Ngón tay cậu lướt qua một hàng quần áo trẻ em, tháo một cái quần yếm cao bồi xuống đưa cho Nhan Bố Bố: “Cầm lấy trước.”
Nhan Bố Bố nhận lấy cái quần, cầm trên tay lật qua lật lại xem, tò mò hỏi: “Cậu chủ ơi, cái này cho ai mặc vậy ạ?”
Phong Sâm đang chọn một cái áo thun tay dài màu vàng nhạt: “Cho nhóc mặc.”
“Em mặc hả?” Nhan Bố Bố nhìn nhìn cái quần yếm, lại nhìn nhìn Phong Sâm: “Nhưng, nhưng mà chắc em không thể mặc vừa được đâu.”
Phong Sâm ngập ngừng hỏi: “Đây là quần áo của trẻ em, bình thường nhóc cũng mặc đồ cho trẻ em mà đúng không?’
“Em không biết ạ.” Nhan Bố Bố nhìn sắc mặt của cậu, không chắc lắm nói: “Nhưng mà em có thể cố gắng hóp bụng lại tí, chắc có thể mặc được đó.”
“Để tôi xem.” Phong Sâm cầm lại quần, bắt đầu ướm thử lên người nhóc, đúng là nó ngắn hơn hẳn một đoạn lớn, cậu lật mác quần áo ra xem, phía trên ghi rõ một dòng chữ: Bé trai từ 1-2 tuổi.
Phong Sâm treo quần lại chỗ cũ, bắt đầu chọn cho nhóc bộ mới, lần này mỗi một bộ cậu đều xem kỹ ghi chú in trên mác quần áo, còn ướm thử lên người Nhan Bố Bố xem nó lớn nhỏ ra sao.
Chẳng là lúc lựa áo thun thì Nhan Bố Bố lại bắt bẻ đủ điều.
“Màu áo này em thích nè, rất giống bầu trời, có màu xanh lam, nhưng mà nó không có Binunu, cái bên kia có hình Binunu nha.”
Trong tay Phong Sâm cầm vài cái áo thun, sắc mặt không thay đổi nói: “Cái áo đó nhóc thử rồi, còn nói không thích.”
“Cái đó có hình Binunu giống trong phim hoạt hình, thật ra em rất thích nó, nhưng mà màu áo không được đẹp, nó giống như màu bầu trời sắp mưa vậy, rất u ám.”
“Rốt cuộc nhóc muốn cái áo nào?”
“Dạ… để em suy nghĩ lại, cái áo màu vàng này trông cũng đẹp, nhưng nó lại có hình Sasaka. Em không thích Sasaka, nó lúc nào cũng giành bắp rang với Binunu, nhưng mà nó vẫn tốt hơn phù thủy bóng tối, phù thủy bóng tối thật sự rất xấu xa.”
Huyệt Thái dương của Phong Sâm nhảy thình thịch.
Binunu là một cậu bé tròn vo nhỏ xíu, dáng người tròn quay, cả mắt và miệng cũng rất tròn, hệt như một củ khoai tây mọc ra gương mặt và tay chân vậy. Phong Sâm dứt khoát nhét hết hai cái áo vào trong cái túi Nhan Bố Bố đang đeo, tiếp đó đưa cho cậu nhóc một cái khác: “Mau mặc vào, xong rồi thì vứt cái áo vest đi.”
Mặc dù lúc chọn đồ Nhan Bố Bố bắt bẻ đủ điều, nhưng khi nhìn thấy mấy cái áo đều được giữ lại hết, nhóc lập tức vui như mở cờ trong bụng, thích thú sờ mãi không ngừng.
Chờ nhóc mặc xong áo thun và quần yếm, Phong Sâm đang muốn chọn giày cho nhóc, Nhan Bố Bố lại rụt hai chân về sau, lắc đầu nói: “Không cần giày mới đâu, em chỉ muốn đôi này.”
Nhóc chỉ vào đôi giày thể thao dính đầy bùn đất dưới chân: “Đây là đôi giày cậu chủ từng mang lúc trước, phu nhân đưa cho em đi, còn nói cậu chủ mang đôi giày này chạy thi được hạng nhất cơ.”
Trong giọng nói của nhóc con toát lên vẻ tự hào, cái cằm nọng thịt hơi hếch lên, làm như người chạy được hạng nhất là nhóc ta vậy. Phong Sâm nhìn đôi giày thấy cũng còn khá mới, thế là không nói gì nữa.
Hai người chuẩn bị rời khỏi đây, nhưng vừa mới bước ra khỏi khu quần áo trẻ em đã thấy đằng trước bất ngờ xôn xao, một đám người sợ hãi la hét ùa ra từ các gian hàng bên ngoài.
“Chuột cắn người kìa, mau đánh nó, mau đánh nó đi, trời ơi.”
“Chỗ này còn một con này, nó muốn cắn tôi, mau đánh chết nó đi, a…”
Khung cảnh cực kỳ hỗn loạn, trong không gian sáng tối đan xen, Nhan Bố Bố nhìn thấy có khoảng hơn mười con chuột bự chạy tới chạy lui trên sàn nhà, thậm chí còn nhào lên cắn những người gần đó.
Trong gian hàng kế bên truyền ra tiếng kêu thảm thiết, có người giơ tay phải chạy ra ngoài, chỗ ngón trỏ đã bị chuột cắn đứt một đoạn, máu tươi chảy suốt dọc đường.
Trong lúc rối loạn, một con chuột có cơ thể dài hơn một chiếc đũa nhảy bổ đến chỗ hai người, Phong Sâm vừa nhặt cây phơi quần áo lên thì bên cạnh lập tức có một bóng dáng nhỏ bé phóng vụt ra.
Nào ngờ trên tay Nhan Bố Bố cũng có một cây phơi quần áo, nhóc điên cuồng quật vào con chuột kia, trong miệng còn không ngừng la hét: “Tao đánh chết mi, tao đánh chết mi.”
Nhưng cây phơi quần áo trong tay nhóc lại đập không chính xác, gần như toàn đập xuống đất, mắt thấy con chuột sắp sửa trốn mất, Phong Sâm vội túm nhóc ra phía sau, nhắm thẳng vào con chuột quất mạnh một cái.
Bụng con chuột kia lập tức thủng một lỗ, nằm bất động dưới đất.
“Tao đánh chết mi.” Nhan Bố Bố vẫn còn đang kích động hét lên với đám chuột, lúc quay đầu vừa thở hồng hộc vừa nói với Phong Sâm: “Cậu chủ đừng sợ, cứ để chuột cho em đánh, trong nhà kho có chuột, mẹ với bà Lưu sợ không dám vào trong đó, toàn do em vào đuổi chúng đi thôi.”
Đằng trước cũng có người cầm gậy hoặc gạch đá đập chuột, trên sàn nhà nhanh chóng chất đầy thi thể chuột chết.
“*** mẹ, chuyện động đất còn chưa xử lý xong, bây giờ ngay cả chuột cũng muốn đến khi dễ ông đây.” Có một người dùng đá đập chết một con chuột xong, vừa thở dốc vừa mắng. W𝑒b đọc 𝘯ha𝘯h tại — t𝘳umt𝘳uy𝑒𝘯.𝙑𝘯 —
Bỗng nhiên có một người hoảng sợ hét lên: “Sao, sao lại có nhiều chuột như vậy chứ.”
Dưới những ánh đèn chiếu loạn khắp nơi, trong góc tường và lỗ hổng nơi trần nhà càng ngày lại càng có nhiều bóng chuột lắt nhắt chạy ra. Bọn chúng hung ác nhe răng, lít nha lít nhít khoảng mấy trăm con, khiến người nhìn sởn cả gai ốc.
Trong lòng Phong Sâm xiết lại, nhận thấy tình hình không ổn, lúc Nhan Bố Bố lại giơ cây phơi đồ lên, cậu vội kéo nhóc lại.
“Cậu chủ, xem em…”
“Chạy mau.”
Phong Sâm lôi kéo Nhan Bố Bố bỏ chạy, lúc này những người khác mới phản ứng lại kịp, cũng cùng nhau co giò bỏ chạy. Nhưng đám chuột đó cũng lập tức chuyển động theo, bọn chúng phát ra tiếng kêu chít chít chói tai, chạy về phía đám người.
Trong ánh đèn pin lay động, trên sàn nhà, vách tường đâu đâu cũng là chuột. Bọn chúng có tốc độ cực nhanh, đồng loạt trào lên phía trước, rất nhanh đã đuổi kịp người chạy phía cuối cùng.
Trong nháy mắt khắp cơ thể người nọ đã bị lũ chuột bao lấy, chúng bắt đầu gặm cắn, người kia hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã nhào xuống đất, anh ta không ngừng lăn lộn kêu la trên sàn nhà.
Từng tiếng hét thảm nối đuôi nhau vang lên giữa không gian u tối, càng có nhiều người bị lũ chuột tấn công, cũng có một ít chuột đuổi đến sau lưng hai người Phong Sâm.
Phong Sâm nhét đèn pin vào tay Nhan Bố Bố, hét lớn một tiếng: “Chiếu sáng cho tôi, báo cho tôi biết chỗ bọn chuột đến.” Sau đó cậu lập tức giơ cây phơi quần áo lên, đánh bay một con chuột vừa lao tới ở chính diện, con chuột bay một đường vòng cung đập thẳng vào vách tường.
Nhan Bố Bố cầm đèn pin chiếu sáng xung quanh, ngoài miệng liên tục báo cáo vị trí lũ chuột: “Bên kia của cậu có một con, bên này có một con, bên kia lại có một con…”
“Nói trái phải là được rồi.”
Nhan Bố Bố im lặng một giây: “Nhưng mà em không biết phân biệt trái phải… Bên kia một con kìa!”
Phong Sâm quất cây phơi quần áo như đang cầm gậy bóng chày, sau khi đánh bay một con chuột nữa mới nói: “Vậy nói ngắn gọn thôi.”
“Ơ, vậy thì, bụng, sau lưng, chỗ kia.”
Hai người vừa đánh vừa chạy, khi còn cách cửa lớn khoảng hơn một trăm mét nữa, trên vách tường quanh đó có treo mấy cái đèn dầu, thắp sáng bốn xung quanh.
Phong Sâm quay đầu liếc nhìn ra sau, chỉ thấy lũ chuột đông đến mức đã che kín các vách tường và sàn nhà, còn có người khắp cơ thể treo đầy chuột, lảo đảo chạy ra bên ngoài. Có người không chịu nổi ngã xuống, lũ chuột lập tức nhào lên cắn nuốt da thịt người nọ, tiếng răng nanh ma sát trên xương cốt kêu ken két đến rợn người.
“A, những con chuột đó, lũ chuột…” Nhan Bố Bố vốn không sợ chuột, song cũng bị tình hình trước mắt dọa cho sợ ngây người.
Phong Sâm quyết đoán giật một ngọn đèn dầu trên tường xuống, lại tiện tay chộp lấy một ít quần áo rơi dưới đất, cậu vặn chân đèn ra, đổ dầu bên trong lên quần áo.
Quần áo nhanh chóng bén lửa, đám chuột đã đuổi đến nơi bị ánh lửa bùng lên dọa sợ chạy tán loạn.
Phong Sâm dùng cây phơi quần áo khều lấy quần áo dính lửa, hét lớn một tiếng về phía Nhan Bố Bố: “Nhóc mau ra ngoài.” Sau đó cậu nhanh chóng vọt đến chỗ mấy người bên cạnh, xua đuổi lũ chuột trên người họ đi.
Những người đó đã bị gặm đến máu me đầy người, chờ đến khi lũ chuột hoảng loạn chạy hết xuống, bọn họ lập tức nhịn đau lảo đảo lao ra bên ngoài.
Người phía sau đã hoàn toàn ngã xuống, không có cách nào cứu được nữa, Phong Sâm không dám dừng lại, cậu vừa lùi về phía cửa ra vào, vừa quơ quơ số quần áo cháy, ép buộc đám chuột đang kích động muốn nhào lên xuống.
“Cậu chủ ơi, cẩn thận băng ghế phía sau kìa.” Giọng nói của Nhan Bố Bố bỗng vang lên ở sau lưng.
Phong Sâm kinh ngạc quay đầu sang bên cạnh: “Sao nhóc còn chưa ra ngoài?”
“Chờ, chờ cậu chủ ra cùng với em.” Tuy sắc mặt Nhan Bố Bố trắng bệch, song nhóc vẫn kiên trì cầm cây phơi quần áo móc lấy một bộ đồ đang cháy, “Cậu đừng sợ, chuột ở trong nhà toàn do em đánh, em, em sẽ bảo vệ cậu.”
Chuột sợ ánh lửa nên không dám đến gần hai người, lúc cả hai lùi đến gần chỗ cửa chính, bên ngoài lại vang lên tiếng bánh xích xe ầm ầm.
Cây phơi quần áo làm bằng inox nên bị lửa trên quần áo cháy thiêu nóng lên, bàn tay đang nắm cũng càng ngày càng nóng phỏng tay, đã sắp không cầm nổi nữa. Phong Sâm nhìn mấy binh sĩ Tây Liên Quân nhảy xuống khỏi xe, cậu liền ném cây phơi quần áo vào giữa đám chuột, xoay người ôm lấy Nhan Bố Bố xông ra bên ngoài.
Đám chuột kia hung dữ lạ thường, bọn chúng cũng theo cửa chính xông ra ngoài, tên lính đứng đầu tiên giơ súng phun lửa lên đối diện với hai người Phong Sâm và bầy chuột.
Tư thế đó rõ ràng là không hề thương xót mà nhấn xuống nút phun lửa.
Phong Sâm cũng không phản ứng chậm, ngay lúc ngọn lửa phun ra ngoài cậu liền nhoài người sang bên phải tránh đi trước một bước. Nhan Bố Bố bị cậu kẹp dưới nách, khi ánh lửa mãnh liệt vụt ngang qua từ bên cạnh, nhóc còn cảm nhận được khí nóng sượt ngang qua mặt mình.
Khoảnh khắc tiếp đất, cậu được Phong Sâm lôi lên ôm vào người lăn một vòng, lúc ngẩng đầu lên vừa vặn đối diện với cửa chính, trông thấy khung cảnh đàn chuột bị ngọn lửa đỏ rực cắn nuốt, tiếng chuột kêu thê thảm vang lên hóa thành bụi than bay đầy trong không khí.
Phong Sâm ngồi dậy, cậu thở dốc hỏi nhóc: “Không sao chứ?”
“Không sao hết ạ.” Nhan Bố Bố vẫn còn hơi lâng lâng, lắc đầu một cách máy móc.
Phong Sâm nhìn làn da lộ ra bên ngoài của nhóc con không có vết thương nào, chỉ có một ít tóc xoăn phía trên đỉnh đầu bị lửa đỏ liếm qua nên hơi bị cháy vàng, cậu lập tức đứng lên nói: “Vậy chúng ta đi, mau rời khỏi chỗ này.”
Bây giờ nếu không mau chóng rời khỏi đây, lát nữa Tây Liên Quân xử lý đám chuột xong sẽ bắt đầu tiến hành kiểm tra thân phận, lúc đó sẽ rất phiền phức.
Nhặt balo rơi trên đất lên, hai người vội vàng đi ra ngoài, rời khỏi trung tâm thời trang.
Đi qua mấy con phố, chỉ thấy phía trước cũng lần lượt bùng lên những đám lửa lớn, thậm chí còn có tiếng nổ liên tục truyền đến. Ánh lửa cháy cao như nhuộm đỏ nửa vùng trời, cũng chiếu sáng tòa tháp Hải Vân ở phía xa xa.
Đằng sau vang lên tiếng động cơ xe máy, mấy chiếc moto phân khối lớn mở nhạc rock ầm ĩ, đèn xe lóe sáng vụt qua như tia chớp.
Tuy trên đường hiện tại có rất nhiều đá vụn vương vãi, song những chiếc moto ấy vẫn lao qua vun vút, Phong Sâm vội vàng kéo Nhan Bố Bố tránh sang một bên.
Trên xe moto toàn là những người trẻ tuổi, bọn họ hưng phấn hò hét, reo hò vui vẻ với khung cảnh phế tích hai bên đường, cứ như đang ăn mừng trong một ngày lễ.
Một thanh niên bất ngờ giơ tay lên, chọi một cái bình thủy tinh về phía một căn nhà chưa bị sụp.
Bình thủy tinh va phải chướng ngại thì vỡ tan, một tiếng nổ trầm đục vang lên, căn nhà kia nhanh chóng bị lửa đốt cháy. Có một người toàn thân dính lửa xông ra ngoài từ cửa chính căn nhà, người nọ vội vàng cởi áo khoác ra, lại lăn một vòng ở trên mặt đất, bấy giờ mới dập hết lửa dính trên người.
“Ha ha! Chúc mừng ngày tận thế đi nào! Ha ha” Đám thanh niên gào thét điên cuồng, tiếp tục lái xe moto chạy về phía trước.
Trên trời truyền đến tiếng cánh quạt quay của máy bay trực thăng, một chùm sáng chói mắt lướt qua trên đám phế tích ngổn ngang, trong loa phóng thanh liên tục phát ra lời cảnh cáo: “Nhóm xe moto chú ý, các cậu đã bị phong tỏa, lập tức dừng xe ở bên đường, lập tức dừng xe ở bên đường, nếu không tuân theo sẽ tiến hành biện pháp xử phạt nghiêm khắc.”
Nhóm xe moto hoàn toàn không thèm để ý đến, bọn họ phách lối chạy về phía trước, trong loa phóng thanh vang lên tiếng đếm ngược.
“Mười, chín, tám… ba, hai, một!”
Đếm ngược vừa kết thúc, từ trên máy bay trực thăng bắn ra một quả đạn pháo, đuôi khói trắng xóa kéo dài từ trên xuống, nó bay thẳng đến chỗ người chạy xe máy ở cuối cùng.
Lúc này nhóm xe moto vừa vặn chạy đến gần chỗ hai người đang đứng, Phong Sâm lập tức kéo Nhan Bố Bố vọt ra sau một bức tường.
Bùm!
Chiếc xe máy nọ bị bắn bay lên trời.
Nhan Bố Bố ngay lập tức mất đi thính giác, trong đầu vang lên tiếng ong ong. Nhóc theo phản xạ ngẩng đầu lên lại bị Phong Sâm ấn đầu đè xuống, tiếp sau đó chính là cát đá bay đầy trời rồi rơi ào ào xuống đầy lưng hai người họ.
Sau một lúc lâu, nhóc mới được Phong Sâm kéo lên, phủi đi đất đá dính trên người, bước ra khỏi bức tường.
Những chiếc xe máy kia và trực thăng đều không thấy đâu nữa, trên đường phố nhếch nhác lại có thêm một đống sắt vụn.