- Mày điên hả? Có vậy mà cũng kêu tao.- tôi đập vào vai nó
Trời ạ, tưởng chuyện gì, thì ra là tên Minh Khôi đang ngủ gật. Vậy mà làm tôi cứ tưởng là thể loại gì ghê gớm lắm đang hiện diện trong lớp, mất công hồi hộp nãy giờ.
- Tao thấy mày nên kiểm tra lại giới tính của mình đi Nguyên ạ. Một người đẹp trai như vậy đang ngồi ngủ mà mày không có chút cảm xúc gì hết hả?-Nó nói mà mắt vẫn dán về phía mỹ nam.
- Mai mày rảnh không ?
- Chi vậy? - nó gãi đầu khó hiểu trước câu hỏi khá " liên quan" của tôi
- Tao dẫn mày đi mua vỉ thuốc trị bệnh mê trai. Chuyện này có gì đâu mà để với chả ý. Đúng là linh tinh! - nói rồi tôi nhìn nó một lượt- Mà cặp mày đâu rồi?
Nghe tôi hỏi nó mới hoảng hồn nhận thức được rằng nãy giờ mình đi tay không
- Thôi chết, tao để quên trong giỏ xe rồi!
Nó ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi lớp. Thiệt, sao mà đãng trí vậy không biết. Ngồi xuống ghế, tôi tranh thủ liếc mắt qua người bên cạnh để xem tên Minh Khôi này có gì hay mà bọn con gái trong lớp mê hắn dữ vậy.
- Tên này ngủ mà còn tạo dáng. - tôi lắc đầu
Hắn khoanh tay, lưng tựa hờ vào ghế, đầu hơi gục làm mái tóc rũ xuống che đi đôi mắt của mình. Nhưng mà... nhìn kĩ thì hắn cũng được đấy chứ! Ấy ấy đừng hiểu lầm, vì tôi bẩm sinh có một tâm hồn thiên hướng nghệ thuật nên đôi khi hay bị thu hút bởi cái đẹp
- Nhìn đủ chưa?
Tôi giật mình, cậu ta đột ngột tỉnh dây làm mặt tôi bất giác nóng bừng. Dĩ nhiên rồi, bị phát hiện mình đang nhìn người ta như vậy thì ngượng là phải
- Cậu .. cậu ..dậy rồi hả?
- Ừm
- .....
- Vụ hôm trước, ở Bento..
À, là vụ đó, mà sao tự nhiên hôm nay lại " khơi gợi kí ức" vậy? Lạ à nha.
- Tôi xin lỗi! .
Ngạc nhiên!!!
Tôi mở to mắt ngạc nhiên nhìn hắn. Đây có phải là tên mỹ nam ngang ngược đã đổ cà phê lên áo tôi, làm tôi tốn mất mấy gói ô mô để ngâm áo hông ta? Bây giờ lại hạ mình xin lỗi, hay lời Quang nói là đúng.
- Thôi được! - tôi vênh mặt- Vì cậu đã thành tâm xin lỗi nên tôi sẽ mở lòng bao tử.. í lộn.. mở làng bao dung tha thứ cho cậu. Nói gì thì nói, tôi với cậu cũng là bạn cùng dãy bàn tôi sẽ không tinh toán làm chi ( chỉ cần cậu đền tiền mấy gói ô mô cho tôi là được rồi ) ????
Cậu ta nhìn tôi như sinh vật lạ. Chắc trước giờ chỉ toàn được nghe những lời khen ngợi nên giờ bị tôi nói thế nên đơ luôn rồi. Thấy chưa? Trai đẹp cũng lúc mất giá chứ bộ. ????
- Cậu tên Hạnh Nguyên?
- Hả.. à.. ừ
- Tên đẹp đấy!
- Không chỉ đẹp thôi đâu, mà còn rất ý nghĩa nữa.
- ????
He he, nhìn bộ mặt ngây ngơ của hắn kìa. Thôi được rồi, để tôi giải thích cho
- "Hạnh" có nghĩa là đức hạnh, còn chữ " Nguyên" là do ba mẹ tôi lấy từ chữ Trạng nguyên ghép vào. Ý muốn tôi có đầy đủ đức hạnh và học giỏi như Trang nguyên thời xưa đấy.
- À! - hắn gật gù
Tôi vuốt tóc tự hào. Ôi cảm ơn ba mẹ đã đặt cho con cái tên đẹp đến thế! ????
- Tên cậu ý nghĩa thật.
( cười toe )
- Nhưng sao người lại ngược với tên nhỉ?
- Hảaaaaaaaaaa???- tôi hét lên
Đúng là đồ đáng ghét, đáng chết, đáng đánh mà! ????