• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Méo edit



Hả, theo đuổi cô á?!



Tiểu Mãn hóa đá, nhất thời không biết phải làm sao…



Không phải cô chưa từng được theo đuổi, dù sao thì với gương mặt được hưởng toàn gen trội của bố mẹ như này khiến cô nhận được nhiều thiện cảm hơn so với đại đa số người bình thường, đặc biệt là hồi còn đi học nhận được không ít thư tình của nam sinh…



Cơ mà… Bạn học Đáng Yêu này…



Bọn mình hình như mới quen chưa tới mười ngày đâu…



Cũng chưa thấy mặt nhau bao giờ…



Tình cảm của anh có phải tới hơi nhanh quá không… Như vòi rồng ấy nhỉ?



Thế nhưng mà…



Trong khoảng thời gian này, đúng là anh trai Đáng Yêu đối xử với cô rất ân cần, còn bảo vệ cô nữa chứ.



Tiểu Mãn xấu hổ không biết nói sao, không đành lòng từ chối nên chỉ có thể hấp tấp đăng xuất khỏi app.



Cô nhìn chằm chằm biểu tượng LoL trên màn hình, tâm trạng cực kỳ bối rối.



Cô ngồi đờ ra đó một lúc, cau mày nhăn trán.



Cuối cùng mới đưa ra quyết định.



..



Hai ngày sau, Ứng Tuân phát hiện ID Tiểu Mãn không còn online nữa.



Xét thấy hai mươi sáu năm cuộc đời anh luôn chú trọng vào sự nghiệp thể thao điện tử, chưa từng để tâm đến bất kỳ cô gái nào.



Vì thế, giờ phút này, Ứng Tuân vừa hoang mang lại vừa mờ mịt.



Đồng thời loại tâm tình này giống như gợn sóng vậy, càng ngày càng lan rộng.



Tới sáng ngày thứ ba, mười giờ hơn, xác nhận rằng Tiểu Mãn vẫn chưa xuất hiện ở danh sách bạn bè, giống như tắt lửa vậy, anh mới chạy tới cửa phòng Ứng Tuyền đập cửa.



Nghe xong tiền căn hậu quả, Ứng Tuyền không chút lưu tình chế nhạo anh ruột cô.



“Ha ha ha ha ha ha ha, vãi vớt, mới một tuần mà anh đã tỏ tình rồi á?”



“Anh đúng là không sợ con người ta chạy nhỉ… Ờ, hình như đã dọa chạy rồi ha ha ha ha.”



“Anh có thể nào tinh tế, nghĩ kế sách các thứ tỉ mỉ chút được không? Tình cảm bây giờ phải theo khuôn mẫu hết đấy!”



“Chị dâu nhỏ còn chưa gặp anh, mà giờ nhìn anh vội vã như ông chú râu quai nón biến thái ngồi quán nét vừa móc chân vừa ăn mỳ chơi game thấy con gái là t*ng trùng lên não đấy biết không hả? Mấy cô gái tỏ tình với anh chưa từng được anh đáp lại có biết dáng vẻ ngu ngốc khi theo đuổi con gái này của anh không?”



“Em thật sự buồn cười muốn chết, cười hôm nay đủ cho sáu tháng cuối năm rồi ha ha ha ha ha ha ha ha.”



Ứng Tuân: “…”



Em gái vô tâm cười nhạo khiến anh hoàn toàn không chen được miệng.



Đợi đến khi Ứng Tuyền ngưng cười, Ứng Tuân mới mở miệng, hơi nhăn mày: “Anh không thích quanh co lòng vòng.”



Tính cách của anh là yêu ghét rõ ràng, anh không muốn che giấu, phương diện tình cảm cũng vậy.



Ứng Tuyền chậm rãi gật đầu: “Biết, em biết. Có ai mà không biết đại thần Mộng Yểm dám làm dám chịu, lòng ngay dạ thẳng, nhưng dù vậy thì đó cũng chỉ là cách sống của anh với đám bạn xấu kia thôi! Con gái không như thế, con gái cần bí ẩn! Bất ngờ! Lặng lẽ xâm lược! Như thế mới khiến cho bọn em tò mò khám phá anh có hiểu không? Không quen không biết mới hai ngày mà anh đã đòi gặp mặt, phanh ngực hở vú, thế thì không có ý nghĩa gì đâu, thậm chí còn làm con gái sợ đấy, hiểu chưa?”



Nghe vậy, lông mày Ứng Tuân càng nhăn hơn.



“Rốt cuộc anh đã hiểu chưa hả?” Ứng Tuyền nhìn anh trai mà mặt dài thườn thượt, bùn loãng không trát nổi tường mà: “Anh chờ một thời gian nữa xem, nếu cô ấy quay lại chơi thì anh tuyệt đối đừng có mà tỏ tình nữa đấy. Anh cứ tỏ ra bình thường như trước đi, giải thích với cô ấy là lần trước đường đột quá, hi vọng cô ấy có thể tha thứ, nếu có thể thì cũng hi vọng cô ấy cho anh cơ hội để hai người tìm hiểu nhau, ít nhất còn có thể quyết định được.”



“Giày vò chi cho khốn khổ.” Ứng Tuân cất lời, thẳng nam đúng là thẳng nam.



“Giày vò khốn khổ cái gì ở đây.” Anh trai cứ tự cho là mình đúng khiến Ứng Tuyền hơi bực mình.



“Có cách nào trực tiếp hơn không?” Ứng Tuân hỏi.



“Có.” Ứng Tuyền trả lời: “Gửi mấy tấm ảnh ngầu lòi của anh trên Baidu bách khoa toàn thư cho cô ấy, nói rằng anh chính là người này, không tin có thể ra ngoài gặp một lần… Nhưng mà, biện pháp này với một cô gái mới chơi game thì chưa chắc đã thành công, bởi vì người ta vốn không xem anh thi đấu, càng không biết Mộng Yểm là ai, dù sao thì thể thao điện tử cũng chỉ là một mảng giải trí thôi.”



“…”



“Đi đây.” Không thu được gì từ chỗ em gái, Ứng Tuân đành quay về phòng ngủ.



Ứng Tuân ngửa đầu tựa vào đầu giường, có chút buồn bực chán nản.



Anh lấy điện thoại mở LoL mobile, màn hình trò chuyện dừng lại ở cuộc hội thoại ngày hôm đó.



Cùng lúc đó anh thấy trạng thái của Tiểu Mãn đang là online.



Ứng Tuân bật dậy, đi tới máy tính đăng nhập vào LoL.



Nhưng…



Chưa được hai giây…



Thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ có nên dựa theo phương pháp của Ứng Tuyền hay không, cất lời xin lỗi thì…



Đối phương hiện lên được một chút thì đã đăng xuất.



Đăng xuất rồi.



Giống như đang tránh anh.



Không, thật sự là tránh anh.



Nhìn thấy anh ngứa mắt vậy sao?



Càng hoang mang thì càng nóng nảy gấp bội.



Ứng Tuân hít sâu một hơi, không muốn ở trong nhà bực bội thêm nữa, anh định ra ngoài giải sầu một chút.



Hồi cấp ba, anh từng nghe thấy mấy cô gái ngồi sau xì xào bàn tán rằng đi học nhất định phải tới quầy bán quà vặt để có cơ hội gặp được nam thần XX, người nào người nấy cười đến sung sướng.



Một trường trung học có tới mấy nghìn học sinh, khả năng gặp được thấp đến thế mà cũng có thể phấn khích vậy à?



Lúc ấy, anh rất coi thường khịt mũi.



Nhưng bây giờ, anh cũng biến thành loại người mà anh đã từng khịt mũi coi thường kia.



Ứng Tuân mang theo tâm trạng vừa phủ định vừa khinh bỉ bản thân, miệng nói không như cơ thể rất thành thật đi tới cửa tiểu khu.



Anh gặp Tiểu Mãn lần đầu ở cửa hàng tiện lợi, nhưng hôm nay đi một vòng lại chẳng thấy cô.



Cô không ở đây.



Tại sao anh lại tới đây chứ, lạ lùng thật.



Nhưng ngay lúc Ứng Tuân sắp tụt hứng đi về thì cánh cửa của cửa hàng tiện lợi chợt bị đẩy ra.



Anh nhìn thấy một cô gái bước vào cửa hàng bánh ngọt bên cạnh.



Giờ phút này, dùng từ cải tử hoàn sinh cũng không thể miêu tả được trọn vẹn.



..



Mấy hôm nay Tiểu Mãn không có vào game…



Nguyên nhân rất đơn giản, cô cảm thấy hơi áy náy với Đáng Yêu, không nỡ từ chối anh nên chỉ có thể lùi lại, lựa chọn… Lờ đi một thời gian…



Nói không chừng, lơ một hồi là không còn chuyện gì nữa.



Cũng không gây ra mâu thuẫn hay tổn thương quá lớn.



Internet là như vậy, hai người chẳng có một chút liên hệ nào với nhau ở đời thực, chẳng thể tới tìm cũng chẳng thể quấy nhiễu nhau.



Xa xôi muôn trùng, không thể nhận ra nhau, ít liên lạc, ít gặp gỡ, cứ vậy mà xa cách thôi.



Vì thế, tới ngày thứ ba Tiểu Mãn hơi hồi hộp mở LoL, muốn xem phản ứng của Đáng Yêu.



Không ngờ anh không online.



Kết quả, còn chưa treo máy được mấy phút, cô đã nhận được thông báo Tội Phạm Mức Đáng Yêu đang hoạt động.



Tim cô run lên, lập tức thoát khỏi trò chơi.



Chậm một giây cũng không còn đường sống.



Mà khoan?



Nói là xem phản ứng của Đáng Yêu cơ mà sao cô lại chạy trối trết như lần trước thế này OTZ.



..



Tiểu Mãn khó hiểu.



Tiêu rồi, chắc Đáng Yêu nghĩ cô là loại con gái lợi dụng lòng tốt của anh ta, chẳng có xíu áp lực nào nên gặp chuyện là vô tâm bỏ đi ngay, đề phòng anh như mấy đứa con gái đề phòng biến thái…



Nếu cứ giống như Dư Dương Minh, Tống Diệp có phải tốt không, coi nhau như bạn bè đơn thuần là được rồi…



Sao trai gái chơi với nhau cứ phải ra mối quan hệ nam nữ không thuần khiết thế nhỉ…



Tiểu Mãn ngồi trước máy tính mà chán ỉu xìu, cô quyết định ra ngoài đi dạo, tiện mua chút bánh mì để mai ăn sáng.



Cô đứng trước quầy lựa bánh một lúc lâu, chọn mấy loại mà cả cô lẫn người nhà đều thích rồi mới đi tới quầy thu ngân.



“Tổng là sáu mươi hai tệ.” Cô gái thu ngân nói.



Tiểu Mãn vừa mở ví định lấy tiền thì bị cô ấy cản lại: “Có người trả giúp chị rồi.”



Mặt Tiểu Mãn đầy dấu chấm hỏi.



Nhân viên thu ngân: “Thật đó ạ, nãy có một anh trước khi đi để lại thẻ tích điểm ở đây, nói là anh ấy và chị đi chung mà anh ấy có việc gấp phải đi trước, đồ chị mua cứ tính vào thẻ của anh ấy.”



Gương mặt cô càng lộ vẻ hoang mang: “Có phải cô nhầm rồi không, tôi đi một mình mà, làm gì đi với ai đâu…”



Cô gái ấy cực kỳ chắc chắn: “Em cũng sợ nhầm nên đã xác nhận với anh ấy mấy lần, đúng là chị mà.”



Tại sao có thể như vậy? Rốt cuộc là ai chứ? Tiểu Mãn muốn khóc mà không khóc nổi: “Tôi có thể tự trả mà…”



“Vậy cô có thể nói cho tôi tên của người đó hoặc phương thức liên lạc không? Tôi muốn trả lại tiền cho anh ta.”



“Em e là không được chị ạ, xin lỗi chị, bọn em phải bảo vệ quyền riêng tư của khách hàng.” Nhân viên thu ngân rất nghiêm túc, còn thầm nghĩ, thời nay nam nữ yêu đương có nhiều trò thật.



“…”



..



Trên đường về nhà tâm trạng của Ứng Tuân rất phấn khởi.



Anh còn cho là hành động vừa rồi của mình vô cùng khớp với những gì Ứng Tuyền nói…



Bí ẩn, bất ngờ, lặng lẽ xâm lược.



Trong lúc Ứng Tuân đang rất nở mũi tự hào, ngược lại bên phía Chương Tiểu Mãn lại vô cùng hoảng loạn, cô cuống cuồng nhắn tin Wechat cho bạn thân:



[Hình như tao bị biến thái theo đuôi rồi, đi theo tao tới tận hàng bánh mì lại còn trả tiền hộ nữa, mà tao còn chẳng biết đấy là ai, đáng sợ quá huhuhu… T.T]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK