• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Thanh Ca, tâm phúc bên người tiểu thư Chu Ngọc, lễ mừng thọ Thái Phi lần này, nhờ quan hệ với Chu Ngọc mới được vào phủ Dực Vương, cũng là kẻ đầu têu giết chết nguyên chủ.

Sát khí hiện lên trong mắt Vân Thư, lạnh lùng quét mắt nhìn kẻ đến, trong con ngươi đen nhánh mang theo sự khát máu, tựa như có thể cắn nuốt hết mọi thứ.

Tống Thanh Ca thấy vậy, lửa giận bừng lên, một kẻ xấu xí không được sủng ái cũng dám diễu võ dương oai trước mặt ả ư, quả là chán sống rồi. Ả ta bước một bướcvề phía trước, vung roi dài trong tay, nhắm ngay người Vân Thư. Vênh mặt lên, dáng vẻ kiêu căng.

Bình tĩnh.

Vẻ mặt Vân Thư hết sức bình tĩnh, mắt phượng híp lại, thậm chí không nhìn ra sát khí hay giận dữ. Đương nhiên, dưới bầu không khí bình tĩnh, trong không khí chung quanh đã mơ hồ hình thành khí thế thuộc về riêng Vân Thư, không khí vốn đang chấn động cũng trở nên chậm chạp.

Cao thủ chân chính, không cần phải tỏ vẻ kiêu căng.

Tống Thanh Ca không biết tại sao trong lòng lạnh lẽo, lòng bàn tay thậm chí hơi hơi ẩm ướt, toát mồ hôi lạnh.

Trong lòng ả không khỏi hoảng hốt, nhưng định thần nhìn lại, cô gái trước mắt rõ ràng vẫn là Vân Thư trước kia, hơi thở trên người bình thường, không có chút nội lực nào.

Đấy vẫn là kẻ mù võ thuật trước kia!

Tống Thanh Ca lập tức nổi trận lôi đình, nỗi nhục phải chịu lúc ở chỗ tiểu thư Chu Ngọc ngang ngược, giờ như tìm được chỗ phát tác, lập tức muốn bùng ra.

"Đừng tưởng rằng ngươi là Vương Phi gì, trong mắt Dực Vương điện hạ, từ trước đến giờ đều không có Dực Vương Phi!" Tay Tống Thanh Ca cầm roi vung lên, roi dài mang theo tiếng gió gào thét, khí thế hung mãnh đánh về phía Vân Thư.

Thấy thế, tiếng kêu tán thưởng và ghen ghét khó nghe của một đám hùa theo nhao nhao vang lên xung quanh.

"Đánh, đánh mạnh vào, dạy dỗ cái kẻ không biết cái gì gọi là quy củ của kẻ xấu xí!"

"Kẻ xấu xí này vậy mà chiếm đoạt địa vị Dực Vương Phi, không tỏ thái độ cho cô ta xem liền không biết vị trí của mình, lại còn xem mình là Dực Vương Phi nữa!"

"Ôi chao, không biết Dực Vương điện hạ có từng sủng hạnh cô ta chưa, thật là uổng phí danh hiệu Dực Vương Phi này mà."

...

Xung quanh đủ lời châm chọc chế giễu, cuối cùng Vân Thư đã hiểu, thì ra đám người kia đố kị với vị trí Vương phi của nàng.

Có điều, thân phận Dực Vương Phi này nàng cũng chẳng hiếm lạ gì!

Còn về phiền phức tìm tới cửa, Vân Thư nàng trước giờ chưa từng sợ hãi.

Vân Thư lạnh lùng nhìn chằm chằm vào roi da đang xé gió mà đến, tâm tư khẽ động, hôm nay đám người kia diễu võ dương oai nhất định là có người bày mưu tính kế, bằng không, con gái của Thượng Thư Bộ Lại còn không có bản lĩnh diễu võ dương oai ở phủ Dực Vương!

Hôm nay, nếu người đứng ở chỗ này là Vân Thư, có lẽ phải chết không bàn cãi.

Lửa giận trong lòng bừng bừng bốc lên, bước chân của Vân Thư không lùi lại mà còn tiến tới, vươn bàn tay, động tác thong thả lạ thường, thế mà lại bắt được roi da nhanh như chớp xé gió mà đến kia, nàng kéo lại, nhân tiện mượn lực nhanh chóng đứng thẳng tắp mà đối chọi với Tống Thanh Ca ở đối diện.

Một roi dài hoa lệ bị Vân Thư và Tống Thanh Ca một trước một sau bắt lấy, căng thành một đường thẳng.

Thế như chẻ tre!

Thân hình Vân Thư chuyển động kì lạ, động tác vô cùng thong thả, lại khiến cho Tống Thanh Ca không thể chạm đến.

Tống Thanh Ca trong lòng cả kinh, Vân Thư khúm na khúm núm, yếu đuối mặc cho người ức hiếp trong truyền thuyết lại dám chính diện tiếp chiêu của ả! Trong cơn giận dữ, Tống Thanh Ca thốt lên: "Ngươi thật to gan..."

Có điều lời ả còn chưa dứt, Vân Thư đã xấn người lên một bước, tay dùng sức kéo một cái, roi dài nhanh như chớp mà rơi khỏi tay Tống Thanh Ca, bay về phía Vân Thư.

"Tiện nhân! Ngươi dám!"

Sát khí bao phủ trong đôi mắt Tống Thanh Ca đang trừng Vân Thư.

Vân Thư không chút do dự trở tay vung roi da lên, giữa ánh sáng và bóng tối chợt lóe chợt tắt, roi da quất thật mạnh lên người Tống Thanh Ca. Tống Thanh Ca chỉ một roi đã bị Vân Thư đánh bay ra ngoài.

"Tiện nhân!"

Tống Thanh Ca bị đánh đến bay đi vẫn còn lớn tiếng chửi mắng.

Trong đôi mắt sắc bén của Vân Thư thoáng qua vài phần tức giận, đôi môi mím thật chặt, roi da nặng nề mà quất về phía cái miệng đang nhổ ra lời lẽ bẩn thỉu kia.

"A!" Tống Thanh Ca bị đánhđến nằm lăn ra đất!

"Quy củ? Hôm nay ta sẽ dạy cho các ngươi, cái gì là quy củ!" Vân Thư lạnh lùng nhìn xuống cô ả nhếch nhác thảm hại trên mặt đất, hừ lạnh.

Từ lúc nào đến phiên người khác ở trên đầu Vân Thư nàng mà kêu gào!

"Tiện nhân, ta phải đi nói cho..." Một cô gái áo váy sặc sỡ trong đám người tức giận hét lên với Vân Thư, giọng nói chói tai khó nghe.

Con gái của Ngô tổng quản phủ Dực Vương, đi theo tiểu thư Chu Ngọc diễu võ dương oai đã lâu.

Tốt!

Lời còn chưa dứt, đôi mắt Vân Thư đã phát lạnh, ánh mắt lạnh như băng bỗng nhiên chuyển sang phía ả kia.

"Pặc!"

Vân Thư vung tay lên, roi da phóng nhanh ra, lập tức quấn chặt lấy ả kia, tay nàng lại vung ngược trở lại, kẻ bị roi da quấn chặt lấy bèn bị ném lên không trung thật cao.

Rầm!

Tiếng ngã nặng nề, nối tiếp đó là tiếng xương vỡ vụn thanh thúy.

Toàn bộ yên ắng, lặng ngắt như tờ!

Cô gái nằm trên mặt đất kia lúc này đã không thể nào động đậy, không cần nghĩ cũng biết, ả ta ắt hẳn đã gãy mất mấy cái xương sườn!

Thu hồi roi, Vân Thư ngạo nghễ mà đứng, con ngươi đen nhánh như đầm nước sâu không thấy đáy, nhớ năm đó, lúc cục tình báo các nước bỏ ra số tiền lớn mời Vân Thư đi làm nhiệm vụ cũng phải nhún nhường nàng ba phần, một đứa con gái của gã tổng quản nho nhỏ cũng dám gào thét với nàng?

"Á!"

Đám nô bộc lúc này mới phản ứng được, nhao nhao hoang mang không thôi, kêu la lui về phía sau.

Ánh mắt Vân Thư lạnh nhạt uy nghiêm quét về phía đám người kia, trong con ngươi đen nhánh mang theo vẻ uy hiếp đáng sợ, ánh mắt lạnh lùng đảo qua đâu, tiếng nhao nhao nơi đó liền tắt bẵng đi, đôi chân không ngừng run rẩy, nhưng vẫn không dám chạy trốn.

Tiểu thư phế vật của phủ tướng quân lợi hại và kinh khủng như vậy từ lúc nào?

"Tiện nhân..." Tống Thanh Ca nằm dưới đất dù cho hơi thở đã suy yếu rất nhiều, nhưng miệng mồm vẫn độc ác như cũ.

Ánh mắt lạnh lùng của Vân Thư đảo qua, tay nâng roi đập xuống!

Chát!

Lại một roi vung xuống, tiểu thư Tống Thanh Ca nằm bất động trên mặt đất, thương tích khắp người, tiếng kêu la cũng càng lúc càng nhỏ. Người xung quanh lập tức hoảng hốt.

Vân Thư hừ lạnh lạnh rên một tiếng, chậm rãi tiến lên, bàn chân thanh tú trực tiếp giẫm thẳng lên tay phải Tống Thanh Ca, hơi dùng sức, tiếng xương vỡ vụn thanh thúy vang lên.

Từ nay về sau, tay phải Tống Thanh Ca không thể dùng luyện võ nữa!

Tống Thanh Ca nặng nề rên lên một tiếng, đầu nghiêng sang mật bên, ngất đi.

Đám nô bộc chân run lẩy bẩy xung quanh bị dọa đến mặt càng trắng bệch, chỉ là không có người dám đứng ra ngăn cản.

"Cút." Vân Thư lạnh lùng lên tiếng, giọng nói mang theo mệnh lệnh không thể chối từ.

Tống Thanh Ca vốn là hung thủ sát hại Vân Thư, công lý này, nàng thực thi xong rồi!

Đám nô bộc thấp thỏm lo âu nghe được tiếng quát lạnh của Vân Thư, tựa như được phóng thích, nhanh chóng tiến lên cõng chủ tử nhà mình ba chân bốn cẳng chạy đi, trốn nhanh hơn cả thỏ.

Xung quanh yên tĩnh như cũ, Vân Thư chậm rãi đi đến Ly viện, vừa đi vừa nhìn hai tay mịn màng của mình, lắc đầu lẩm bẩm: "Vẫn chưa được, còn quá yếu."

Trước đây Vân Thư được quốc gia bí mật tiến hành đợt huấn luyện ma quỷ, cuối cùng trở thành người duy nhất sống sót trong hàng vạn tinh anh, nàng phải tinh thông mọi kỹ năng, dùng roi đương nhiên là không thành vấn đề.

Có điều lúc này, sức mạnh của nàng vẫn chưa khôi phục đến trạng thái của kiếp trước, trong quá trình vung roi, Vân Thư có thể cảm giác được rõ ràng bản thân mình không thể nào khống chế được lực độ.

Vung vung cánh tay, hàng chân mày thanh tú của Vân Thư nhíu lại, vẻ mặt không vui.

Vốn muốn phế bỏ năm cái xương sườn của con gái tổng quản, cuối cùng chỉ làm gãy ba cái.

Giữa cao thủ, sai một li đã là khoảng cách giữa sống và chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK