Mùi thơm thanh nhã của người thanh niên tràn ngập cánh mũi, cô có thể nhìn thấy lông mày và đôi mắt đẹp kinh hồn của đối phương ngay trước mặt mình, mắt Thời Dao liền trừng lớn.
Hai giây trôi qua, trên môi, cảm giác tê dại truyền từ môi vào tim cô, Thời Dao giống như bị điện giật, cả người run lên, muốn né tránh theo bản năng.
Như biết được cô sẽ phản ứng như vậy, bàn tay đang giữ gáy cô của Lâm Gia Ca lại dùng thêm sức.
Cô không nhúc nhích được, tất nhiên cũng không thể trốn thoát, chỉ có thể ngồi im không nhúc nhích.
Trong phòng khách rất ồn ào, có tiếng hô thất thanh, có tiếng thét chói tai, có tiếng nói, có tiếng ai đó hít vào một hơi thật sâu.
Nhưng Thời Dao lại cảm thấy rất yên tĩnh, giống như tất cả những âm thanh xung quanh đều đã rời xa cô.
Rõ ràng cô mở mắt rất to, nhưng mọi thứ trước mắt lại cứ mờ dần, ngày càng mơ hồ, đến cuối cùng, Thời Dao đã không còn thấy gì nữa.
Cô không biết qua bao lâu, môi của anh mới rời khỏi cô.
Cô không động đậy, vẫn ngây ngốc nhìn anh như lúc nãy.
Đầu cô không thể suy nghĩ được bất cứ cái gì, không thể đứng lên, cũng không biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì.
Sau đó, trong mơ hồ, cô thấy môi anh đang cử động, hình như đang nói gì đó.
Trong phòng có rất nhiều tiếng nói.
Cô chớp mắt một cái, bắt đầu lấy lại được thính lực, cũng chỉ nghe thấy câu nói cuối cùng của anh:
- Tôi mệt rồi, các người chơi tiếp đi, tôi về trước.
Nói xong, Lâm Gia Ca đứng lên, mặc áo khoác vào.
- Gia Ca, hôn được người đẹp liền đi rồi sao? Chơi một ván nữa đi!
- Đúng rồi, thời gian còn sớm mà?
Lâm Gia Ca không để ý đến bọn họ, mặc áo khoác xong, anh liếc mắt nhìn Thời Dao, thấy cô bé hóa đá rồi, còn sững sờ ngồi im không nhúc nhích, liền xoa xoa đầu của cô hai cái:
- Đi thôi, chúng ta về nhà!
Tuy rằng não của cô vẫn chưa hoàn hồn, nhưng khi nghe thấy câu này, cô liền gật đầu theo bản năng, sau đó liền đứng lên, ôm túi.
Cô thấy Lâm Gia Ca bước đi, cô cũng đi theo.
Cô đi gần đến cửa phòng, thấy Lâm Gia Ca đứng lại, cô cũng dừng lại theo.
- Thiếu chút nữa thì quên mất, Lương Cửu Tư, thứ cậu muốn tôi đã mang tới cho cậu rồi...
Lâm Gia Ca vừa nói vừa lấy một tấm thẻ ra, sau đó ném về phía Lương Cửu Tư, nhưng mà quăng không đến chỗ cần đến mà rơi trúng mặt của người ngồi cách Lương Cửu Tư không xa.
Lâm Gia Ca tiếp túc rút mấy cái thẻ ăn cơm, thẻ mở cửa nhà quăng vèo vèo.
Lâm Gia Ca nhìn thấy người phụ nữ kia che mặt, mới xuýt xoa một tiếng:
- U, thật ngại quá, uống nhiều rồi nên ném không chính xác, trúng mặt cô rồi.
Nói xong, anh đúng lúc tìm thấy chìa khóa ký túc xá, lại tiếp tục tiện tay ném vào mặt cô ta.
Lần này cả một chùm chìa khóa nặng rơi trúng mặt cô gái kia khiến cô ta phải rít lên, không chịu nổi nữa.
Lâm Gia Ca nhìn khuôn mặt của cô ta, tỏ vẻ áy náy bất đắc dĩ nhún vai, lại xin lỗi:
- Ngại quá, tôi mờ mắt rồi quăng không tới, cậu tự nhặt nha.
Lương Cửu Tư có cần mấy cái này làm gì?
Nhưng anh đã ngà ngà say, não có chút chậm...
- Không sao?
Lâm Gia Ca cũng không chờ Lương Cửu Tư nói hết lời, đã quay người đi tiếp.
Anh đi được hai bước, lại chếch đầu về phía sau, thấy cô bé ngơ ngác kia cũng đi theo, mới yên tâm đi thẳng ra khỏi phòng.
Người phụ nữ kia suốt ngày phun ra những thứ không tốt đẹp gì, bị như vậy vẫn còn quá nhẹ.