với Nhan Bố Bố, vạt áo kéo dài đến tận mu bàn chân, trông hệt như một cái túi bọc người (tựa tựa kiểu túi bọc vali này nọ ấy). Đợi Phong Sâm đeo ba lô lên, nhóc lắc lắc hai tay áo quá dài, do dự nói: “Cậu chủ ơi, nếu không, để em mặc quần áo của mình đi ạ.”

Phong Sâm xoay người, nhìn bộ dạng hiện tại của nhóc, im lặng một giây rồi lên tiếng: “Không được, bộ đồ của nhóc không thể mặc được nữa, toàn bùn không.”

Nhan Bố Bố thấy hơi xấu hổ, đưa tay gãi mặt, nhưng ngón tay lại duỗi không tới.

Phong Sâm nói: “Lại đây.”

Nhan Bố Bố nghe lời đi đến, Phong Sâm cầm tay áo nhóc xắn lên vài vòng, tiếp đó giúp nhóc cột chắc dây giày lần nữa, cậu ngẩng đầu nhìn nhóc, hỏi: “Thế này được chưa?”

Nhan Bố Bố miễn cưỡng gật đầu.

“Có thể đi được rồi?”

“Dạ, có thể đi rồi ạ.”

Nhan Bố Bố đeo cái túi siêu thị thường ngày của mình, nhóc nắm lấy tay Phong Sâm, cùng nhau rời khỏi trạm xe buýt.

Tuy mặt trời đã lên cao nhưng nền đất lại vẫn ẩm ướt như cũ, đất bùn bị nước mưa làm ướt trở nên lầy lội dính nhớp, mỗi một bước chân đặt xuống đều sẽ vang lên những tiếng òm ọp.

Phía trên đầu truyền đến tiếng kêu ù ù, Nhan Bố Bố ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên tầng trời thấp có một đội máy bay trực thăng lướt qua, trên đó còn có người ngồi, đang cầm loa phát thanh hét xuống phía dưới.

“… Ở đầu mỗi con phố đều sẽ có người của Tây Liên Quân phát thức ăn và nước uống, tất cả mọi người mau chóng tìm đến nơi phân phát gần nhất…”

Đợi đến khi máy bay trực thăng đã đi xa, Phong Sâm liền dẫn theo Nhan Bố Bố đi đến đầu phố gần nhất, vừa đi vừa hỏi: “Tối qua nhóc đi đâu tìm thuốc cho tôi?”

Nhan Bố Bố chỉ về phía trước: “Ở ngay phía trước kia ạ, chỗ đó có một nhà thuốc.”

Phong Sâm hỏi: “Thuốc đó là do nhóc tự mình lấy? “

“Không ạ, là một chú tốt bụng ở trong nhà thuốc cho em đấy, chú ấy đang lấy thuốc, em hỏi chú có thể cho em một ít thuốc được không, anh trai em đang bị bệnh rất nặng, thế là chú ấy đưa cho em.”

Phong Sâm ừ một tiếng, ra hiệu mình biết rồi.

Khi bước đến bên cạnh một đống gạch đá ngổn ngang, Nhan Bố Bố bỗng nhiên nép sát vào cạnh cậu, có hơi căng thẳng nhắc nhở: “Ngay chỗ đó, chỗ đó có một người chết nằm sấp, chúng ta phải giẫm lên người đó mới đi qua được. Nhưng mà cậu chủ đừng sợ, em đã đậy đồ lên người đó rồi.”

Phong Sâm ngó vào trong khe hở giữa hai khối gạch lớn, phía trên còn phủ vài lớp giấy carton, cậu dừng lại hỏi: “Tối qua một mình nhóc giẫm lên người đó để đi qua?”

“Dạ… Lúc quay về chỉ có một người, còn lúc đi thì bên cạnh còn có một bé mèo nữa.” Trong lòng Nhan Bố Bố vẫn cảm thấy sợ hãi mà rùng mình một cái.

Phong Sâm không hỏi gì thêm, quay ba lô ra đeo trước ngực, cậu đi đến trước mặt Nhan Bố Bố ngồi xổm xuống: “Tôi cõng nhóc.”

“Em có thể —“

“Nhanh lên.”

Nhan Bố Bố không dám từ chối, nhóc cẩn thận leo lên lưng Phong Sâm.

Đây là lần đầu tiên Phong Sâm cõng nhóc nha, nhóc cảm thấy có hơi căng thẳng vì được sủng mà sợ, mẹ vẫn hay bảo nhóc béo, rất nặng, nhóc sợ mình đè nặng Phong Sâm nên cố gắng hít lấy một hơi thật sâu, cảm thấy nếu làm vậy có lẽ mình sẽ nhẹ đi một ít.

Phong Sâm cũng không đi vào con đường nhỏ đó, cậu trèo lên từ mé trái đống gạch đá. Mặc dù cõng theo Nhan Bố Bố nên hơi tốn sức, nhưng mỗi bước chân đều cực kỳ ổn định.

“Cậu chủ ơi, có phải em nặng lắm hay không ạ, nếu không cậu thả em xuống rồi tự mình đi đi ạ.” Nhan Bố Bố ghé vào tai cậu nói nhỏ.

Phong Sâm nâng nhóc lên: “Không sao cả, đừng trượt xuống.”

Nhan Bố Bố chỉ nghe cậu nói không có chuyện gì, cũng không có nói nhóc không nặng, trong lòng càng thêm lo lắng, lại tiếp tục hít thật sâu vào.

Bả vai Phong Sâm có hơi gầy, cổ áo bị kéo hẳn ra sau, để lộ những thớ cơ bắp mỏng manh đang gồng lên đằng sau gáy.

Nhan Bố Bố gác cằm lên trên vai cậu, thầm nghĩ nếu cậu chủ không chịu thì nhóc sẽ lập tức ngẩng đầu lên. Nhưng Phong Sâm mãi vẫn không để ý đến hành động này của nhóc, vậy nên nhóc cũng vẫn mãi đặt cằm ở nơi đó.

“Cậu chủ ơi, cậu thật tốt, em thích cậu lắm.” Nhan Bố Bố nói ra lời tự tận đáy lòng.

Phong Sâm bắt đầu nổi da gà khắp mình: “Im miệng.”

Vượt qua đống gạch đá, Nhan Bố Bố tụt xuống, Phong Sâm giơ cổ tay lên, nhỏ giọng nói vào chiếc đồng hồ đa chức năng đeo trên tay, ghi chép lại tình trạng cơ thể mình.

Đây là yêu cầu của huấn luyện viên, cậu cũng chưa từng gián đoạn việc ghi chép này.

“… Căn cứ vào số liệu theo dõi, nhiệt độ cơ thể từng cao tới 41 độ C, trong lúc đó không có thuốc uống —“

Nhan Bố Bố lập tức dừng lại.

Phong Sâm liếc mắt nhìn nhóc, tiếp tục nói: “— Trong lúc đó có uống qua thuốc, là thuốc vitamin C và thuốc tiêu hóa, công dụng khá tốt, sau khi uống đã hạ sốt.”

Nhan Bố Bố thỏa mãn tiếp tục đi về phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK