Nhà họ Triệu ở Cẩm Thành bên kia không ngờ bọn buôn người lại chạy nhanh như vậy. Bọn họ ở Cẩm Thành tìm vài ngày không thấy người, không còn cách nào khác mới phát tin tức cho bạn bè họ hàng các nơi, mong người giúp đỡ lưu ý giùm. Nhà họ Ngụy ở bên này nhận được thông tin tương đối trễ.
Thủy Ngân cũng không nghĩ tới cách thức truyền tin tức ở hiện tại lại chậm như vậy. Nghe người làm vừa đi về báo phu nhân nhà họ Nguỵ không có cô cháu gái bị mất tích nào cả, ánh mắt vợ chồng nhà họ Lâm nhìn cô lập tức thay đổi.
Vốn dĩ vợ chồng hai người còn đang kiên nhẫn ở bên cạnh nói chuyện với Thuỷ Ngân, Lâm phu nhân còn muốn đích thân bón cháo cho cô, vừa nghe xong, sắc mặt Lâm phu nhân thoáng chốc thay đổi, đặt mạnh chén cháo xuống bàn.
"Rốt cuộc là có chuyện gì, làm sao lại không có, chẳng lẽ đứa nhỏ này đang lừa gạt chúng ta?" Lâm phu nhân hoài nghi nhìn thoáng qua Thủy Ngân.
Lâm lão gia cầm điếu thuốc hít mấy hơi, nuốt mây nhả khói, cũng liếc mắt nhìn Thủy Ngân một cái, "Không giống, phong thái của con bé này không phải là thứ mà một gia đình bình thường có thể dưỡng ra được. Nói không chừng là sai lầm của đối phương hoặc cũng có thể là nhà họ Nguỵ mà con bé nói không phải nhà họ Nguỵ mà chúng ta tìm tới kia."
Tuy rằng nói như thế, nhưng thái độ nhiệt tình chu đáo trước đó cũng nhanh chóng lạnh đi. Vợ chồng hai người còn chưa bàn bạc xem sau này tính ra sao thì Ngụy phu nhân đã vội vàng tìm tới cửa.
"Thật là ngại quá, tôi vừa mới nhận được tin tức, suýt chút nữa là lỡ mất rồi!" Tính cách của Ngụy phu nhân có chút qua loa tùy tiện, vừa bước vào cửa nhà họ Lâm, còn chưa chào hỏi chủ nhà, nhìn thấy Thủy Ngân đang ngồi một mình trên cái ghế cao, xem xét dung mạo của cô một hồi, xác nhận đúng là cô cháu gái kia của mình, lập tức vuốt nước mắt một cái, kéo người ôm vào trong ngực.
"Cháu gái đáng thương của dì, đúng là phải chịu khổ rồi. Cẩm Thành cách chỗ này của chúng ta xa như vậy, một đứa bé làm sao có thể tới đây, lại còn tìm được đến nhà họ Lâm nữa?"
Dù sao Thủy Ngân cũng bị câm điếc, căn bản không giao lưu được với Nguỵ phu nhân. Lâm phu nhân Lâm lão gia rất tự nhiên mà nắm lấy chủ đề, giải thích đầu đuôi câu chuyện với Nguỵ phu nhân một lần. Bọn họ có nhân cơ hội khuếch đại công lao của mình trong đó hay không thì từ biểu lộ cảm kích khoa trương của Ngụy phu nhân cũng có thể nhìn ra được.
Sau này, những việc có lợi cho nhà họ Lâm đương nhiên là không thể thiếu.
Thời điểm Ngụy phu nhân muốn mang cháu gái rời đi, Lâm lão gia cùng Lâm phu nhân còn tiễn ra tận cổng. Đều là dân làm ăn buôn bán nhưng bọn họ kém nhà họ Triệu ở Cẩm Thành rất nhiều, cũng kém cả nhà họ Ngụy, tất nhiên là càng cần phải lễ độ một chút. Lâm phu nhân còn thương cảm lau lau nước mắt, dường như tình cảm dành cho Thuỷ Ngân cực kỳ sâu sắc.
Nếu không phải lúc trước bà ta nghi ngờ cô nói dối, sắc mặt không khó coi nhanh như vậy, thái độ không lật ngược nhanh đến thế, có lẽ Thủy Ngân sẽ tin bà ta thật sự yêu thích mình.
Ở nhà họ Nguỵ, Ngụy phu nhân cho gọi chồng từ trên cửa hàng trở về. Hai vợ chồng dẫn theo một đứa con gái, tự mình đưa Thuỷ Ngân quay về nhà họ Triệu ở Cẩm Thành. Nhà họ Nguỵ cũng mở cửa hàng vải, công việc làm ăn từ trước đến nay vẫn luôn dựa vào sự hỗ trợ của nhà họ Triệu. Bởi vậy hai vợ chồng chăm sóc Thủy Ngân còn chu đáo hơn nhiều so với con đẻ.
Con gái của bọn họ Ngụy Tử Mộ, cũng chính là Nguỵ tiểu thư mà sau này Lâm Nhị thiếu gia hết mực lưu luyến si mê, lúc này vẫn còn là một cô nhóc, lớn hơn Thủy Ngân hai tuổi. Từ nhỏ cô nàng đã cực kỳ sùng bái yêu thích anh họ nhà họ Triệu, đối với em họ lại đặc biệt không thích. Trên đường đi thấy cha mẹ hỏi han em họ ân cần, chả để ý gì đến mình thì dẩu mỏ lên tức giận đến nửa ngày.
Ở trước mặt bọn họ, Thuỷ Ngân không bày ra “phong thái đại gia” giống như ở trước mặt người nhà họ Lâm, mà cô càng giống một cô bé phải chịu nhiều khổ cực bị doạ cho phát sợ, suy yếu co rúm người lại. Đương nhiên, không cần biết hiện tại cô biểu hiện ra bộ dáng gì, tất cả mọi người sẽ tự động tìm một lý do thích hợp để giải thích cho cô ―― trải qua chuyện lớn như vậy, tính tình biến đổi khác lạ là rất bình thường.
Phần thiếu hụt do bị câm điếc này giờ đây lại biến thành một ưu thế ―― cô không cần phải cùng người khác giao lưu trao đổi, sẽ không có ai cảm thấy có gì không ổn.
Ngay cả sự thiết lập để thân thể suy yếu mà Hệ thống làm ra cũng có thể lợi dụng một chút, làm cho đôi cha mẹ cường thế cùng người anh trai kia càng thêm áy náy thương xót cho cô.
Cô sử dụng dung mạo, kỹ năng, tính cách của mình, giống như hiệp khách giang hồ sử dụng đao kiếm vậy.
Quả nhiên, sau khi trở lại nhà họ Triệu, Thuỷ Ngân không khác gì mặt trăng được vô số vì sao vây xung quanh. Người cha cường thế trên chốn thương trường, người mẹ có tính cách nghiêm túc lạnh lùng cùng người anh trai từ nhỏ đã bá đạo, tất cả đều hết mực thương yêu cô.
Nhất là anh trai Triệu Đoan Trạch, là cậu dẫn em gái ra ngoài chơi mới khiến cho em gái bị bọn buôn người bắt cóc. Bây giờ khó khăn lắm em gái mới trở về, lại phải chịu nhiều đắng cay như thế, vừa bị điếc lại vừa bị câm, trở thành người tàn tật, thiếu niên mười ba tuổi ôm lấy em gái ở trước mặt mọi người đỏ mắt mà khóc ầm lên, đến cả thể diện mà bình thường cậu coi trọng nhất lúc này cũng không cần nữa.
"Khốn kiếp! Khốn kiếp! Là kẻ nào hành hạ em ra nông nỗi này, anh trai sẽ giết hết bọn chúng!" Sau khi khóc lớn một trận, thiếu niên tức sùi bọt mép, phẫn nộ gào to, trong tiếng nói xen lẫn một chút nghẹn ngào.
Thủy Ngân chỉ nhìn thấy miệng của người anh trai này há ra khép vào, nếu tốc độ chậm một chút, cô còn có thể dựa vào khẩu hình miệng mà đoán ra mấy chữ. Nhưng kết hợp vẻ mặt và động tác, cùng tốc độ nói nhanh cỡ đó, cô nhìn ra được cậu ta đang mắng chửi người.
Mà đứa bé trai này như một con báo nhỏ vậy, khí lực đặc biệt lớn, thời điểm tức giận bóp cánh tay của cô thực sự đau. Cha mẹ cùng người nhà họ Ngụy ở bên cạnh vẫn còn đang đứng nhìn, hai mắt Thủy Ngân rủ xuống, hai giọt nước mắt chảy xuôi. Cô không phát ra âm thanh gì, chỉ lặng lẽ mà khóc, so với việc người khác lớn tiếng khóc còn đáng thương hơn vô số lần.
Người anh trai này thấy cô khóc thì lập tức ỉu xìu, áy náy lại luống cuống cụp đuôi, lôi kéo tay của cô giống như muốn cùng cô ngồi khóc một chỗ, nhưng lại ra sức nín nhịn. Thủy Ngân trông thấy Triệu Đoan Trạch vừa xoa xoa cánh tay đỏ hồng của mình vừa nói gì đó.
"... Anh trai... Cho... Báo thù... Thật xin lỗi..." Mấy chữ này thấy rất rõ ràng.
Đối với Thủy Ngân thì việc không nói được cô còn có thể chịu đựng, nhưng việc không nghe thấy âm thanh thì quả thực là một thể nghiệm đặc biệt. Ở một mức độ nào đó, giống như cả thế giới đang cô lập cô.
Trong trạch viện lớn này chỉ có bốn vị chủ nhân, nhưng có rất nhiều người làm. Có mấy sân viện cùng tầng tầng lớp lớp phòng nhỏ. Bên trong có đủ các loại vườn hoa, hồ nước, hòn non bộ, rừng trúc, tổng thể giống như lâm viên Giang Nam.
Bây giờ thân thể này của Thủy Ngân có tên gọi, kêu là Triệu Đinh Chỉ. Gần gian phòng của cô có một ao sen cạn nhỏ, vườn cỏ trồng hoa lan. Chăm sóc cho cô là hai cô bé, một vú em, bọn họ không quen thuộc với tình trạng câm điếc hiện giờ của cô, cũng không biết làm như thế nào để hai bên có thể trao đổi ―― Bọn họ lại càng không biết chữ, chỉ có thể dựa vào suy đoán mà hầu hạ.
Thực ra Triệu Đinh Chỉ cũng không biết viết chữ, Thuỷ Ngân có thể ở trước mặt người nhà họ Lâm viết linh tinh, nhưng không thể làm như vậy ở trước mặt người nhà họ Triệu được.
Mặc dù ở trong kịch bản gốc Triệu Đoan Trạch là một người đàn ông bá đạo, mạnh mẽ cưỡng ép tiểu nha hoàn, nhưng thái độ đối với em gái lại khác biệt hoàn toàn. Bây giờ hàng ngày cậu đều tìm đến chỗ em gái, tìm cách nói chuyện, dạy em gái viết chữ để em gái có thể giao lưu với mình.
Chính vì lẽ đó mà cậu thiếu niên không thích học tập luyện chữ, chỉ thích suốt ngày chạy khắp nơi gây tai hoạ này phải nhịn xuống ý muốn đi ra ngoài chơi để ngồi lại nghiêm túc tập viết. Cha mẹ hai người cực kỳ vui mừng, càng thêm yêu thương cô con gái nhỏ, cảm thấy cô có thể khiến cho người anh trai ham chơi kia có quyết tâm học tập. Không thể bỏ qua công lao của cô trong việc dẫn dắt anh trai hăng hái hướng về phía trước trong việc này được.
Trước kia Thủy Ngân đã từng đọc qua một bài báo, không nhớ rõ là đọc khi nào, trong đó ghi những đứa bé có quan hệ huyết thống, nếu bị tách ra lúc còn rất nhỏ chưa hiểu chuyện gì thì sau khi trưởng thành gặp lại nhau, dưới tình huống không biết được thân phận của đối phương sẽ dễ dàng nảy sinh ra "tình yêu".
Cũng không biết là thật hay giả, nếu đó là sự thật thì có lẽ tình cảm mà Triệu Đoan Trạch dành cho Tỏa Nhi cũng tương tự như vậy. Bởi vì cảm giác đã từng quen biết, cho nên nhịn không được mà chú ý, từ đó sinh ra tình cảm. Chỉ có điều, hiện tại cô đã thay đổi kịch bản, nhân vật "Tỏa Nhi" sẽ không bao giờ tồn tại, do đó Triệu Đoan Trạch cũng nhất định không rơi vào tình cảnh u mê mơ hồ mà yêu phải em gái ruột của mình.
Chỉ là đứa nhỏ này có lẽ thực sự trời sinh đã yêu em gái hết mực rồi.
Thủy Ngân từng gặp qua rất nhiều bé trai ở độ tuổi ấy, hiếu động, ham chơi, ngỗ nghịch, những tính xấu đó Triệu Đoan Trạch đều có. Nghe nói lúc trước đến nửa canh giờ cũng không có cách nào chịu ngồi yên, hiện tại vì dạy cho Thuỷ Ngân viết chữ mà có thể nghiêm túc ngồi bên cạnh cô cả buổi trưa.
Trong lòng tràn ngập áy náy dường như khiến cậu hiểu được trách nhiệm của một người anh trai, nóng lòng muốn đối xử với em gái tốt hơn nữa để giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng mình.
Vì để có thể biểu đạt ra ý của mình thuận tiện hơn, Thuỷ Ngân đành phải làm bộ cùng học tập với Triệu Đoan Trạch, đồng thời đẩy tiến độ học tập của mình đặc biệt nhanh. Thế là Triệu Đoan Trạch phát hiện ra, sau khi em gái trở về bỗng trở nên thông minh hơn rất nhiều. Rõ ràng trước kia em gái cũng không thích viết chữ, chỉ thích cùng cậu chạy ra ngoài chơi, hiện tại lại chẳng muốn chơi cái gì, một lòng tập trung cho việc học tập.
Làm anh trai có áp lực rất lớn, từ vựng của cậu sắp không đủ để dạy cho em gái nữa rồi. Như vậy làm sao được! Thể diện của anh trai không thể vứt!
Vị tiên sinh dạy học cho Đại thiếu gia nhà họ Triệu đã nhiều năm, lần đầu tiên nghe thấy cậu chủ động yêu cầu học nhiều thêm, sợ đến ngây người, thậm chí còn vô thức nhìn ra bên ngoài một chút xem có phải hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây hay không.
Đối với việc hai đứa con trong nhà đột nhiên yêu thích việc học tập, cha mẹ nhà họ Triệu đặc biệt chú ý. Cầm chữ mà con gái nhỏ viết lên xem, Triệu lão gia thực sự kinh ngạc.
"Cái này. . . Đây là Đinh Chỉ viết? Con bé có thể viết được nhiều chữ như vậy từ khi nào, thật là kì lạ. Con bé thông minh, học nhanh tới thế sao?"
Nghe thấy những lời hoài nghi của cha, Triệu Đoan Trạch lập tức mất hứng hét lên: "Em gái vốn rất thông minh, trước kia em gái không viết chỉ là vì không muốn viết mà thôi. Hiện tại em gái nghiêm túc học tập liền viết được như vậy đó ... Còn không phải là bởi vì chịu khổ, chịu nhiều cay đắng cho nên bây giờ mới hiểu chuyện. Chẳng phải là rất bình thường hay sao!"
Nhìn cô em gái ở một bên hoàn toàn không biết bọn họ đang nói cái gì, chỉ có thể ngồi ở đó đưa mắt trông qua đây, cái mũi của Triệu Đoan Trạch chua chua, cảm thấy toàn thế giới đều muốn bắt nạt em gái đáng thương của mình, nhịn không được đi qua ôm lấy cô, "Đều là do anh trai không tốt, mải chơi không trông chừng em cẩn thận."
Đối với vẻ mặt ngây thơ của con gái, còn có biểu lộ bảo vệ của con trai, cha mẹ nhà họ Triệu còn có thể nói cái gì, bất đắc dĩ liếc nhau một cái liền bỏ qua việc này.
May mà có Triệu Đoan Trạch làm lá chắn, Thủy Ngân rất nhanh có thể sử dụng chữ viết để làm phương thức trao đổi đơn giản với người khác. Tuy vậy việc học tập ở thời đại này không quá dễ dàng, người biết chữ cũng không nhiều. Cả nhà họ Triệu to như vậy cũng không tìm được mấy người có thể viết chữ. Cô chủ yếu vẫn chỉ giao lưu cùng với anh trai.
Trong thế giới nguyên bản, Thủy Ngân cũng có một người anh trai, “ông anh trai” Triệu Đoan Trạch này so với người anh trai thực tế của cô quả thực xứng chức hơn rất nhiều. Cậu sẽ viết lại những thứ thú vị nhìn thấy được khi đi chơi rồi mang đến cho cô xem, giống như viết nhật ký vậy.
Cậu thiếu niên không hề có tài văn chương, một câu viết còn không lưu loát, nhất là lỗi chính tả, nhiều đến mức khiến người ta chỉ muốn kêu cậu đừng viết nữa.
Tuy vậy, phần tâm ý muốn chia sẻ này lại mang theo sự chân thành rất đáng ngưỡng mộ.
Lúc trước Thủy Ngân chưa từng được trải nghiệm qua tình cảm của gia đình, nhưng sống qua vài thế giới, nhất là mấy chục năm ở thế giới trước, cô đã có thể dùng một thái độ thản nhiên để tiếp nhận sự gần gũi gọi là "thân nhân" này.
Ở chung càng nhiều, cô càng cảm thấy Triệu Đoan Trạch là một thiếu niên có suy nghĩ đơn thuần, tính cách xúc động. Mãi đến một năm sau thời điểm cô trở về nhà, Triệu Đoan Trạch đột nhiên viết cho cô một câu:
"Em gái, anh tìm được bọn buôn người hồi trước bắt cóc em rồi, nhìn anh xả giận thay em nhé."
Thủy Ngân dừng lại, ngẩng đầu nhìn Triệu Đoan Trạch, nhớ tới lúc trước khi hai người vừa mới có thể trao đổi. Cậu tỉ mỉ hỏi cô đặc điểm hình dạng bên ngoài của đám buôn người kia. Hoá ra, cậu chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm đám người đó, lại còn thực sự tìm thấy được?