“Ở chứ. Nhưng ngươi thực sự định đi tìm hắn à?” Mạc Già gật đầu hỏi lại.
Vân Thư nhún vai, không còn cách nào khác: “Hết cách rồi, ta thật sự rất cần Cây Ngàn Năm, nếu như gã thực sự muốn ta phải đổ máu, chỉ cần ta có thể, chắc chỉ có thể chấp nhận thôi.”
“Vậy thì ta phải nhắc nhở ngươi, đến lúc đó đừng nhắc đến tên lão Lý trước mặt gã, thằng cha này trước nay bảo thủ và cố chấp lắm, ghét nhất có ai quy kết thành tựu của hắn là nhờ vào thế lực bên ngoài. Nếu như gã không vui, cho dù ngươi thực sự chấp nhận được cái giá mà gã đưa ra, chắc gã cũng không chịu giao dịch với ngươi.” Thấy Vân Thư kiên quyết như vậy, Mạc Già cũng không nói nhiều, chỉ nhắc nhở rất thiện ý.
“Đa tạ, vẫn phải nhờ tiền bối giới thiệu một hồi.” Vân Thư chắp tay với Mạc Già.
“Đi đi đi đi, ta không gặp thằng cha đó nữa, tránh cho hắn chú ý tới sàn đấu giá của ta.” Cố Diêu xua tay, sau đó vỗ vỗ vai Vân Thư với vẻ thương cảm: “Thằng nhóc đáng thương, người ta chủ động tránh gã còn không kịp, ngươi dám chủ động dẫn mình tới cửa, nhưng mà, bất kể nào, vẫn phải chúc ngươi may mắn.”
Nghe vậy, Vân Thư gật đầu cảm kích, sau đó theo Mạc Già ra ngoài, đồng thời cũng âm thầm cảm thấy may mắn vì mình đã tới đây tham gia sát hạch, nếu không chắc nàng phải tìm Cây Ngàn Năm khắp thế gian.
Tuy rằng vẫn chưa có tin tức gì của Hỏa Độc, nhưng nàng đã gần với dược liệu của Hư Hỏa Đan gần như một chút rồi.
Vừa đi tới cửa lớn, Vân Thư thấy Cao Nhạc vội vàng chạy tới, biết hắn tìm Tư Đồ Thánh Dực có việc, vì thế nàng cười cười, quay đầu nói với người đàn ông bên cạnh: “Dực, chàng đi trước đi, tới lúc đó chúng ta gặp nhau ở phủ.”
“Được, nàng phải cẩn thận.” Người đàn ông gật đầu, dặn dò nàng vài câu rồi đi về phía Cao Nhạc.
Nàng theo Mạc Già đi tới một khu vực tĩnh mịch bên ngoài thành, giữa chừng ngang qua không ít con đường phồn hoa, bởi vì Mạc Già là hội trưởng hiệp hội Dược Tề Sư của thành Y Dược, tất nhiên sẽ có nhiều người biết, lục tục tới chào hỏi ông.
Khi nhìn thấy một bóng dáng lạ theo sau Mạc Già, ban đầu ánh mắt của đám đông lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng khi liếc tới trang phục của Dược Tề Sư nhất phẩm và huy chương trên y phục, họ đều chấn động.
Dược Tề Sư nhất phẩm trẻ như thế này ư? Hóa ra lời đồn là thật! Cả thành Y Dược bỗng chốc nhốn nháo hẳn lên.
Không để ý tới ánh mắt chấn động của người qua đường, Vân Thư theo sát Mạc Già vòng vèo qua mười mấy con đường và ngõ tắt khiến người ta chóng cả mặt, sau cùng mới nhìn thấy một gian kiến trúc khá cổ quái.
“Phía trước chính là nơi tên Quỷ Cốc Tử đó sống, ta phải nhắc nhở ngươi lần nữa, chuẩn bị sẵn tâm lý để bỏ ra rất nhiều.” Mạc Già có thiện ý nhắc nhở một câu.
Nghe vậy, Vân Thư chỉ có thể cười khổ mà gật đầu.
Mạc Già bước vội tới trước cửa của kiến trúc cổ quái kia, vẫy vẫy tay với nàng, sau đó đẩy cửa phòng. Thế nhưng người còn chưa kịp bước vào, một luồng không khí mang theo thứ bột màu đen đã hướng về phía Mạc Già!
Đinh!
Âm báo giòn giã vang lên, có độc! Vân Thư rùng mình, trong tay đột nhiên xuất hiện một luồng sáng bạc, chuẩn bị sẵn tâm lý ứng phó với bất kì tập kích nào.
Đối mặt với biến cố bất ngờ như thế, Mạc Già lại có vẻ quen tay hay việc, ông nhanh chóng lùi về sau hai bước, phất ống tay áo, một luồng không khí xuất hiện trên không trung, đánh mạnh vào đám bột phấn màu đen kia, bột phấn màu đen lập tức tản đi.
Bột phần màu đen từ từ tan hết, bố trí trong căn phòng mới từ từ trở nên rõ ràng hơn, vừa bẩn vừa lộn xộn, đồ đạc để bừa bãi, trông hết sức chật chội.
Lúc này Mạc Già mới quay đầu nhìn về phía Vân Thư, vừa bĩu môi vừa phủi tay: “Thằng cha này sống một mình lâu quá nên tâm lý biến thái, không có việc gì nên thích làm những thứ này để làm khổ người khác. Tuy rằng không chết người, nhưng nếu không cẩn thận để nó dính vào da sẽ vừa đau vừa ngứa, đúng là khiến người ta bực mình không chịu nổi.
Vân Thư lặng lẽ thu luồng sáng bạc trong tay, cười khổ gật đầu, gã này đúng là biến thái thật.
“Đi thôi, ngươi đi theo ta, chú ý đừng tùy tiện chạm vào đồ đạc bên trong.” Mạc Già nhìn biểu cảm của Vân Thư mà cười.
Vân Thư gật đầu, ngoan ngoãn theo sau Mạc Già, đi vào căn phòng tăm tối kia. Vào trong phòng, Vân Thư lập tức cảm thấy chật chội vô cùng, bốn xung quanh vứt đầy các loại dụng cụ không biết tên, chỉ có một lối vào vừa dài vừa hẹp cho người ta đi qua.
Vốn cứ tưởng sẽ phải luồn luồn cúi cúi cẩn thận tránh khỏi những thứ ấy, nào ngờ đi vào bên trong, Mạc Già không có nhiều kiên nhẫn, dùng vài luồng gió hất ra một lối đi rộng rãi hơn, hết rẽ lại ngoặt mấy lần đến một cầu thang cũ. Ánh mắt Vân Thư liếc thấy mấy vết nứt trên cầu thang, bỗng chốc cảm thấy thật hết cách.
Thấp tha thấp thỏm đi tới được tầng cao nhất của kiên trúc này, bấy giờ Vân Thư mới thở phào một hơi.
“Chắc là chỗ này chứ?” Thấy mặt mũi Mạc Già hơi biến sắc, nàng cất tiếng hỏi.
Lúc này Mạc Già đang nhìn chằm chằm vào cái lỗ nhỏ bị dược tễ có tính ăn mòn khoét trên y phục của mình, mặt mũi co quắp, thấy Vân Thư hỏi vậy, ông gật đầu, sau đó nghiến răng nói: “Lão già biến thái này, ngày thường không chịu học y dược bình thường, chỉ biết chơi mấy thứ bẩn thỉu...”
“Xằng bậy! Nói ai là lão già biến thái đấy? Đồ lưu manh già, ta nói cho ông biết, đừng tưởng ông là hội trưởng hiệp hội Dược Tề Sư mà ta không dám đuổi ông ra ngoài!” Khi ông đang đùa cùng Vân Thư thì một giọng nói tức giận vang lên ở cuối hành lang.
“Ông mới là đồ lưu manh già!” Mạc Già trợn mắt, tùy tiện phất phất tay áo, dẫn Vân Thư đi về phía đầu hành lang sâu tít kia.
Đi tới cửa, Mạc Già đạp mạnh lên cánh cửa hoa văn gỗ kia.
“Keng!”
Âm thanh giòn tan của kim loại vang lên, bên cạnh nó, Mạc Già đang ôm chân, mặt mũi méo xẹo và sa sầm. Vân Thư rất thức thời mà lùi qua một bên.
“Ha ha, lão già, lần trước bị ông đạp hỏng một cánh cửa, ta cố ý đổi một cánh cửa bằng thép tinh luyện đấy. Vui không? Cho ông dám đạp nữa này!” Trong phòng một lần nữa vang lên giọng nói già nua ấy, nhưng lần này trong giọng nói lẫn cùng niềm vui khi người khác gặp họa và tiểu nhân đắc ý.
“Thứ khốn kiếp...” Vất vả lắm mới đứng thẳng người được, Mạc Già phẫn nộ mắng một câu, mặt mũi tái đi, nội lực thâm hậu theo cơ thể bắn thẳng ra ngoài, đánh mặt về phía cánh cửa kia.
“Nội lực mạnh mẽ quá!” Vân Thư ở bên cạnh có thể cảm nhận được cảm giác bức bách, mặt mũi hiện rõ vẻ chấn động, nàng vội vàng lùi về sau, sợ bị ngộ thương bởi ảnh hưởng mà nó để lại.
Lúc này cơ thể của Mạc Già được bao bọc bởi nội lực, ông hướng về phía cánh cửa thép kia nhanh như bay, khi sắp tới nơi, cơ thể ông vặn vẹo, đột ngột đạp thật mạnh lên cánh cửa.
“Ruỳnh!”
Âm thanh nặng nề dội xuống, cánh cửa màu thép kia bị đạp bay, đập vào trong phfong.
“Khốn nạn! Lão già kia, ông dám làm thật à!” Nghe thấy tiếng vang, một giọng nói kì lạ vang lên trong phòng.
“Hừ!” Mặt mũi Mạc Già vẫn còn xanh xám, ông hừ lạnh, chắp hai tay sau lưng, hai chân không chịu đầu hàng mà đi vào phòng, ánh mắt lướt tới bóng người già nua và lôi thôi lếch thếch: “Quỷ Cốc Tử, ông có tin ta liệt kê hết đồ đạc trong tàng bảo các của ông rồi công bố ra bên ngoài không!”