• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở phương diện tình cảm, cho dù là nam hay nữ, thông minh hay ngu ngốc, cho dù là ai cũng đều nhạy cảm, chỉ một thay đổi nhỏ là có thể biết được.

Người kia có thật lòng không, đối xử với mình có tốt không, có trân trọng tình cảm không, là có thể cảm nhận được.

Nhưng khi đáp án không như mong muốn, có người tình nguyện buông tay, có người cảm thán "Là tôi suy nghĩ nhiều", có người hy vọng vào tương lai một ngày nào đó đối phương cũng có tình cảm với mình, cũng có người dứt khoát buông tay cho đoạn tình cảm này.

Kiều Cận Nam chỉ vào ngực cô nói: "Suy nghĩ cho thật kỹ, trái tim của em rốt cuộc đặt ở nơi nào."

Vì câu nói này của anh mà trong lòng Đỗ Nhược thấy bối rối, cuối cùng tiếng bước chân biến mất, cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh một cái.

Anh biết.

Cô yêu anh nhưng trong tiềm thức cô sợ mình sẽ yêu anh nhiều hơn, cô lo sợ được mất, tuy không từ chối ý tốt của anh, nhưng không chủ động bỏ ra cái gì, luôn sẵn sàng trong trạng thái rút lui.Cô không còn quá chú tâm vào đoạn tình cảm này, không dám giao toàn bộ thể xác và tinh thần, không dám nhiệt tình, chấp nhất.

Nói thẳng ra, nếu như không có Dĩ Mạc, chỉ nhìn vào cách cô đối với Kiều Cận Nam, nó thật đơn giản, nhạt nhẽo. Thứ mà Kiều Cận Nam muốn, tất nhiên không phải vì Dĩ mạc cô mới ở lại bên cạnh anh.

Trước khi Kiều Cận Nam đi công tác, anh không đón Kiều Dĩ Mạc về, tất nhiên Ngô Khánh Phân lại càng không chủ động đưa về, ngày hôm sau dì Hồ uyển chuyển trình bày phu nhân gọi điện thoại cho bà, nói muốn bà qua chăm sóc Dĩ Mạc.

Đỗ Nhược không muốn mâu thuẫn với Ngô Khánh Phân vào lúc này, cô cũng cần yên tĩnh để suy nghĩ vài chuyện liền gật đầu đáp ứng.

Cô lại quay về cuộc sống độc thân trước đây.

Đi làm, mua thức ăn nấu cơm, đi ngủ, tất cả đều làm một mình, mỗi đêm trước khi ngủ Kiều Dĩ Mạc đều gọi điện cho cô, lần nào cũng than phiền: "Tại sao bố vẫn chưa về?", cô cũng không biết khi nào anh về, đã một tuần rồi, không gọi điện cho cô một lần nào.

Đến ngày thứ mười, Kiều Cận Nam vẫn phớt lờ cô.

Trước kia Cindy làm bên Young, bây giờ nhảy việc sang J. M, gần như cùng vào với Đỗ Nhược. Hai người lại cùng một phòng, tất nhiên là vô cùng thân thiết.

"Đỗ Nhược, Đỗ Nhược?" Cindy lắc lắc cánh tay Đỗ Nhược: "Có nghe mình nói không?"

Hai người đang ngồi trong nhà ăn, Đỗ Nhược phục hồi tinh thần lại: "Sao?"

Cindy nhìn vẻ mặt mất hồn mất vía của cô, đoán chắc là cô không nghe thấy liền lặp lại: "Cuối tuần chúng ta đi dạo phố, xem phim được không?"

Lúc này Đỗ Nhược mới tỉnh táo lại, nhưng phản ứng của cô lại chẳng liên quan, cô gắp một miếng cơm, thấp giọng nói: "Lại đến cuối tuần rồi..."

Bình thường vào cuối tuần, nếu không dẫn Dĩ Mạc đi chơi, thì cô sẽ ngồi bên cạnh nhìn Kiều Cận Nam làm việc.

“Đỗ Nhược, cậu có bạn trai chưa?" Nếu không thì tại sao cuối tuần nào cũng ở nhà...

Đỗ Nhược định phủ nhận, nhưng nghĩ đến Kiều Cận Nam, cô liền im lặng không trả lời.

"Cậu ăn tiếp đi, mình no rồi, đi trước."

"Nhưng..." Rõ ràng cậu vẫn chưa ăn miếng nào...

Đỗ Nhược đã bưng đĩa đi.

J. M là công ty con của tập đoàn Thịnh Thế, văn phòng làm việc đều cùng một tòa nhà. Đỗ Nhược do dự rất lâu mới bước vào thang máy, đến văn phòng của Kiều Cận Nam

Mỗi lần Kiều Cận Nam đi công tác, chỉ có một thư kí đi cùng, cô muốn hỏi Anne xem lịch trình làm việc của anh tới bao giờ.

Lên tới nơi, quả nhiên đã nhìn thấy Anne ngồi một mình.

Anne cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, lập tức hỏi: "Đỗ tiểu thư, Kiều tổng còn chưa về, cô tới tìm... ?"

"Tôi..." Đỗ Nhược do dự một chút, khẽ nói: "Tôi muốn hỏi...Lúc nào thì Kiều Cận Nam về?"

Anne biết mối quan hệ giữa Đỗ Nhược và Kiều Cận Nam nên câu hỏi này làm cô vô cùng ngạc nhiên.

"Cô đợi một chút để tôi gọi điện cho cho Jucy..." Anne lập tức hiểu ra, thảo nào gần đây mỗi lần Jucy nhắn tin cho cô, đều là vẻ mặt đau khổ (> _

Đáng tiếc điện thoại còn chưa kết nối, một giọng nói sắc bén vang lên: "Anne, thông báo cho người ngoài lịch trình của lãnh đạo, là chức trách của một thư ký à ?"

Anne lập tức để điện thoại xuống vội vàng đứng lên, khom lưng 90 độ tiêu chuẩn: "Chủ tịch!"

Đỗ Nhược không ngờ lại gặp Ngô Khánh Phân ở đây, cô lại càng không biết văn phòng của bà lại nằm sát vách văn phòng của Kiều Cận Nam, ngày trước cánh cửa ấy vẫn luôn đóng, nên cô không chú ý.

Ngô Khánh Phân bước ra ngoài, gương mặt càng sắc sảo hơn so với lần gặp mặt trước, hai trợ lý đi sau bà, bà không thèm nhìn Đỗ Nhược, hất cằm đi thẳng.

Mặc dù Kiều tổng luôn dọa nạt đuổi việc bọn cô nhưng cô biết kiều tổng sẽ không làm thật, nhưng chủ tịch thì không như thế...

Anne đành gửi cho Đỗ Nhược một ánh mắt áy náy.

Dạo dần đây tâm tình Ngô Khánh Phân rất tốt.

Đặc biệt bà vừa mới gặp Đỗ Nhược, sắc mặt thì tái nhợt, sa sút, tâm trạng bà lại càng tốt hơn.

Không ai hiểu con bằng mẹ. Cho dù từ nhỏ Kiều Cận Nam không thân thiết với bà, nhưng làm sao mà bà không hiểu con trai mình?

Giống như lời nói dối năm năm trước.

Khi đó bà tùy tiện tìm một cô gái trẻ, còn có cả địa chỉ nghĩa trang, còn động viên Kiều Cận Nam tới đó, nói dù sao cũng là mẹ đẻ Dĩ Mạc, không cần thiết phải giấu giếm chuyện này.

Bởi vì bà quá hiểu Kiều Cận Nam.

Nếu như Kiều Cận Nam nhất quyết muốn tìm người phụ nữ kia, thì không cần đợi bà ôm Dĩ Mạc về.Vậy nên khi bà nói người đó đã qua đời, Kiều Cận Nam cũng không truy cứu nữa.

Tất cả đều giống như bà dự đoán, Kiều Cận Nam không nghi ngờ gì hết, chắc chắn là do con hồ ly tinh tự tìm đến, nếu không bí mật đó vĩnh viễn không bị phát hiện.

Bây giờ cũng vậy.

Bà không giống Lạc Tang Tang ngu xuẩn kia, trong lúc tình cảm hai người nồng nàn nhất thì đổ thêm dầu vào làm lửa càng cháy to, còn rạn nứt tình cảm mẹ con, chi bằng bà coi như không nhìn thấy. Từ trước tới nay ánh mắt con trai bà luôn khắt khe, bà muốn nhìn xem Kiều Cận Nam và Đỗ Nhược được bao lâu?

Không ngoài dự đoán, bà còn chưa nói gì hết đã có tật giật mình?

Thủ đoạn phải thế này ~

Ngô Khánh Phân tao nhã lấy điện thoại ra, tìm số của "Bạch Hiểu Vi": "Hiểu Vi, là bác. Ngày mai thứ bảy, cháu có rãnh rỗi không?"

***

Đỗ Nhược không hỏi Kiều Cận Nam trở về hôm nào, cô liền đáp ứng dạo phố cùng Cindy, quả thật lúc này cô rất cần một người bạn, nếu không cô có cảm giác tách rời với xã hội.

Nhưng cô vừa mới thay quần áo liền nhận được điện thoại.

Từ trường Đỗ Hiểu Phong gọi tới.

Cô đành bỏ dạo phố, chạy tới trường học.

"Cô là chị gái của Đỗ Hiểu Phong? Là như vậy, từ lúc bắt đầu học kỳ mới Đỗ Hiểu Phong đã tự ý nghỉ học. Kết quả học tập của Hiểu Phong vốn rất tốt, chúng tôi đã quan sát một thời gian, nhưng Hiểu Phong liên tục không tới lớp, từ chối tiếp điện thoại, mấy ngày trước còn tụ tập uống rượu! Hiểu Phong không chịu tới nên chúng tôi đành liên lạc với người nhà tới làm thủ tục thôi học."

Đỗ Nhược vô cùng ngạc nhiên, Đỗ Hiểu Phong không đi học thì đi đâu? Từ khi nào thì học đòi tụ tập chè chén?

"Thầy Dương, nhất định là có hiểu lầm, ngài đợi một chút, tôi lập tức bắt Đỗ Hiểu Phong tới đây."

Đỗ Hiểu Phong nhận điện thoại ngay, nhưng vừa nghe Đỗ Nhược nói, liền im lặng.

Câu đầu tiên nói với cô lại là: "Chị, em không muốn đi học."

Đỗ Nhược đứng ở hành lang, thấp giọng quát: "Đỗ Hiểu Phong! Tới đây ngay lập tức! Không học thì em muốn làm gì? Em nghĩ gì mà làm như thế?"

Đỗ Hiểu Phong suy nghĩ rất lâu mới nói: "Chị, em cùng vài người bạn mở một công ty phần mềm, nên không có thời gian đi học. Tháng sau là công ty bắt đầu có lãi, chị không cần khổ cực tìm việc khắp nơi nữa, cũng phải tiết kiệm tiền mà phải ở nhờ nhà người ta, không cần nhìn sắc mặt người khác..."

"Đỗ Hiểu Phong!" Đỗ Nhược quát to, nhưng trong lòng vô cùng chua xót: "Chị không muốn tiền của em, em về trường nhận lỗi với thầy cô, chăm chỉ học tập."

"Em hiểu ý của chị. Bây giờ đi học thì có ích gì? Sau này vẫn đi làm công cho người ta? Những thứ đó em tự học là được, chỉ hơn nhau một tấm bằng!"

"Đỗ Hiểu Phong, trở về trường học ngay."

Đỗ Hiểu Phong không trả lời, dứt khoát ngắt điện thoại, Đỗ Nhược gọi lại nhưng đầu kia đã tắt máy. Đỗ Nhược vừa hoang mang vừa tức giận, cô không biết phải làm thế nào, đành năn nỉ phía giảng viên.

Thầy Dương đẩy gọng kính lên: "Cô xem hôm nay là thứ bảy, vốn là ngày nghỉ vậy mà tôi còn gọi điện thoại cho cô, vì tôi đánh giá cao năng lực của Đỗ Hiểu Phong. Nhưng nếu thứ hai thằng bé không tới lớp, đình chỉ thôi học là chắc chắn! Cho nên cô về nhà làm công tác tư tưởng cho thằng bé, thứ Hai đưa thằng bé tới trường nhận lỗi, lúc đó nhà trường xem xét bỏ qua cho."

Đỗ Nhược liên tục nói cám ơn.

Nhưng hai ngày sau, cô không tìm được Đỗ Hiểu Phong.

Điện thoại không gọi được, ký túc xá không có người, hỏi bạn cùng phòng thì đều nói không biết, cô gọi cho Tần Nguyệt Linh, bà nói cũng không biết. Đến sáng thứ hai, cô lo lắng tới nỗi nổi mụn trêm mặt, vội vàng chạy tới trường học cầu cạnh giúp Đỗ Hiểu Phong.

Ai cũng từng có tuổi trẻ ngông cuồng, sẵng sàng làm mọi thứ mà không nghĩ đến hậu quả. Lúc đắc chí còn cảm thấy bằng cấp chỉ là một tờ giấy, kinh nghiệm thực tế mới là quan trọng, năm đó Đỗ Nhược bảo lưu về nước, cũng từng suy nghĩ như vậy, kiêu ngạo hai mươi mấy năm, không sợ trời không sợ đất bước vào đời.

Mấy năm nay thực tế khốc liệt cho cô mấy chiếc bạt tai, nói cho cô biết cái gọi là thực tế.

Đỗ Nhược xin nghỉ một ngày, liên tục cầu cạnh giáo viên chủ nhiệm của Đỗ Hiểu Phong, nhưng câu đầu tiên đã từ chối: "Đỗ tiểu thư, chúng ta đổi vị trí cho nhau, nếu như học sinh của cô có thái độ như vậy, có thể tha thứ được không?"

Đỗ Nhược không biết trả lời thế nào.

Cuối cùng, chủ nhiệm tức giận đuổi người, Đỗ Nhược gấp gáp muốn khóc rồi: "Thầy chủ nhiệm, thằng bé còn nhỏ không hiểu chuyện, ngài tha thứ cho..."

"Không phải nói gì hết, cô về đi, tiện đường dọn dẹp đồ đạc của Đỗ Hiểu Phong mang về.

Đỗ Nhược không chịu động đậy.

"Ôi, tôi nói với..." Đang muốn mắng, điện thoại liền vang lên.

"Đúng vậy, học sinh đó là Đỗ Hiểu Phong, chuyện này ... Được, được, tôi hiểu, ngày mai gặp lại."

Ngắt điện thoại, thái độ cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

"Đỗ tiểu thư về trước đi, chuyện này chúng tôi sẽ xem xét lại. Nếu Đỗ Hiểu Phong không tới làm bài thi cuối kỳ, vậy thì không còn biện pháp nào hết."

Đỗ Nhược rối rít nói cám ơn sau đó mới rời đi. Ra khỏi trường, cô mới nghĩ tới cú điện thoại lúc nãy, người đã giúp đỡ Đỗ Hiểu Phong?

Thời điểm tan tầm nên liên tục tắc đường, lúc về tới nhà, thành phố đã lên đèn rực rỡ.

Kiều Cận Nam đã trở lại, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, tư thế tao nhã phóng khoáng, cúi đầu nhìn văn kiện trong tay, dưới ánh đèn giống như một bức tranh sơn dầu đẹp đẽ lại tinh sảo.

Đỗ Nhược đóng cửa lại, anh vẫn tiếp tục nhìn văn kiện. Đỗ Nhược lại gần, khi cô ngồi xuống bên cạnh anh, anh vẫn làm lơ cô.

Hai người đều im lặng, không khí có chút nặng nề.

"Người gọi tới trường Hiểu Phong... Là anh đúng không?" Đỗ Nhược lên tiếng trước.

Kiều Cận Nam vẫn tiếp tục im lặng.

"Cảm ơn anh..."

Lúc đầu Đỗ Nhược còn không biết anh vui hay buồn, nhưng vừa nói xong, cô lại cảm thấy anh đang tức giận.

Cô hít sâu một hơi: "Anh đã ăn cơm chưa? Nếu không..."

Còn chưa dứt lời, Kiều Cận Nam liền cười khẽ.

Đỗ Nhược nhìn anh, dè dặt thăm dò: "Anh vẫn còn giận à?"

Lúc này Kiều Cận Nam mới ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói có chút giận dỗi: "Nào dám?"

Đỗ Nhược cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: "Em phải làm thế nào anh mới... hết giận..."

Kiều Cận Nam nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: "Anh làm gì có cái quyền ấy? Người bướng bỉnh là em, không có lương tâm cũng là em, nửa tháng anh không tìm em là em cũng bơ anh luôn, đi hỏi thư ký lịch trình làm việc của anh mà không chịu gọi điện thoại cho anh, sao không nhân lúc anh vắng nhà tiếp tục chạy trốn đi? Đúng rồi em muốn dẫn Dĩ Mạc đi, sao không trực tiếp tới vườn trẻ ôm thằng bé chạy trốn? Cùng tình nhân nhỏ vui vẻ..."

"Kiều Cận Nam..." Đỗ Nhược khẽ nói.

Kiều Cận Nam vẫn còn giận dỗi: "Cúi đầu làm gì? Lại làm sai điều gì?"

"Mùi giấm chua đầy phòng rồi..."

"Giấm chua?" Kiều Cận Nam vẫn cố chấp không chịu nhận: "Kiều Cận Nam này không biết mùi giấm là gì, trước kia không biết, bây giờ không biết, tương lai cũng..."

Đỗ Nhược đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng môi chặn mấy lời lảm nhảm kia lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK