Sắc mặt Hà Khâm Sinh vẫn trắng bệch như cũ, thậm chí còn cười lên. Không phải nụ cười nhã nhặn che dấu suy nghĩ, mà là một nụ cười giễu cợt.
Khi hai người chia tay Đỗ Nhược chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như vậy. Cho dù khi đó Đỗ Nhược đã mất hết lý trí nhưng cô chưa từng đánh mắng anh ta.
Trên môi Đỗ Nhược đã rỉ máu, ánh mắt không còn bình tĩnh nhưng vô cùng dửng dưng. Cô từng cười với anh, khóc vì anh, oán hận anh, chất vấn anh, dùng giọng nói đầy bất đắc dĩ nói với anh: "Hà khâm sinh, đừng quấn lấy tôi", nhưng không giống như bây giờ, giống như anh là rác rưởi bẩn thỉu, vẻ mặt đầy chán ghét.
Ánh mắt này đã kết thúc mọi chuyện.
Cho dù là hình phạt Lăng Trì, anh cũng phải chấp nhận.
Anh không ngờ rằng mọi chuyện lại tồi tệ đến mức này, lúc này anh nhận ra rằng anh và Đỗ Nhược không thể nào quay lại với nhau.
Đỗ Nhược giận đến nỗi thân thể run rẩy, một tay siết túi, một tay giơ lên chà sát đôi môi, ngón tay còn dính vài vết máu.
Cô nhìn chằm chằm Hà Khâm Sinh, trước đây giữa hai người cũng từng thân mật, nhưng bây giờ cô chỉ thấy buồn nôn. Thật may vì cô biết dừng lại, có thể dứt khoát buông tay với đoạn tình cảm này
Không muốn biết rốt cuộc ai đúng ai sai, không quan tâm xem hai người còn cơ hội quay về với nhau, không còn oán hận, bây giờ rất hiếm khi cô nghĩ tới anh ta, cho dù gặp lại cô có thể bình thản đối diện.
Thì ra buông tay không khó khăn như cô nghĩ.
Đỗ Nhược thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.
Hà Khâm Sinh đứng im tại chỗ, bây giờ nói gì cũng không còn ý nghĩa.
Cho đến khi bóng lưng Đỗ Nhược hoàn toàn biến mất, ngay cả chiếc bóng dưới mặt đường cũng biến mất, anh mới bước lên xe.
Cửa xe đóng lại, dường như cả thế giới khép lại. Không khí trong xe vô cùng nặng nề, chỉ nghe thấy hô hấp đều đều của Hà Kiều Kiều.
Hà Khâm Sinh quay đầu lại nhìn Hà Kiều Kiều.
Mặc dù cô bé đã ngủ, nhưng hai mắt vẫn còn sưng, bởi vì khóc nhiều nên gương mặt vốn luôn sạch sẽ đã lem luốc, Hà Khâm Sinh vươn tay ra nhẹ nhàng lau đi vết bẩn, cởi áo khoác đắp lên người Kiều Kiều.
Trước đây anh từng có ý nghĩ.
Từ trước đến nay Đỗ Nhược luôn yêu quý trẻ con, nếu như anh mang theo Kiều Kiều tới tìm cô, nhất định cô sẽ rất vui mừng. Cả nhà sẽ ở bên nhau, cho Kiều Kiều có thêm em trai hoặc em gái, sinh một đôi cũng được, một nhà hòa thuận vui vẻ, mỗi lần nghĩ đến cảnh anh không tự chủ cười lên.
Đây chính là động lực để anh phấn đấu mấy năm nay.
Anh từ một công tử chỉ biết đến ăn chơi, nay trở thành doanh nhân được người người tán dương, quá trình rất gian nan, anh đã nỗ lực hết nình, nhưng anh chưa bao giờ từ bỏ. Anh luôn hướng về phía trước, chờ đợi đến ngày anh đủ mạnh mẽ có thể bảo vệ Đỗ Nhược.
Những ngày tháng yêu đương sau đó là những trận cãi vã liên miên, anh nhận ra Đỗ Nhược thật lòng yêu anh, cho nên anh chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của cô, cho dù là sáu năm, chỉ cần mọi hiểu lầm được giải quyết, anh sẽ dùng cả quãng đời còn lại đền bù cho cô, mọi chướng ngại giữa hai người sẽ dần dần biến mất.
Thì ra là tình yêu cũng giống như kinh doanh, kém một nước cờ bại trận là điều tất yếu.
Hà Khâm Sinh đạp ga, dung nhập vào dòng xe trên phố.
Hành động lúc nãy do anh đã mất lý trí, giống như thú dữ bị kích động, muốn dốc toàn lực đấu tranh. Thực ra anh đã sớm biết mình không còn cơ hội nữa rồi.
Anh từng hứa với cô, giúp cô tìm con ruột.
Anh vẫn tiếp tục tìm kiếm.
Nhưng kết quả quá bất ngờ.
Hà gia và Kiều gia đúng là nghiệt duyên.
Đứa bé ấy là Kiều Dĩ Mạc, người đàn ông kia là Kiều Cận Nam.
Thành phố về đêm nhộn nhịp phồn hoa, chiếc xe của Hà Khâm Sinh chậm chạp nhích từng bước một. Anh đột nhiên muốn hút thuốc lá, anh rút một điếu ra, hạ cửa sổ xe xuống, gió đêm lạnh lẽo liền thổi vào.
Anh quay đầu lại nhìn hà Kiều Kiều đang ngủ say.
Cuối cùng anh lại dập tắt điếu thuốc.
Sau khi điều tra rõ sự thật, anh không làm theo kế hoạch đi tìm Đỗ Nhược, nói cho cô biết đứa trẻ là ai. Khi đó anh không biết Đỗ Nhược có biết Kiều Dĩ Mạc chính là đứa con cô đang đi tìm không, nhưng cô đã ở Kiều gia, sớm muộn rồi cô cũng sẽ biết .
Anh lại quay về như trước đây.
Sống không mục đích, mọi kiên trì thay đổi không còn ý nghĩa nữa.
Xâu chuỗi lại các sự kiện từ trước đến nay, anh chỉ nghĩ tới một câu nói .
Hà Khâm Sinh gác tay lên cửa sổ, một ngọn gió thổi qua cuốn đi giọt nước mắt muộn màng nơi khóe mắt, đem câu nói kia thổi vào tận đáy lòng.
Anh mỉm cười chua sót.
“Tự tay may áo cưới cho người khác.”
***
Đỗ Nhược không về nhà ngay, cô trốn trong phòng vệ sinh công cộng, thấy vết thương trên môi đã gỉ máu.
Cô không thể nói với Kiều Cận Nam là đi bộ vấp ngã, hoặc không cẩn thận đập đầu người khác? Giống như tình huống khi cô còn làm gia sư cho Dĩ Mạc, cũng đập trúng đầu anh...
Mấy lý do này, nếu anh tin là thật thì không phải là Kiều Cận Nam nữa.
Đỗ Nhược đi lòng vòng trên phố, không biết nên đi nơi nào.
Ở thành phố này, cô không có bạn bè nên không thể kiếm cớ đến chơi nhà bạn để né tránh anh.
Đang lúc suy nghĩ đối sách, Kiều Cận Nam gọi tới.
"Có đói bụng không?" Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.
Đỗ Nhược nhìn đồng hồ mới biết đã mười giờ rưỡi, mỗi khi anh về muộn sẽ hỏi cô có muốn ăn khuya không, cô chưa trả lời, Kiều Cận Nam lại hỏi tiếp: "Đang ở bên ngoài à?"
"Vâng... Em ra ngoài có chút việc."
"Ở đâu?"
Đỗ Nhược nói tên trạm tàu điện ngầm.
"Em đừng đi lung tung, anh sẽ tới ngay."
Kiều Cận Nam tới rất nhanh, Đỗ Nhược cúi đầu lên xe, hình như tâm trạng Kiều Cận Nam rất tốt, giọng nói cũng dịu dàng hơn: "Tại sao giờ này còn ở bên ngoài? Gặp mặt bạn bè à?"
Đỗ Nhược nghĩ kỹ, quyết định nói thật: "Hôm nay Kiều Kiều gọi điện thoại cho em..."
Còn chưa dứt lời, Kiều Cận Nam liền đạp phanh xe, quay đầu sang nhìn cô: "Em đi gặp Hà Khâm Sinh?"
Đỗ Nhược không dám ngẩng đầu lên, lí nhí: "Vâng”.
Không khí trong xe giảm xuống.
"Kiều Kiều gặp rắc rối, trốn ra ngoài một mình, gọi điện thoại cho em..." Đỗ Nhược cố gắng giải thích: "Em tìm được con bé liền giao cho Hà Khâm Sinh..."
Kiều Cận Nam nhìn chằm chằm phía trước, tiếp tục im lặng.
Đỗ Nhược cũng im lặng.
Đến khi về tới dưới nhà, Kiều Cận Nam dừng hẳn xe, nhẹ nhàng nói: "Lần sau về sớm một chút, đi một mình rất nguy hiểm."
Đỗ Nhược kinh ngạc nhìn anh, đầu càng cúi thấp hơn.
"Kiều Cận Nam, Hà Khâm Sinh vừa..." Lời mới nói một nửa, nhưng Đỗ Nhược không biết nên tiếp tục nói thế nào.
Nói Hà Khâm Sinh cưỡng hôn, cắn môi cô chảy máu? Nói cô không tình nguyện, không thể đẩy anh ta? Bây giờ có nói gì cũng sai.
"Được rồi, đừng nói về hắn nữa." Kiều Cận Nam nhíu mày, quay đầu nhìn bộ dạng đầu sắp dán vào ngực của cô, ánh mắt nhu hòa: "Biết lỗi là tốt rồi, sao mà giống học sinh mắc lỗi thế."
Kiều Cận Nam cười cười, nhéo má cô.
Đỗ Nhược càng cúi thấp hơn.
"Sao vậy?" Kiều Cận Nam ghé đầu lại gần.
Đỗ Nhược biết rõ không thể né tránh được nữa, cô ngẩng đầu lên nhìn Kiều Cận Nam.
Quả nhiên ánh mắt anh liền dừng lại ở vết thương trên môi, Đỗ Nhược không biết vết thương có sưng lên không, nhưng vết thương không thể mờ ngay được.
Ánh mắt Kiều Cận Nam càng ngày càng lạnh lẽo, khóe miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười lạnh, quan sát Đỗ Nhược một lượt, không nói gì, trực tiếp xuống xe.
Đỗ Nhược vội vã xuống xe, đi theo anh.
"Kiều Cận Nam..." Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, Đỗ Nhược kéo kéo cánh tay anh.
Kiều Cận Nam lạnh lùng nhìn sang.
Từ trước tới nay Đỗ Nhược rất sợ anh tức giận, lần nào cũng làm cô sợ hãi bạt hết hồn vía, lần này cũng vậy. Ánh mắt anh quét qua làm tay cô run rẩy, vội vàng buông tay anh ra.
"Kiều Cận Nam, em không ngờ anh ta lại..." Đỗ Nhược thấp giọng giải thích.
Cửa thang máy mở ra, Kiều Cận Nam không thèm nhìn Đỗ Nhược, trực tiếp bước ra ngoài.
Đỗ Nhược đột nhiên rất muốn khóc, vội đuổi theo anh.
Anh bình tĩnh mở cửa, Đỗ Nhược đi bật đèn.
Dưới ánh đèn, vết thương trên môi cô càng rõ hơn, Đỗ Nhược theo bản năng liền cúi đầu xuống, Kiều Cận Nam nhếch môi cười lạnh: "Động tác cũng kịch liệt đấy."
Đỗ Nhược bất đắc dĩ nói: "Kiều Cận Nam, em vừa giải thích..."
"Em chỉ nói gặp Hà Khâm Sinh." Kiều cận nam nhìn chằm chằm cô.
Đỗ Nhược rũ mắt xuống, không trả lời.
Kiều Cận Nam nắm bàn tay thành nắm đấm, vẫn nhìn chằm chằm cô, chờ cô lên tiếng.
Không gian yên tĩnh làm người ta cảm thấy bí bách, từng giây từng phút cũng trở nên khó khăn.
"Kiều..." Đỗ Nhược muốn nói gì đó, ánh mắt nhìn xuống bàn tay Kiều Cận Nam.
"Kiều Cận Nam, tay anh đang chảy máu..." Trái tim Đỗ Nhược như bị vật nhọn đâm vào, vừa đau đớn lại bất đắc dĩ, cô vươn tay ra muốn chạm vào tay anh.
Kiều Cận Nam hất tay cô ra.
"Anh..." Mắt Đỗ Nhược đã đỏ lên.
Kiều Cận Nam đột nhiên buông tay ra, chùm chìa rơi xuống sàn nhà, anh không nhìn cô, xoay người đi lên lầu.
Đỗ Nhược nhìn chìa khóa xe dưới sàn, trên đó còn dính vết máu.
Cô không biết anh giận tới mức nào mà không để ý đau đớn làm bàn tay bị thương.
Đêm nay Kiều Cận Nam ngủ trong thư phòng, không trở về phòng ngủ, Đỗ Nhược nằm trên giường, nửa giường còn lại rất lạnh lẽo. Cô ngủ mê man, mơ thấy Kiều Cận Nam, nhưng khi tỉnh dậy không còn nhớ rõ, chỉ nhớ một chi tiết.
Lúc đó ở thành phố H, anh giữ vai cô, nhìn thẳng vào mắt, nghiêm túc nói: "Có một câu em nói đúng, anh yêu em, rất yêu rất yêu em."
Cô ngồi đầu giường, trong lòng nặng trĩu.
Bên ngoài có tiếng động rất nhỏ, cô vội vàng đứng dậy mở cửa liền thấy Kiều Cận Nam xách hành lý, không thèm để ý đến cô.
Đỗ Nhược im lặng nhìn anh, cổ họng như mắc nghẹn không thể thốt nên lời.
Chắc do sắc mặt cô rất tệ nên Kiều Cận Nam liếc nhìn cô một cái.
"Đi công tác." Cuối cùng anh cũng lên tiếng.
Đỗ Nhược hỏi nhỏ: "Lúc nào anh về?"
Kiều Cận Nam không trả lời, xách hành lý xuống lầu.
Đỗ Nhược yên lặng đi theo, nhìn bàn tay anh đã băng bó lại, cô muốn nhắc anh tới bệnh viện, nhưng anh không thèm để ý đến cô, làm lời muốn nói đành nuốt xuống.
Trước khi ra khỏi cửa, Đỗ Nhược muốn kéo tay anh, anh liền quay đầu lại.
Có lẽ đêm qua không ngủ ngon, nên sắc mặt anh có chút mỏi mệt, anh quan sát Đỗ Nhược một lượt, ánh mắt bỗng nhiên sắc bén.
Anh chỉ vào ngực cô: "Suy nghĩ cho thật kỹ, trái tim của em rốt cuộc đặt ở nơi nào."
Sau đó anh xoay người rời đi.